Bỗng nhiên Quân Vô Dược hai mắt nhắm hờ lại, khóe miệng nhếch lên cười một cái đầy ẩn ý, trong khu rừng tĩnh mịch hắn ngẩng đầu lên nhìn vào không trung vô định.
“Vẫn còn suy nghĩ chưa dứt được ra à.”
Dạ Mị hơi kinh ngạc, bất ngờ làm động tác trong tư thế phòng bị.
Quân Vô Dược thu lại ánh mắt không nhìn hắn nữa, khẽ cười nói với hắn: “Xem ra lần này không có cách nào tự mình mang quà về cho Tiểu Tà Nhi được rồi. Dạ Mị đâu!”
“Có thuộc hạ!”
“Hãy đi tìm cho Tiểu Tà Nhi một lò luyện đan, nói rằng… vài ngày nữa ta sẽ đến tìm muội ấy.”
“Vâng... Tước gia!” Dạ Mị quỳ một gối xuống đất, tuân mệnh nói.
Quân Vô Dược không nói thêm lời nào nữa, bóng dáng hắn biến mất trong nháy mắt trở về nơi cũ.
Dạ Mị ngẩng đầu nhìn xuyên qua lớp cây lá rậm rạp, nhìn về phía chân trời có ánh sáng phát ra như những tia chớp bấy ngờ lóe lên trên không trung.
…
Trong tiểu viện Trúc Lâm, Quân Vô Tà nhíu mày nhìn Dạ Mị đang quỳ rạp dưới chân mình.
“Thiếu gia Vô Dược có việc cần giải quyết, tạm thời chưa thể trở về gặp đại tiểu thư, lò luyện đơn này là do thiếu gia bảo ta mang về cho tiểu thư.” Dạ Mị lấy từ trong người ra một lò luyện đơn nhỏ như bàn tay. Trên lò luyện đơn dát vàng đó có khắc một con rồng bằng vàng cực kì tinh xảo, hoa mỹ.
Quân Vô Tà nhìn ngắm lò luyện đơn đó hồi lâu không nói gì, căn phòng tĩnh lặng quá khiến cho Dạ Mị không dám động đậy nửa phân.
“Ta biết rồi.” Rất lâu sau Quân Vô Tà mới chậm rãi cất lời.
Dạ Mị thờ phào nhẽ nhõm, nói: “Thiếu gia Vô Dược nói, một thời gian nữa sẽ trở về gặp đại tiểu thư.”
“Cho ngươi lui.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Dạ Mị lặng lẽ lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quân Vô Tà, Hắc Miêu nhảy lên mặt bàn, đi xung quanh chiếc lò luyện đan tuyệt đẹp đó vài vòng, cái đuôi xù xì lông cứ vờn qua vờn lại chiếc lò luyện đan.
“Không phải làm từ vàng, không thể nhận ra làm từ chất liệu gì.” Hắc Miêu nghiêm túc nói.
Quân Vô Tà bất ngờ ném chiếc lò luyện đơn đó xuống đất.
Một âm thanh giòn giã vang lên khi chiếc lò va chạm xuống mặt đất.
Hắc Miêu co cứng người lại, nhìn nét mặt sắc lạnh như băng của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn chằm chằm vào lò luyện đơn đó.
Một mối phiền não cứ quanh quẩn trong lòng, nếu như không có lò luyện đơn này, nếu như nàng không bảo Quân Vô Dược đi làm lò luyện đơn làm gì thì huynh ấy có đi đi lại lại như vậy không?
Cảm xúc đó rất khó tả, nói không được, tả không rõ. Trái tim vốn tĩnh lặng của Quân Vô Tà bị những cảm xúc khó hiểu đó dằn vặt không nguôi.
Trong phòng tĩnh mịch đến kì lạ, Hắc Miêu không nói gì, đến Be Be đại nhân đang nằm trên giường của Quân Vô Tà cũng cảm nhận được điều bất thường ở nàng lúc này. Nó nằm im bất động trên giường, đưa đôi mắt mơ màng nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà đột nhiên đứng dậy, cầm chiếc lò luyện đơn rơi dưới đất lên, không nói câu nào quay lưng bước sang gian phòng bên cạnh, trong căn phòng đó chất đầy sách về y dược, đều là do Phạm Khải cho người mang đến gần đây. Sức khỏe Phạm Trác ngày càng biến chuyển tốt hơn, Phạm Khải lại vô cùng khâm phục y thuật của Quân Vô Tà nên bất cứ thứ gì nàng cần là ông ta đều cho người mang đến.
Căn phòng đã được Quân Vô Tà chưng dụng làm phòng chế thuốc tạm thời.
Quân Vô Tà lặng lẽ đặt lò luyện đơn lên trên bàn trong phòng dược, bắt đầu chọn dược liệu trên những giá bên cạnh, giống như mỗi lần nàng luyện đơn dược đều như vậy. Điệu bộ trầm tĩnh đó, giống như là tất cả những gì đã xảy ra trước đây đều chỉ như ảo mộng thường ngày.
Be Be đại nhân từ trên giường nhảy xuống, chạy tưng tưng đến trước cửa phòng dược, ngó đầu vào cùng với Hắc Miêu nhìn trộm Quân Vô Tà đang bận rộn làm việc.
“Be be.”
“Chủ nhân đang tức giận đấy ư?”
“Meo meo.”
“Chủ nhân ngày càng trở lên giống như những người bình thường rồi, mèo ta nên khóc hay nên cười đây?”