Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 599

Doãn Ngôn nghe xong những lời đó của Ninh Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thận trọng đỡ lấy Ninh Hinh yếu ớt như không còn chút sức lực nào, đứng chung vào cùng với đám người kia.

“Thiếu nữ kia là ai?” Ninh Hinh đứng lẫn trong đám người kia nhìn thấy Quân Vô Tà đang đứng cạnh Long Kỳ.

Dung nhan tuyệt thế vô song của Quân Vô Tà trong giây phút đó như chói lòa cả mắt Ninh Hinh.

Một người luôn tự hào về nhan sắc của mình như nàng ta, giờ đây cảm thấy vô cùng tự ti, mặc cảm trước vẻ đẹp của Quân Vô Tà.

Xét về dung mạo, về khí chất thì nàng ta đều thua kém Quân Vô Tà một bậc.

Doãn Ngôn lắc đầu, hắn cũng chưa từng gặp qua Quân Vô Tà.

“Vị này là Ninh Nhuệ, phó viện trưởng học viện Phong Hoa.” Phạm Khải ngượng ngùng cười, kéo Ninh Nhuệ ra giới thiệu với Quân Vô Tà và Long Kỳ, đồng thời nói với Ninh Nhuệ: “Hai vị này, một là thiếu tướng Long Kỳ của Thụy Lân Quân, một là Quân Vô Tà, đại tiểu thư Lân Vương phủ.”

Ninh Nhuệ có chút hoảng sợ, lén lút đưa ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn, vội vã hành lễ.

Nhưng Phạm Khải giới thiệu như vậy lại làm cho tất thảy mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Khi Phạm Cẩm bị gọi ra, hắn vừa mới tỉnh lại sau cơn say rượu, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng thì bị lôi ra đây, vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao thì nghe thấy mấy chữ “Quân Vô Tà, đại tiểu thư của Lân Vương phủ”, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đang đứng cạnh Long Kỳ kia.

Nhưng cái nhìn này lại khiến cho Phạm Cẩm cứ muốn nhìn mãi không thôi.

Thiếu nữ xinh đẹp đó như càng xinh đẹp hơn dưới ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu quanh người nàng, những sánh sáng hoàng kim lấp lánh, mái tóc đen như mực buộc một dải lụa trắng nhẹ nhàng thả xuống sau lưng, làn da trắng như tuyết nhưng lại mang vẻ hồng hào đầy sức sống, nét mặt tinh xảo nhưng mang vẻ sắc lạnh, khiến cho người khác có cảm giác xa cách không dám đến gần.

Trong phút giây lơ đãng, vô hình trung Phạm Cẩm lưu giữ lại bức họa đó mãi trong kí ức của mình, để từ nay về sau dù vật đổi sao dời thì hắn cũng sẽ không sao quên được hình bóng người con gái xinh đẹp kia.

Đó là Quân Tà…

Phạm Cẩm trong lòng có chút kinh ngạc, người đó hình dáng bên ngoài hoàn toàn không giống Quân Tà nhưng trong đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng kia thì đúng là quá quen thuộc.

Hắn biết Quân Vô Tà là nữ nhi, nhưng không ngờ rằng dung mạo thật sự của nàng lại có thể khiến người khác kinh ngạc đến như vậy.

Thảo nào mà những người trong Thụy Lân quân đều coi thường dung mạo của Ninh Hinh đến vậy, so với Quân Vô Tà thì chút nhan sắc của Ninh Hinh chỉ là cánh hoa tàn, không đáng được nhắc tới.

Phạm Cẩm vẫn đứng sững sờ một chỗ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Mọi người đều đã đến đông đủ, những việc chúng ta bàn bạc đều đã được giải quyết, chẳng hay Quân tiểu thư có mãn nguyện không?” Phạm Khải lo lắng nhìn Quân Vô Tà, đối phương rõ ràng là còn nhỏ tuổi hơn cả hai đứa con trai của mình, nhưng ông ta cũng không dám mạo phạm.

“Dám hỏi quý viện đã giải quyết như thế nào?” Quân Vô Tà hỏi một cách lạnh lùng.

“Hèm… Đám đệ tử do Lộ Uy Kiệt dẫn đầu kia đã bị trục xuất ra khỏi học viện Phong Hoa, không bao giờ thu nhận lại, hơn nữa ta cũng nói rõ với các học viện khác phê bình nhân phẩm của chúng rất kém, cũng coi như là đã cho bọn chúng một bài giáo huấn.” Phạm Khải thật thà khai báo.

Quân Vô Tà hơi nheo mắt, khóa miệng hơi nhếch lên cười mỉm.

“Đây chính là cách giải quyết của viện trưởng ư?”

Phạm Khải nuốt nước bọt, chần chừ một lát mới khẽ gật đầu.

Quân Vô Tà cười nhạt, nói: “Đệ tử của quý viện mưu đồ sát hại người của Thụy Lân quân và Nhiếp Vân Phong, quý viện hôm đó đã nói rõ sẽ đưa họ về để xử tội, sẽ làm cho chúng ta mãn nguyện, nhưng hôm nay lại thành ra lật lọng như vậy, ông đoán xem ta có hài lòng không?”

Giọng nói của Quân Vô Tà vốn đã rất lạnh lùng, nhưng hôm nay còn lạnh lùng gấp nhiều lần, trong chớp mắt khiến người khác run sợ vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment