“Ca ca huynh ấy… bây giờ đang ở đâu?” Quân Vô Tà dùng giọng nói không thể nghe thấy.
“Thuộc hạ không biết.” Giọng nói của Dạ Sát trầm thấp mà bình tĩnh.
Quân Vô Tà mấp máy môi: “Lui xuống đi.”
Dạ Sát đứng dậy, lúc đi đến cửa thì bước chân hơi khựng lại.
“Mặc dù thuộc hạ không biết Vô Dược thiếu gia đi đâu, những nếu thuộc hạ đoán không nhầm lúc này chắc người không ở Hạ Tam Giới, thứ có thể chữa được linh hồn chỉ có ở Trung Tam Giới mới có.”
Quân Vô Tà bất chợt ngẩng đầu.
“Ca ca là người của Trung Tam Giới?”
Nàng trước đây cảm thấy Quân Vô Dược thần bí dị thường, sức mạnh gần như nghịch thiên, sức mạnh của Quân Vô Dược đã vượt qua tất cả những người Quân Vô Tà gặp, Dạ Sát lúc trước ở Vân Sơn có thể đánh ngang sức với người của mười hai điện, hơn nữa còn là chủ nhân của Dạ Sát, chắc chắc sức mạnh của Quân Vô Dược sẽ không kém Dạ Sát.
Trong lòng Quân Vô Tà đã sớm đoán được nhưng đến bây giờ mới được chứng thực.
Dạ Sát không nói gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Quân Vô Tà nằm trên giường, Be Be đại nhân nhảy lên, dùng thân thể tròn vo của mình đẩy Hắc Miêu ra khỏi người Quân Vô Tà, dụi dụi, tìm một chỗ thoải mái bên Quân Vô Tà.
“Không ở Hạ Tam Giới sao?” Quân Vô Tà giơ mu bàn tay áp lên trán lạnh như băng của mình, đến bản thân nàng còn không biết hôm nay nàng bị làm sao vậy.
Tại sao tự dưng lại nhớ đến Quân Vô Dược?
Tâm tình có chút bỡ ngỡ làm Quân Vô Tà hơi hoang mang, ngực hơi chua xót không nói thành lời.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, Quân Vô Tà từ từ nhắm mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tất cả đệ tử của học viện Phong Hoa được triệu tập, bọn họ vốn dĩ phải đi tu luyện lại đột nhiên nhận được thông báo tập trung ở quảng trường trước học viện.
Các thiếu niên lít nhít dưới sự hướng dẫn của đạo sư đã đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Học viện Phong Hoa ít có hoạt động chính thức như này, các đệ tử ở quảng trường xôn xao bàn tán, ai ai cũng đoán xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới điều động tập trung như này.
“Mười thì có tám chín phần liên quan đến Quân Tà.” Một thiếu niên lên tiếng lầm bầm trong đám đông, lập tức thu hút sự chú ý của các đệ tử khác.
“Liên quan gì đến hắn? Bản lĩnh hắn lớn như nào mà có thể làm dấy lên chuyện lớn như vậy?”
“Vậy thì ngươi không biết rồi, bạn cùng phòng ta là đệ tử của phân viện Phục Linh, tối qua Quân Tà đột nhiên đến phân viện Phục Linh, các ngươi không biết sao?” Thiếu niên đắc ý nói.
Các đệ tử khác ở bên cạnh lập tức kinh ngạc, đáy mắt lóe lên ngọn lửa hóng chuyện hừng hực.
“Chuyện gì thế? Nhanh nói cho chúng ta nghe đi.”
Thiếu niên được nhiều ánh mắt vây quanh vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh, lông mày hắn giương lên nói: “Mấy ngày trước đột nhiên truyền ra chuyện Quân Tà mưu hại Lý Tử Mộ, các người vẫn nhớ chứ?”
Cả đám vội vàng gật đầu, chuyện lớn như vậy sao bọn họ có thể quên.
“Lý Tử Mộ là đệ tử của phân viện Phục Linh, hơn nữa còn do Cố Ly Sinh đích thân chọn ra, là người phá lệ, hắn ở phân viện Phục Linh rất may mắn, Cố Ly Sinh quan tâm hết sức, hơn nữa còn được lén lút dạy thêm. Thế nhưng đệ tử yêu quý lại chết không rõ ràng trong rừng Linh Vũ, Cố Ly Sinh có thể vui vẻ sao? Vì thế mấy hôm trước mới điều tra kỹ lưỡng, điều tra ra cái chết của Lý Tử Mộ có liên quan đến Quân Tà.” Thiếu niên kia nói phun cả nước bọt.
Nghe đến đây, những thiếu niên vốn dĩ giả vờ bĩnh tĩnh cũng không nhịn được mà đều tụ tập hết lại.