“Thực ra nếu muốn biết là ai thì cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.” Phi Yên đột nhiên nói.
“Ý nói Mục Thiên Phàm?”Dung Nhã hơi nhíu mày.
Phi Yên gật đầu: “Mục Thiên Phàm nói là có người cho họ tiền để họ đi Đoạn Thiên Nhai, mà Tiểu Trác đã chứng thực dưới Đoạn Thiên Nhai đúng là lăng tẩm của Tà đế, vậy thì chắc chắn người hạ lệnh cho Mục Thiên Phàm đi có liên quan đến mười hai điện, trong tay hắn chắc chắn có một tấm bản đồ khác! Giá trị của Mục Thiên Phàm quả là lớn hơn rất nhiều so với chúng ta dự tính, hắn có thể đưa chúng ta đến Đoạn Thiên Nhai, thậm chí còn có thể cho chúng ta thêm nhiều đầu mối khác để tìm ra người đang giữ tấm bản đồ trong học viện Phong Hoa.”
Phi Yên dừng lại một lát nhìn sang Quân Vô Tà trịnh trọng hỏi: “Tiểu Tà Tử, ngươi đã tìm ra cách để giải độc cho Mục Thiên Phàm chưa?”
Quân Vô Tà nhẹ nhàng đáp: “Có rồi.”
Có được câu nói này của Quân Vô Tà, Phi Yên càng thêm yên tâm.
“Trước tiên chúng ta tốt nhất nên đến Đoạn Thiên Nhai một chuyến, xem xem dưới đó đã xảy ra chuyện gì, tấm bản đồ trong tay chúng ta vẫn chưa hoàn chỉnh, tuy không thể tìm ra vị trí chính xác của lăng tẩm nhưng sẽ tìm hiểu thêm được phần nào, cũng là một chuyện tốt.” Hoa Dao nói.
Mọi người đều tán thành ý kiến của Hoa Dao.
Sau khi kết thúc sự việc, ai nấy đều bận đi làm việc việc riêng của mình.
Còn hai ngày nữa là đến buổi đấu giá tiếp theo của Thiền Lâm, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ đều lưu lại trong trấn Thiền Lâm, Quân Vô Tà phụ trách điều chế thuốc giải độc cho Mục Thiên Phàm.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, buổi đấu giá Thiền Lâm công khai đấu giá một lần nữa, nhưng lần này trước khi diễn ra buổi đấu giá, Hà Thường Nhạc đã cho người của trấn Thiền Lâm tuyên truyền rằng trong buổi đấu giá này không chỉ có bảo vật kì trân của buổi đấu giá trước mà còn có thêm một lô thuốc vô cùng quý giá.
Có những người vốn dĩ chẳng để ý lắm đến buổi đấu giá nhưng vì nghe tin tức này mà cũng lao đến tham dự.
Đơn dược quý thì bất kể ở đâu, bất kể khi nào cũng đều cung không đủ cầu, mặc dù chưa biết nguồn gốc xuất xứ của loại thuốc đó, nhưng chỉ cần dựa vào quy định đấu giá của Thiền Lâm để có thể được chọn bán đấu giá chắc chắn không phải là loại hàng hóa tầm thường.
Ngày hôm nay buổi đấu giá của Thiền Lâm càng thêm náo nhiệt, vẫn chưa đến giờ khai mạc, cả hội trường lầu một đã chật ních người, những gian thượng đẳng trên lầu hai cùng đều có người đặt cả.
Cũng may là hôm qua Kiều Sở đã bàn trước với Hà Thường Nhạc hôm nay mới giữ lại được một gian cho họ.
Đến khi bọn Quân Vô Tà chạy đến kịp thì cầu thang từ lầu một lên lầu hai đã chật cứng người, bọn họ khó khăn lắm mới tập trung được vào gian thượng đẳng của lầu hai, mới có được vị trí rộng rãi như vậy.
“Trời ạ, có cần phải điên cuồng như vậy không? Hôm nay thật đông đúc quá.” Kiều Sở vẫn còn cầm đôi giày trên tay. Lúc đi lên lầu đôi giày của hắn bị đám người ùn ùn kia giẫm đạp đến tuột cả ra, may mà hắn nhanh tay nhanh mắt nhặt lại được đôi giày mới mua chưa được bao lâu.
Người phụ trách gian thượng đẳng cười ha ha mang trà lên, biết được bọn Quân Vô Tà là khách quý của Hà Thường Nhạc nên thái độ cũng có phần nhiệt tình hơn.
“Vị công tử này không biết rồi, những món đồ đấu giá trong ngày hôm nay phong phú hơn nhiều những lần trước đây, không nhắc đến lô linh thạch vừa nãy, chỉ cần số đơn dược lâm lang mãn mục kia thôi đã đủ để thu hút hơn nửa số người của trấn này đến đây rồi. Buổi đấu giá này vẫn còn chưa bắt đầu, người tham dự vẫn chưa phải đã là đông nhất, chờ đến lúc bắt đầu rồi lúc đó chỉ sợ là chen chúc nhau muốn nổ tung mà thôi.