Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1014

- - Chiến hạm hư không đi vào một chỗ không người, Lâm Phong mới đáp xuống, thu nó vào, Vũ Hồn Ngân Dực đã sớm biến mất, mặt hắn cũng đã đổi thành khuôn mặt khác.

Cứ như thế, người vừa rồi cứu Thu Nguyệt Tâm, còn uy hϊế͙p͙ Dương Tử Diệp, cướp đi chiến hạm hư không của Dương Tử Lam, tạm thời biến mất, mà tiếng xấu kia, Cừu gia gánh hết. Thân hình lóe lên, Lâm Phong lại đi về phía đình viện, tốc độ vô cùng nhanh, cũng không biết Thu Nguyệt Tâm hiện tại thế nào, trở lại bên kia hay chưa?! Lâm Phong cũng không đi quá xa, bởi vậy rất nhanh trở về tới viện, thần thức khuếch tán, quả nhiên phát hiện, trong phòng Thu Nguyệt Tâm có người, hẳn nàng đã trở lại. Trên mặt lộ ra chút ý cười, Lâm Phong lại đổi về gương mặt vừa rồi, ngay sau đó mở cửa phòng Thu Nguyệt Tâm ra. Chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm lúc này đang ngồi ở đầu giường ngẩn người, nhìn thấy có người lại dám trực tiếp đẩy cửa đi vào, sắc mặt không khỏi phát lạnh, trên người phóng thích ra một cỗ khí tức băng hàn, trong nháy mắt, cuồng mãnh lao thẳng tới phía Lâm Phong.

- Hử? Sau khi nhìn thấy gương mặt này của Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm sửng sốt, lập tức nói: - Vừa rồi, cảm ơn ngươi giúp ta, tuy nhiên đây là phòng của ta, ngươi tự tiện đẩy cửa vào như vậy, là có ý gì? - Ta đây đã ngưỡng mộ Thu Nguyệt Tâm tiểu thư đã lâu, muốn gần gũi một phen.

Lâm Phong thản nhiên cười nói, khiến vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm lạnh xuống, trên người lại phóng xuất ra một cỗ hàn ý lạnh như băng.

- Thỉnh chú ý chừng mực!

Thanh âm Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng vang lên, trong đó còn lộ ra lãnh ý, người này vậy dám đùa giỡn nàng. Lâm Phong cười nhẹ, thân thể lại lập tức tiếp tục đi về phía trước.

- Ngươi tiến lên một bước nữa, chớ trách ta không khách khí với ngươi.

Hàn ý của Thu Nguyệt Tâm bao phủ Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong vẫn chỉ cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

- Hóa ra là tên bại hoại cặn bã!

Thu Nguyệt Tâm đột nhiên đứng dậy, một chưởng bay thẳng đến phía Lâm Phong. Mà trên thân Lâm Phong, huyết mạch cũng bắt đầu khởi động, lực lượng kinh khủng nở rộ ra, đồng dạng đánh ra một chưởng.

- Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang truyền ra, cuồng phong tàn sát xung quanh, bàn ghế trong phòng nháy mắt bị phá hủy.

- Phong cho ta!

Lâm Phong hét lớn một tiếng, một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ đột nhiên tản ra, bao phủ lấy Thu Nguyệt Tâm.

- Lực lượng phong ấn!

Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm kinh ngạc, động tác cũng hơi hơi dừng lại, giống như sững sờ, cảnh tượng này quá mức giống. Nhưng mà chỉ trong giây lát tạm dừng này, lực lượng phong ấn giáng lâm, trong nháy mắt liền làm cho thân thể Thu Nguyệt Tâm cứng đờ, bị phong kín, dường như đã không thể nhúc nhích. Thân thể Lâm Phong lập tức tiến gần đến, trong nháy mắt đã ôm nàng vào lòng, ánh mắt Thu Nguyệt Tâm run lên, chăm chú nhìn hắn.

- Đáng thương, ta đã ngưỡng mộ Thu Nguyệt Tâm tiểu thư lâu như thế, vậy mà nàng lại quên ta nhanh như vậy.

Lâm Phong vẻ mặt đau khổ nói, lúc này đây, thanh âm hắn đã trở về thanh âm vốn có, không có bất kỳ ngụy trang nào, điều này lại làm cho thân thể Thu Nguyệt Tâm cứng đờ, nhìn hắn có chút thất thần. Lâm Phong, hắn không ch.ết? Lại thấy tay Lâm Phong xẹt qua trên mặt, lộ ra gương mặt thật, mỉm cười nói:

- Không nhận ra sao? Thu Nguyệt Tâm ngây người một lát, ngay sau đó đôi mắt liền ửng đỏ, trên người lại lộ ra một cỗ khí tức băng hàn.

- Ngươi, tên khốn khiếp này!

Một cỗ lãnh ý kinh khủng nở rộ, dường như muốn đông cứng thân thể hắn!

- Ách.

... Lâm Phong không nói được gì, không cần ác như vậy chứ, lại còn định đánh nữa à.

- Nếu Thu Nguyệt Tâm tiểu thư nói ta khốn khiếp, ta đây một lần khốn khiếp đi.

Lâm Phong mỉm cười âm hiểm, khiến trong lòng Thu Nguyệt Tâm có chút kinh hoảng, người này cười không có ý tốt, hắn lại muốn làm gì đây. Ngay sau đó, nàng thấy đầu Lâm Phong chậm rãi cúi thấp, làm ánh mắt nàng cứng đờ, tên khốn khiếp này.... hé miệng, vừa định hét ra tiếng, đã bị Lâm Phong dùng miệng ngăn chặn, mắt đẹp nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích, giống như ngây dại.

- Vèo!

! Một tiếng vang truyền ra, thời điểm Thu Nguyệt Tâm kịp phản ứng, liền phát hiện Lâm Phong đã sớm chạy ra, làm cho nàng tức giận, đến nỗi gầm lên một tiếng:

- Ngươi vô sỉ!

Dứt lời thân thể của nàng nhảy tới, đuổi theo hướng Lâm Phong, nhưng mà trong đôi mắt ửng đỏ xinh đẹp của nàng, giống như có chút ướt át, nhưng lại mang theo nụ cười sáng lạn. Hắn còn sống, còn sống là tốt rồi. Thật giận, thời điểm tên khốn kia cứu mình vậy mà lại không nói, hại nàng hồn bay phách lạc lâu như vậy, nhất định phải giáo huấn tên kia một phen thật tốt........ Năm tháng như thoi đưa, thời gian vài ngày cũng chỉ là một giấc mộng, nhưng đối với những người sinh lòng mong chờ, mấy ngày này quả thật dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn chờ được đến ngày này. Hôm nay, Thiên Đài, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Một ngày này, dưới Thiên Đài, cường giả vô số, bất kể Tôn giả hay Thiên Vũ đều hội tụ, đều vì Hoàng mà đến. Đối với Thiên Vũ, trở thành môn đồ Hoàng Vũ là thân phận, tượng trưng cho địa vị, cho tương lai, mang ý nghĩa, tương lai bọn họ hẳn có tiền đồ vô lượng, được người tôn kính, có cơ hội trở thành cường giả một phương. Mà đối với những con cháu, đệ tử trong các đại gia tộc, trở thành môn đồ Hoàng Vũ, có thể làm địa vị của bọn họ trong gia tộc được nâng cao, nếu có một ngày có thể trở thành đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ, vậy tương lai, bọn họ sẽ có lợi thế quan trọng khi tranh đoạt quyền khống chế gia tộc! Còn đối với Tôn giả, bước vào Tôn Vũ, muốn lên cao hơn nữa vô cùng khó khăn, mỗi cảnh giới đều có vô số người bị kẹt tại bình cảnh, giống như cửu trọng thiên kia, một cảnh giới tương ứng với một trọng thiên, khó như lên trời, nhất là những Tôn giả bậc trung và bậc cao càng khó khăn, rất khó để bước lên cao, trở thành môn đồ Hoàng Vũ, ít nhất có thể cho bọn họ cơ hội tiếp cận Hoàng, nếu may mắn có được Hoàng chỉ điểm. Thậm chí, nếu có cơ hội, có thể giúp bọn họ hiểu rõ con đường phía sau Tôn giả, biết được nên đi như thế nào! Trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của một Hoàng giả, có ý nghĩa trọng đại, loại cơ hội này, mấy trăm năm không nhất định gặp được một lần, có ai nguyện ý bỏ qua. Bởi vậy một ngày này, dưới Thiên Đài, tất cả mọi người đều thấy được, núi người sẽ như thế nào, biển người như thế nào, vô biên vô hạn, toàn bộ đều thấy người là người. Mấy ngày qua, Lâm Phong vừa hạnh phúc lại vừa bất hạnh. Thời điểm hạnh phúc, ngẫu nhiên có thể đùa giỡn mỹ nữ một chút, chiếm được ít tiện nghi, không may, mỹ nữ thường xuyên vào lúc nửa đêm đá văng cửa phòng hắn, sau đó hành hạ hắn một chút, khiến Lâm Phong hiểu được cái gì gọi là bị đánh mà vẫn thấy vui. Đương nhiên, từ sau ngày đó, bọn họ đổi một chỗ khác, bằng không, không thể an tĩnh trải qua mấy ngày này. Trước khi, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chính thức tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ, Lâm Phong cũng lười sinh thêm sự cố, không đi ra ngoài, vẫn trong viện chờ đến ngày hôm nay. Hôm nay cùng Thu Nguyệt Tâm sóng vai đi đến phía dưới Thiên Đài, nhìn mảnh đất cùng biển người như đại dương mênh mông, Lâm Phong không thốt nên lời.

- Nhiều người như vậy, tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ như thế nào được!

Lâm Phong cười khổ nói, nhân số bắt đầu thật sự quá kinh khủng, không thể tính được bao nhiêu, cho dù loại bỏ, cũng không dễ dàng loại bỏ được. Nhân vật thiên tài trên phương diện này nhất định rất nhiều, tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng kia, mặc dù chia thành cửu trọng thiên k.hủng bố, nhưng chắc sẽ không làm khó đối với một số nhân vật thiên tài đâu. Hơn nữa, nhân số k.hủng bố như thế, nếu cùng trèo lên thang trời mười tám ngàn trượng này, có lẽ sẽ cực kỳ đồ sộ!

- Thật hùng tráng, mấy trăm vạn người, cùng trèo lên thang trời, cảnh tượng hùng vĩ, bao la hào hùng này, chắc chắn làm người ta ngạc nhiên thán phục!

Thu Nguyệt Tâm thì thào cười nói với Lâm Phong.

- Đúng, cảnh tượng hào hùng này nhất định sẽ rung động lòng người!

Lâm Phong gật đầu, dường như đang tưởng tượng. Lúc này, mọi người đây đều mang vẻ mặt trang nghiêm, tâm tính hành hương, ý chí hùng mạnh. Trở thành môn đồ Hoàng Vũ, một nấc thang trên con đường trở thành cường giả của họ, nhảy qua một nấc thang này, con đường về sau, chắc chắn sẽ bằng phẳng hơn không ít. Không nói đến được Vũ Hoàng chỉ điểm, Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên, toàn bộ đều là thiên tài, có cường giả Thiên Vũ, cũng có Tôn giả cường đại. Giống như Mộc Trần, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm kia, có ai không phải nhân vật thiên kiêu, trở thành môn đồ, mặc dù không thể thường xuyên cùng bọn họ ở một chỗ, cũng có thể đôn đốc chính mình, không ngừng tiến về phía trước, nếu quan hệ tốt còn có thể chỉ điểm lẫn nhau.

- Hoàng, người quản lý khống chế Bát Hoang cảnh, bọn họ là nhân vật đứng trong mây của Bát Hoang cảnh, cũng chỉ có bọn họ mới có được lực hiệu triệu k.hủng bố như thế.

Thu Nguyệt Tâm cảm thán, tuy nàng là người của thế gia, nhưng nàng hiểu rất rõ, thế gia và Hoàng, nhìn như một bước ngắn, kỳ thực lại không có chỗ nào có thể so sánh, vượt qua một bước này có thể lên trời. Hoàng giả giận dữ, có thể dễ dàng hủy diệt một thế gia, ai không muốn trở thành Hoàng.

- Một ngày kia, nếu ta trở thành Hoàng, một tiếng hiệu triệu, có thể khiến Dương gia bị hủy diệt, ai dám bắt nạt ta nữa!

Ánh mắt Lâm Phong sắc bén, chăm chú nhìn phía trên, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ từ thang trời của Hoàng đi lên, trở thành Hoàng lăng vân thiên hạ!

- Nếu như ngươi thành Hoàng, vậy ta thành cái gì đây? Thu Nguyệt Tâm cười cười hỏi.

- Nếu ta thành Hoàng, vậy nàng là Hoàng Phi!

Lâm Phong cười nhẹ đáp lại, Thu Nguyệt Tâm khó hiểu, Hoàng Phi, có ý gì?
Bình Luận (0)
Comment