Vài nhóm người hùng hổ lên lầu hai, đá văng cửa phòng gian thượng đẳng của thiếu niên tuấn tú ra, lai giả bất thiện (*) nói: "Tiểu quỷ, làm người đừng quá kiêu ngạo! Năm viên Miên Đan, ngươi nuốt hết được sao!"
Thiếu niên kia nhíu mi nhìn về phía đám người vừa xông vào, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh khinh thường, mà ba người con trai khác lại lẳng lặng ngồi trong phòng uống trà, ánh mắt không hề quan tâm đến những người xông vào.
"Ta bỏ tiền ra, tự nguyện giành, các ngươi lại nói với ta vậy sao? Nếu đã muốn thì tự mình bỏ tiền ra ép ta đi, ta để ở đây này, chỉ cần các ngươi ra giá vượt qua một trăm vạn lượng, cho dù chỉ hơn một hai lượng, ta cũng sẽ không thêm vào." Hai tay thiếu niên khoanh trước ngực, nhíu mi nhìn về phía những người đó mà nói.
"Tiền nhiều rồi nên không tăng giá lên sao?" Người đàn ông bị lời nói của thiếu niên khiến lòng buồn bực, hai nắm tay nắm chặt răng rắc. Một trăm vạn lượng, sao họ có thể mang đủ ra, trên người của thế lực nhiều nhất ở đây, thêm tiền mang theo chẳng qua cũng chỉ có mấy chục vạn lượng, lấy gì để áp đảo được giá cả thiếu niên này đưa ra chứ?
"Tàm tạm thôi, ít nhất so với việc các ngươi không bỏ được tiền ra, đồ ngốc thẹn quá hóa giận, còn khá hơn." Thiếu niên mở miệng rồi cười híp mắt, khẩu khí vô cùng ngạo mạn.
Ngay tức khắc, những người đàn ông khỏe mạnh này bị giọng nói và ánh mắt khinh thường của thiếu niên làm cho hai mắt ứ máu!
Gian thượng đẳng của nhóm Quân Vô Tà, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên kia.
Thấy thiếu niên kia đã khiến cho nhiều người tức giận, Kiều Sở hơi muốn thử xem sao, nói: "Tiểu Tà Tử, có người muốn ức hiếp khách hàng của ngươi, muốn ta đến giúp đỡ không?" Nói xong bắt đầu xoa tay, chuẩn bị làm một trận lớn.
Quân Vô Tà nâng mắt lên, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía bốn người trong gian thượng đẳng kia, thản nhiên nói: "Đó là khách của gian đấu giá Thiền Lâm."
Không liên quan tới nàng.
"Ta khuyên huynh bớt lo chuyện người ta đi thì tốt hơn." Một tay của Phi Yên khoác lên vai của Kiều Sở, cố bĩu môi với Kiều Sở.
Kiều Sở quay đầu nhìn thấy, có một bóng dáng bay từ trong gian thượng đẳng kia ra ngoài, trực tiếp đụng thật mạnh vào đài đấu giá, trên đầu bậc thang, trong nháy mắt nổ bung ra, não và máu tươi chảy thành một vũng!
Kiều Sở mở to hai mắt nhìn rồi nâng mắt nhìn lại, không biết từ khi nào, thiếu niên trong gian thượng đẳng đã ra tay, xách những người đàn ông cường tráng đang bị khiêu khích đó, ném từng người từng người xuống khỏi gian thượng đẳng!
Gian thượng đẳng chỉ ở lầu hai, lẽ ra ở độ cao này căn bản ngã không thể chết người, nhưng thiếu niên kia cứ như cố ý, xách một người, đạp một phát chặt đứt hai tay hai chân của đối phương, trực tiếp mạnh mẽ ném người ra bên ngoài, may mắn thế nào, toàn bộ đều là đập gáy vào bậc thang, trong nháy mắt thì chết hoàn toàn!
Gần như trong nháy mắt, một mạng người cứ bị mất như vậy!
Mà trong quá trình đó, trên mặt thiếu niên tuấn tú kia đều tươi cười từ đầu đến cuối, mà khi giết người lại cười như khát máu, càng phấn khởi hơn, không thấy thương hại chút nào, giống như mọi việc này chẳng qua là một trò chơi.
Bỏ mạng, chỉ là con kiến.
Đột nhiên Kiều Sở giật mình một cái, thiếu niên này xuống tay quả nhiên rất hung tàn!
Trong nháy mắt, toàn bộ người xông vào gian thượng đẳng đều bị ném xuống lầu mà chết, chết hết.
Một cảnh tượng đẫm máu lập tức dọa những người tham gia đấu giá ở lầu một sợ hãi, từng người kêu thảm chạy trốn trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Người ngồi ở phía trước bị cái đầu người nổ tung, toàn thân có đốm máu sẫm xen đỏ trắng, dọa đến mức hai chân như nhũn ra, không ngừng kêu rên mà chạy khỏi phòng đấu giá.
Vốn là tiếng người ồn ào trong phòng đấu giá, nhưng do việc giết hại bất thình lình mà cắt ngang, mọi người không ngừng chạy trốn, rất nhanh đã rời khỏi nơi này. Trong nháy mắt, sự huyên náo bị sự vắng vẻ thay thế, tiếng cười cao vút của thiếu niên kia trở nên rất chói tai.
***
(*) Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt.