Nhưng binh sĩ của Thụy Lân quân hạ thủ tuy tàn nhẫn song lại rất có chừng mực, cắt đứt gân cốt da thịt nhưng không khiến Ninh Hinh tắt thở ngay lập tức, một trăm gậy và ba mươi roi này, Ninh Hinh đừng mong trốn thoát được một gậy một roi nào!
Kẻ ác độc như Ninh Nhuệ cũng bị mọi thứ trước mắt dọa cho hết hồn, ông ta kinh hãi nhìn Ninh Hinh với nửa thân dưới bị đánh cho máu thịt be bét, quả thực không dám tin đó là cô con gái xinh đẹp của ông ta.
Ông ta muốn tiến lên trước, nhưng lại sợ hãi mà không dám hé tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hinh đang kêu rên trong đau đớn.
Một trăm gậy, lại là do binh sĩ chấp hành đánh, đàn ông bình thường cũng không thể chịu đựng được, nhưng Ninh Hinh lại cắn răng kiên cường chịu một trăm gậy này, sau khi cả quá trình kết thúc, tuy Ninh Hinh bị cơn đau hành hạ đến sắp chết, nhưng ý thức của nàng ta vẫn còn lại chút tỉnh táo.
Nhưng chút tỉnh táo này lại khiến nàng ta sống không bằng chết.
Toàn thân đau nhức, giống như gân cốt bị người ta nghiền nát từng chút một.
Ninh Hinh bị hai binh lính Thụy Lân quân nâng dậy, nửa thân dưới của nàng ta đã bê bết máu, hơi thở nàng ta yếu ớt, song thần trí lại vô cùng tỉnh táo, mái tóc dài rối loạn rũ rượi trên người, dính bết vào với da thịt.
Sau một trăm gậy là ba mươi roi…
Những roi này do Long Kỳ đích thân ra tay.
Ninh Hinh yếu ớt ngẩng đầu, xuyên qua Long Kỳ, nhìn Quân Vô Tà đang ở một bên.
Nàng ta không ngờ rằng mình thật sự có thể chịu đựng qua một trăm gậy, nàng ta tưởng rằng mình sẽ chết trong lúc hành hình, nhưng không ngờ rằng mình vẫn còn sống.
So với một trăm gậy, ba mươi roi có vẻ dễ chịu đựng hơn, cõi lòng tuyệt vọng của Ninh Hinh không khỏi sinh ra chút hy vọng.
Quân Vô Tà chỉ nói xử lý theo quân pháp của Thụy Lân quân, phải chăng có nghĩa là nếu nàng ta vượt qua tất cả những thứ này thì có thể giữ lại cái mạng này?
Nhìn thấy chút ánh sáng từ trong cõi chết, Ninh Hinh không khỏi sinh ra dục vọng sống tiếp, mà chút dục vọng này lại khiến não nàng ta trở nên thanh tỉnh hơn, cũng khiến tất cả những gì nàng ta phải chịu đựng tiếp theo thêm phần đau đớn.
Nhưng, khi nàng ta nhìn thấy đầu một con mèo đen lặng lẽ lộ ra từ trong tay áo Quân Vô Tà, đầu Ninh Hinh nổ ầm một tiếng!
Con Hắc Miêu đó chỉ lớn chừng bàn tay, núp trong tay áo Quân Vô Tà, vừa khéo bị che đi, duy chỉ có phương hướng của Ninh Hinh mới có thể nhìn thấy nó lấp ló.
Khoảnh khắc nhìn thấy con Hắc Miêu đó, cả người Ninh Hinh cứng đờ, cơn đau trên người cũng bị nỗi kinh hãi này đè lại, cả người chỉ cảm thấy một cơn lạnh toát tỏa ra từ lòng bàn chân.
Trong học viện Phong Hoa, trước giờ luôn có một người dù đi tới đâu bên cạnh cũng luôn kè kè một giới linh hình dạng như Hắc Miêu.
Quân Tà… Quân Vô Tà…
Ninh Hinh trợn mắt với vẻ khó lòng tin được, đột nhiên, nàng ta mới ý thức được tất cả những gì nàng ta đã làm ngu xuẩn cỡ nào.
Ngoại trừ dung mạo, giữa Quân Tà và Quân Vô Tà, dù là tên hay là vóc dáng đều rất giống nhau, mà ánh mắt lạnh thấu xương kia cũng không khác biệt gì!
Quân Tà chính là Quân Vô Tà!
Tiểu quỷ vẫn luôn bị người ta xem thường trong học viện Phong Hoa, vậy mà lại chính là đại tiểu thư của Thụy Lân quân!
Khó trách…
Khó trách lúc trong rừng Linh Vũ, Quân Vô Tà lại đột nhiên ra tay giúp đỡ đám người Long Kỳ!
Ninh Hinh muốn cười, nhưng cơn đau khắp người khiến nàng ta đến sức mở miệng cũng không có, nàng ta chỉ có thể dùng đôi mắt đầy căm hận và không cam lòng nhìn Quân Vô Tà.
Thì ra, ngay từ đầu nàng ta đã đi sai đường.
Quân Vô Tà không chỉ là đệ tử được Cố Ly Sinh coi trọng mà còn là đại tiểu thư của Lân Vương phủ!