“Vừa mới hấp thụ thứ kia xong, chắc là muội cũng đói bụng rồi.”
Quân Vô Tà nhìn Quân Vô Dược nói: “Ta tự làm được.”
Nói rồi tự tay lấy chân thỏ từ từ gặm, Quân Vô Tà cựa mình dậy, rời khỏi lòng Quân Vô Dược ngồi một mình trên bãi cỏ.
Quân Vô Dược cũng không giữ lấy nàng, chỉ mỉm cười nhìn nàng ăn từng miếng từng miếng một.
Kiều Sở lảo đảo trở lại ngồi xuống bên đống lửa, sắc mặt có chút ngẩn ngơ.
Phi Yên tát nhẹ hắn một cái nói: “Làm sao thế? Lại bị dọa rồi hả?”
Kiều Sở trừng mắt nhìn Phi Yên một cái nói: “Sao lại thế được, ta cảm thấy... Tên ca ca của Tiểu Tà Tử đó, kỳ thực cũng không tệ, cười lên trông cũng dễ nhìn.”
Phi Yên sửng sốt một lát: “Sao huynh nhìn thấy?”
Kiều Sở cười ha ha nói: “Hắn cười với ta, trông thật đẹp, tuy dáng dấp không quá giống, nhưng đều là mỹ nhân.”
Mỹ nhân mỉm cười, thực sự là quá đẹp rồi.
Phi Yên im lặng nhìn Kiều Sở, chỉ cần hắn cảm thấy đẹp, cười với hắn một cái hắn đã nghĩ là người ta là người tốt rồi. Người này đầu óc liệu đúng là bé tẹo.
Không trông cậy gì vào trí tuệ của Kiều Sở, Phi Yên không hề phản ứng là điều ngu xuẩn này, dịch mông ngồi sang bên cạnh Dung Nhã và Hoa Dao ăn uống.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn Long Kỳ muốn quay về Thích quốc, Doãn Ngôn bị đánh ngất xỉu nhét vào lưng ngựa chở đi, nhưng bọn Quân Vô Tà thì phải quay về học viện Phong Hoa.
“Cùng nhau ư?” Quân Vô Tà ngạc nhiên nhìn khi Quân Vô Dược muốn cùng nàng trở về học viện Phong Hoa.
Quân Vô Dược luôn luôn hành sự như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, lúc này hắn lại muốn cùng nàng trở về học viện, điều này thực sự gây ngạc nhiên.
“Đã lâu không gặp, bồi tiếp ta một chút không được sao?” Quân Vô Dược mở miệng cười.
Quân Vô Tà chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Phi Yên vừa nhìn thấybọn Quân Vô Tà nói nơi đến liền lắc đầu, cảm thấy có chút lo lắng cho bọn đệ tử học viện Phong Hoa.
Bọn Kiều Sở trở về học viện, liền đi trước một bước.
Quân Vô Tà từ trong lều mặc trang phục của đệ tử học viện đi ra, biến lại thành một thiếu niên thanh tú, chậm rãi từ trong lều đi ra.
Khi nàng đi ra khỏi lều, nhìn thấy một thân hình thon thả lặng yên đứng dưới nắng sớm, Quân Vô Dược mỉm cười xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú lại xuất hiện nét ngây thơ của một thiếu niên.
Quân Vô Tà hơi sững sờ, Quân Vô Dược đứng trước mặt nàng đột nhiên cảm giác nhỏ đi rất nhiều, nhìn qua chẳng khác gì một mỹ thiếu niên mười tám mười chín tuổi, so với trước giảm đi một phần khí phách, tăng thêm một phần tuấn tú.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt của Quân Vô Dược, làm cho nụ cười của hắn trở nên nhẹ nhàng, bừng sáng.
“Nói như vậy, Tiểu Tà Nhi sẽ không cảm thấy thoải mái phải không?” Quân Vô Dược sờ sờ chính khuôn mặt của mình, hắn không nhớ rõ bộ dạng này đã bao lâu không xuất hiện.
“...” Quân Vô Tà im lặng không lên tiếng.
So với năng lực thoát thai hoán cốt của Hoa Dao, Quân Vô Dược càng bá đạo hơn, thay đổi không chỉ dáng vẻ, ngay cả bề ngoài và giọng nói cũng biến hóa vi diệu. Nếu như chưa từng nhìn thấy hắn, Quân Vô Tà thực sự sẽ cho Quân Vô Dược là một thiếu niên trẻ tuổi.
Quân Vô Tà trong thoáng chốc cảm thấy nếu như đem những công cụ tân tiến nhất của kiếp trước đến trước mắt Quân Vô Dược, sợ rằng cũng không thể tra ra tuổi thật của hắn.
Cánh rừng này cách học viện Phong Hoa cũng không xa, không bao lâu cũng đã về tới học viện Phong Hoa.
Quân Vô Tà mới vừa tiến đến cửa, mấy thiếu niên liền gào thét vọt tới.