...
Phạm Trác trừng mắt nhìn một bàn các loại món ngon mỹ vị đầy đủ hương vị, vẻ mặt cứng nghẹn không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà đang lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lại lộ ra một tia kỳ lạ.
Người đó thực sự là ca ca của Quân Vô Tà?
Thật sự không phải là tùy tùng?
Nhìn thấy bàn đầy thế này, có thể so sánh với mỹ thực của đầu bếp rồi, ngay cả Phạm Trác cũng không nhịn được mà sinh nghi như vậy.
Chỉ nhìn đã cảm thấy vô cùng ngon miệng rồi!
Tuy trên mặt Quân Vô Tà không biểu lộ gì, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Vô Dược đang ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt hơi nghi hoặc, giống như đang hỏi Quân Vô Dược, một bàn đồ ăn này thật sự do hắn làm sao?
Nàng thật sự không thấy các món ăn này có liên quan đến Quân Vô Dược.
"Xem ra ăn ngon lắm đó." Phạm Cẩm lau nước miếng, bụng kêu gào một tiếng mạnh mẽ.
"Ta... có thể... nếm thử không?" Phạm Cẩm tha thiết mong chờ nhìn Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược cười rồi gật đầu.
Phạm Cẩm không khách khí chút nào vươn chiếc đũa ra, một trận gió lớn thổi bay lá rụng, đặt mấy đôi đũa của từng người vào trong bát, cười ha ha rồi bắt đầu ăn.
Nuốt xuống một ngụm, trong nháy mắt khiến hắn hạnh phúc đến mức thiếu chút nữa mà khóc.
"Hào hào... thô... nê manh... rất thích... thử chút..." Miệng Phạm Cẩm đầy ắp đồ ăn, nước mắt lưng tròng nói với Phạm Trác và Quân Vô Tà, không nghe rõ nói gì.
Phạm Trác xấu hổ kéo khóe miệng lên, gật đầu với Quân Vô Dược, lúc này mới động vào chiếc đũa.
Quân Vô Tà lại do dự một lát mới đưa tay động vào.
Sau khi nếm thử, Quân Vô Tà ngẩng đầu nhìn Quân Vô Dược.
"Ngon lắm."
Quân Vô Dược hài lòng nở nụ cười.
Sau khi Phạm Cẩm hoàn toàn phục với tài nấu ăn của Quân Vô Dược, Dạ Mị và Dạ Sát trốn ở ngoài cửa sổ nghe lén qua tường, thiếu chút nữa khóc không nổi.
"Đại tiểu thư nói ngon lắm." Dạ Sát nói.
"Đại tiểu thư thích, Tước gia sẽ thích, sự khen ngợi của đại tiểu thư chính là lời khen ngợi của Tước gia! Ta hơi căng thẳng." Dạ Mị xoa tay, cảm giác thành tựu trong lòng vỡ òa trong nháy mắt.
Hai nam tử trà trộn khắp nơi, giết người vô số, lại vì một tay đáng quý của bản thân nấu ăn ngon mà lau nước mắt nóng hổi.
Chỉ cần đại tiểu thư thích, đừng nói nấu cơm.
Mà thêu hoa, họ cũng có thể thử thách một chút!
Khiến Quân Vô Dược hài lòng, đối với họ mà nói thì khó như lên trời, nhưng đại tiểu thư rõ ràng khá "dễ ăn nói", trong nháy mắt, Dạ Sát và Dạ Mị đã có chung nhận thức, lấy lòng đại tiểu thư so với việc trực tiếp lấy lòng Tước gia thì có hiệu quả hơn!
Hoàn toàn bị "tài nấu ăn của Quân Vô Dược" đánh gục, lúc gần đi, Phạm Cẩm cảm ơn Quân Vô Dược lần nữa, Quân Vô Dược rất nhẫn nhịn nghe, mãi cho đến khi Phạm Cẩm rời khỏi.
Phạm Trác thực sự xấu hổ mà đứng dậy.
"Thật có lỗi quá, đại ca của ta hơi vụng về, nếu có đắc tội chỗ nào, xin thứ lỗi cho."
Có trời mới biết, Phạm Trác cảm thấy bữa cơm này tuyệt đối là bữa cơm mà hắn ăn trong đau khổ nhất.
Quân Vô Dược hơi nhíu mi.
"Huynh ấy hiểu mà." Quân Vô Tà mở miệng nói.
Quân Vô Dược lập tức hiểu được ý của Quân Vô Tà.
"Không sao, chỉ cần Tiểu Tà Nhi vui vẻ là tốt rồi." Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà, trên thực tế, hắn đã quên Phạm Cẩm đã nói gì.
Ngoài Quân Vô Tà ra, bất cứ ai cũng không có tư cách khiến hắn phân ra một chút tâm sức nào.
Quân Vô Tà hơi xoắn xuýt nhìn Quân Vô Dược, muốn nói gì, lại không biết giãy bày ra sao, dứt khoát từ bỏ.
Quân Vô Dược tạm thời ở lại tiểu viện Trúc Lâm, Phạm Cẩm đã giúp hắn thông báo cho Phạm Khải một tiếng, dùng thân phận là tùy tùng của Quân Vô Tà mà ở lại học viện Phong Hoa.
Dựa theo quy định của học viện Phong Hoa là không được mang theo tùy tùng, hạ nhân vào học viện.