"Quân thiếu gia, ngươi đến rồi?" Giọng nói của Mục Thiên Phàm tràn ngập vui thích.
Quân Vô Tà hơi gật đầu.
Mục Thiên Phàm vội vàng tránh sang một bên, nói: "Mau vào ngồi đi."
Nhóm Quân Vô Tà bước vào trong phòng, lúc này mới phát hiện, nhà của Mục Thiên Phàm so với họ thấy bên ngoài còn đơn sơ hơn, ngoài một chiếc giường gỗ cũ nát, chiếc bàn gỗ và ghế dựa ở ngoài, cả gian phòng có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, lại không có đồ gì khác.
"Chậc, sao lại có cảm giác giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi." Kiều Sở nhìn căn phòng vô cùng đơn sơ, không nhịn được mà nhớ đến thời gian họ chưa gặp được Quân Vô Tà, cuộc sống rất thê thảm.
Họ lúc đó không khá hơn Mục Thiên Phàm chỗ nào.
"Viên Hắc Thạch lúc trước bán được nhiều tiền như vậy, sao ngươi vẫn..." Kiều Sở nhìn Mục Thiên Phàm với vẻ mặt nghi ngờ.
Hắc Thạch bán ra được mấy chục vạn lượng, cũng không phải là một con số nhỏ, tùy tiện lấy vài trăm ra cũng có thể khiến cuộc sống của Mục Thiên Phàm dễ chịu hơn rất nhiều.
Mục Thiên Phàm xấu hổ nhìn nhóm thiếu niên trước mắt, hơi ngượng ngùng, nói: "Số tiền đó ta đều đưa cho người thân của các huynh đệ rồi, họ là người lao động chính trong nhà, không ít nhà còn có người già trẻ nhỏ, đều dựa vào một mình họ gánh vác, bây giờ họ đã mất, còn lại những đứa trẻ mồ côi cha, góa phụ không người chăm sóc, sao ta có thể tham lam số ngân lượng này. Tốt xấu gì ta còn có một cái mạng, có tay có chân, đói không chết, họ còn cần số tiền đó hơn cả ta."
Mục Thiên Phàm không chỉ đưa ngân lượng của viên Hắc Thạch đấu giá ra, ngay cả những năm gần đây, tất cả những gì hắn tích góp được cũng tiếp tục lấy hết ra, một đồng cũng không giữ lại cho mình.
Kiều Sở và Phi Yên nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên một tia đồng tình, nhưng cũng mang theo sự kính nể.
Chính Mục Thiên Phàm cũng đã không chịu nổi nữa, nhưng vẫn như trước, không chịu động vào một hào nào, trong lòng hắn vô cùng áy náy với các huynh đệ đã chết, thà khiến mình tủi thân cũng không muốn cầm số tiền được đổi từ những cái mạng đó.
Có lẽ sự đồng cảm trong mắt Kiều Sở và Phi Yên quá rõ ràng, Mục Thiên Phàm lại càng thêm xấu hổ.
"Gian phòng hơi nhỏ, xin đừng trách, nếu không mọi người... ngồi lên giường trước đi?" Nói xong, Mục Thiên Phàm bước đến bên giường, ném cái chăn đã biến thành màu đen như quạ xuống, lấy tay vuốt phẳng phiu các nếp nhăn lại, cười ngây ngô lùi sang một bên, mời nhóm Kiều Sở ngồi xuống.
Kiều Sở thấy bộ dáng này của hắn, không tránh được khiến mũi cay cay.
Một người đàn ông, quan trọng không phải là hắn có bao nhiêu tiền, cũng không phải là hắn có năng lực lớn cỡ nào, mà là trái tim kia của hắn có bao nhiêu sự chân thành.
Trên người Mục Thiên Phàm, họ thấy được sự gánh vác của một người đàn ông trưởng thành.
Bản thân sống nghèo khổ như vậy, lại vẫn như trước, không tham lam vàng bạc gì, cho dù thực lực của Mục Thiên Phàm như thế nào, tình cảm hắn dành cho các huynh đệ đó quả thực khiến nhóm Kiều Sở kính nể không ngừng.
Quân Vô Tà lướt mắt trong phòng, để lại một câu.
"Ra ngoài hết đi." Rồi đi ra ngoài ngay.
Vẻ mặt của Mục Thiên Phàm càng xấu hổ hơn, hắn cũng biết hình dáng của nhà mình thật sự không thích hợp để tiếp khách, tuy mấy thiếu niên này còn nhỏ tuổi, nhưng nhìn vào quần áo và cách ăn mặc của họ, tuyệt đối không phải con cháu của nhà bình thường.
Nhóm Kiều Sở ngoan ngoãn ra khỏi phòng, Mục Thiên Phàm theo sát ở phía sau, khi ra khỏi cửa còn dè dặt đóng cửa phòng lại.
Bây giờ thương thế của hắn chưa lành, vẫn chưa có khả năng để kiếm ngân lượng, gian phòng nhỏ này tốt xấu gì cũng có thể che mưa che gió cho hắn.
Nhưng khi Mục Thiên Phàm vừa mới ra khỏi cửa, Quân Vô Tà bỗng nhiên lại lấy một cây mồi lửa từ trong ngực, trực tiếp mở ra, ném đốm lửa nhỏ đó lên đỉnh ngôi nhà của Mục Thiên Phàm!