Dung Nhã vui đến mức cười lớn ha hả.
Quân Vô Tà bị Dung Nhã giữ chặt đến nối nhíu mày nhăn nhó, nét mặt hết sức ngờ vực.
Nàng hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giữa thiên tài và kẻ ngốc chỉ có một ranh giới rất mỏng manh, Quân Vô Tà hầu hết mọi lúc là thiên tài, nhưng có lúc thì không khác kẻ ngốc là mấy.
“Cô nói xem nếu như đám đệ tử của học viện Phong Hoa thấy được cảnh Dung Nhã ve vuốt cô thế này, thì họ sẽ phản ứng ra sao?” Phi Yên cười híp mắt nhìn Quân Vô Tà đang ngây người, nếu như không có sự bất đồng giới tính thì hắn cũng muốn đến vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Quân Vô Tà.
Cô gái bé nhỏ này thật là đáng yêu quá đi mà!
“Bọn họ sẽ phát điên lên mất.” Dung Nhã cười nói.
Một Quân Vô Tà có thể giết chết Ninh Hinh ngay trước mặt toàn thể học viện lại có lúc bị Dung Nhã vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ đến như vậy, thật là hai cảnh tượng khác biệt quá xa nhau.
Dung Nhã vẫn còn luyến tiếc cứ vuốt ve mãi khuôn mặt xinh xắn của Quân Vô Tà, cảm giác khoan khoái vô cùng, nghĩ nếu mình mà là một nam tử hán chắc còn phản ứng mãnh liệt hơn cả Nhị Kiều.
Đám binh sĩ Thụy Lân quân canh giữ xung quanh doanh trại, từ xa nhìn thấy nhất cử nhất động của đại tiểu thư nhà mình đang thân mật cùng đám thiếu niên kia, con ngươi mắt ai nấy như muốn nhảy ra ngoài.
Trong đó có mấy người tính tình vô cùng chính trực, giận giữ giơ thanh đao định đến chặt gãy những ngón tay của Dung Nhã nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Long Kỳ ngăn lại.
Một binh sĩ đáng thương bị phạt ngồi chồm hỗm dưới đất vẽ vòng tròn: “Đại tiểu thư bị tiểu tử kia coi thường quá, tại sao tướng quân lại không chút lo lắng… Đại tiểu thư là người mà đám tiểu tử đó có thể động tới cọng tóc, móng tay của nàng hay sao?”
Tâm trạng rất đau đớn, nữ thần của mình bị đám tiểu tử đó trêu đùa mà bọn họ thì lại không thể đến ngăn lại, ông trời có mắt hay không?
Long Kỳ lại không hề để ý đến trái tim nam tử hán đang tan vỡ dưới đất kia, hắn ta chỉ đứng yên một chỗ, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía đám người Quân Vô Tà và Dung Nhã, đáy mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả.
Nếu như tiểu vương gia và vương gia nhìn thấy cảnh tượng này thì họ có yên lòng được không?
Đến khi bọn Dung Nhã đã thưởng thức chán chê khuôn mặt xinh xắn của mình thì Quân Vô Tà mới có thể thoát ra được, nàng ngược lại không hề phản cảm vì hành vi động chạm của Dung Nhã mà chỉ là nàng có chút bối rối không biết phản ứng ra sao.
Quân Vô Tà hai tay day day khuôn mặt bị Dung Nhã sờ đến đỏ cả lên, nàng ngồi xuống một hòn đá bên cạnh trong khi Dung Nhã và Phi Yên vẫn còn đang cười nói với nhau.
Lúc này Long Kỳ mới bước đến, nét mặt nghiêm túc không nở một nụ cười.
“Đại tiểu thư.”
“Ừ.” Quân Vô Tà bụm mặt hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng đỏ khiến cho hai má nàng như được đánh một lớp phấn hồng, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, cử chỉ như một nàng thiếu nữ ngây thơ, yêu kiều.
Lời đã trực nói ra đến khóe miệng rồi mà Long Kỳ như còn bị nghẹn lại, ngây đơ ra hồi lâu, hắn ta phải hít một hơi thật sâu mới có thể kìm nén được những rung động trong lòng.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao mà đám thiếu niên vừa rồi lại phản ứng mãnh liệt đến như vậy.
Khuôn mặt của đại tiểu thư nhà bọn họ có sức sát thương không hề nhỏ.
“E hèm, thuộc hạ muốn xin chỉ thị của đại tiểu thư xử lý người mà mà tiểu thư đưa từ học viện Phong Hoa về?” Long Kỳ trấn tĩnh lại tâm trạng, nói vào chuyện chính.
“Đưa hắn đi, giao cho tiểu thúc.” Quân Vô Tà nói một cách ngẫu nhiên.
Doãn Ngôn tuy là ngốc nghếch, nhưng khả năng phục linh cũng coi là tạm được, về điểm này nàng đã chứng thực bên từ Cố Ly Sinh rồi.
Đệ tử trong phân viện Phục Linh tuy không được coi là xuất sắc, nhưng Doãn Ngôn có thể coi là được trời phú cho khả năng cao nhất trong số đó.
Thuật phục linh có tác dụng rất lớn, Quân Vô Tà tạm thời không thể trở lại Thích quốc nên đành tiện tay đưa theo Doãn Ngôn về đây.
Quân Vô Tà biết rõ nhất nên giữ lại ai, không nên giữ lại ai.