Cái tên nhà ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ, tốt xấu gì ngươi cũng nên hô một tiếng Mộc thúc chứ!
Mộc Trần liếc nhìn Viên Phi một chút, y cùng phụ thân của Viên Phi có quen biết, phụ thân Viên Phi bình thường gọi y là lão Mộc khốn nạn, gia hỏa này tính tình giống y như cha gã. Lúc này nghe được lời của Lâm Phong cùng nam tử áo xám, ánh mắt những người Thiên Long Thần Bảo đó chậm rãi nhìn qua, xoay người lại cười nói:
- Hai vị hẳn là đệ nhất môn đồ đi, chẳng lẽ muốn chỉ giáo sao? - Chỉ giáo thì không dám, chư vị đều là đệ tử thiên tài do Thiên Long Thần Bảo tỉ mỉ chọn lựa ra, trải qua Thiên Long Thần Bảo dốc lòng bồi dưỡng, tất nhiên có thủ đoạn mạnh mẽ, nắm trong tay đủ loại lực lượng thần thông.
Mà chúng ta những người này bất quá vừa nhập môn, vẫn chưa được lão sư chỉ giáo há có thể cùng chư vị đánh đồng với nhau, vì lẽ đó phải nói chúng ta xin mời chư vị chỉ giáo mới đúng. Lâm Phong chậm rãi mở miệng, vừa nãy người của Thiên Long Thần Bảo thổi phồng môn đồ của Thiên Đài đến cực điểm, để làm nổi bật hiệu quả. Giờ khắc này Lâm Phong lại khích lệ bọn họ, nói bọn họ đã được Thiên Long Thần Bảo đào tạo, mà bản thân lại chỉ mới nhập môn, đương nhiên không thể sánh bằng. Cứ như vậy cho dù người của Thiên Long Thần Bảo thắng cũng là chuyện đương nhiên, nếu là bại... đó là người của Thiên Long Thần Bảo vô năng.
- Sớm nghe đến oai danh của Thiên Long Hoàng, Thiên Long Thần Bảo địa linh nhân kiệt thực lực, ai ai cũng là thực lực cường đại.
Chúng ta tuy may mắn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, nhưng chung quy chưa từng được Vũ Hoàng chỉ giáo nửa điểm, toàn bộ do tự thân tu luyện, đương nhiên không thể so sánh với rất nhiều tuấn kiệt của Thiên Long Thần Bảo. Thế nhưng ta một lòng cầu võ đạo, chư vị tuấn kiệt của Thiên Long Thần Bảo đến Thiên Đài chỉ giáo, ta tự nhiên nguyện ý quý trọng cơ hội lần này. Nam tử áo xám mở miệng nói tiếp lời của Lâm Phong, hai người phối hợp thiên y vô phùng, y không muốn nhiều lời, nhưng đối phương đã tới cửa nhục nhã Thiên Đài, y bây giờ thân là một thành viên của Thiên Đài, môn đồ Hoàng Vũ, sao có thể đứng nhìn người của Thiên Đài bị sỉ nhục. Huống hồ thân là đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, y đương nhiên phải đứng ra. Mộc Trần nghe được lời nói của hai người, khóe mắt mỉm cười, khá vui mừng. Hai vị đệ nhất môn đồ nhân cơ hội này biểu hiện một phen, cũng là một lựa chọn không tồi.
- Thiên Vũ tầng bốn, hắn là của ta!
Lúc này trong đám người Thiên Long Thần Bảo có một người giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Phong, trên người có chiến ý phóng ra, tu vi của gã chính là Thiên Vũ tầng bốn, đối thủ của Lâm Phong, là gã.
- Tôn Vũ tầng bốn, hai người bọn họ đúng hữu duyên, vừa vặn cách biệt một đại cảnh giới, vừa lúc để ta đến chiến y.
Một tên Tôn Vũ tầng bốn của Thiên Long Thần Bảo chỉ về nam tử áo xám nói, bên trong ánh mắt của gã lộ ra sự sắc bén, như loan đao lạnh lẽo thê lương cắt trên da thịt mọi người, u hàn lạnh lẽo. Chính như Lâm Phong cùng nam tử áo xám nói, bọn họ chính là thiên tài được Thiên Long Thần Bảo dốc lòng bồi dưỡng, đối phó hai tên môn đồ vừa mới vào Thiên Đài sao lại có lòng sợ hãi, cho dù đệ nhất môn đồ cũng như thế. Trong Thiên Long Thần Bảo bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất bên trong đại cảnh giới, vì cố ý nhằm vào Thiên Đài nên lần này bọn họ mới xuất hiện.
- Ha ha, một khi đã như vậy thì cũng không cần nịnh hót thổi phồng lẫn nhau nữa rồi, cũng không cần biết là ai chỉ giáo ai, coi như Thiên Long Thần Bảo cùng Thiên Đài luận bàn đi.
Người cầm đầu của Thiên Long Thần Bảo cười nói, hiển nhiên nắm giữ lòng tin tuyệt đối với người của bên mình, hôm nay đến phá hoại mặc dù mỗi đại cảnh giới xuất chiến một lần thì gã cũng muốn phải toàn thắng, đệ nhất môn đồ cũng không đủ gây sợ hãi.
- Rất hợp ý ta!
Mộc Trần gật đầu đồng ý, y cũng có lòng tin đối với Lâm Phong cùng nam tử áo xám, đặc biệt là nam tử áo xám chính y tự mình kiểm tra, sức chiến đấu tuyệt đối k.hủng bố, trận chiến này nắm chắc thắng lợi, còn Lâm Phong thắng tất nhiên tốt nhất, cho dù Lâm Phong thất bại cũng một thắng một bại, cũng không mất mặt, đồng thời có thể để rèn luyện Lâm Phong một phen.
- Vậy liền đánh đi.
Người của Thiên Long Thần Bảo cười gằn, hai trận chiến đều phải thắng làm cho hai vị đệ nhất môn đồ của Thiên Đài đều thất bại, không thể nghi ngờ là một sỉ nhục cực kỳ to lớn.
- Ta còn có một chuyện!
Nam tử áo xám lần nữa mở miệng khiến cho vị Tôn Vũ tầng bốn của Thiên Long Thần Bảo lông mày cau lại, không nhịn được nói:
- Chiến liền chiến, không dám liền cút, làm sao nói nhảm nhiều như vậy!
- Thiên Long Thần Bảo cùng Thiên Đài luận bàn, tự nhiên toàn lực ứng phó, thực lực nở rộ thì nhất định không có biện pháp khống chế độ mạnh yếu của công kích, không thể có khả năng cố ý làm suy yếu công kích, bởi vậy chảy máu không thể tránh được.
Nên ta đề nghị lần chiến đấu này, sinh tử chớ luận, nghe theo thiên mệnh! Nam tử áo xám không để ý đến lời nói của đối phương mà hờ hững nói một câu, khiến con ngươi của mọi người hiện lên một đạo hào quang khác thường, sinh tử chớ luận, nghr theo thiên mệnh, sự tự tin thật lớn!
- Người này không biết dựa vào cái gì lại dám nói như vậy, muốn liều mạng.
Lần này người Thiên Long Thần Bảo nhất định phải thắng, bọn họ cũng không phải tầm thường đâu. Trong lòng mọi người thầm nghĩ, bất quá lời nói này thật sự rất khí phách.
- Ha ha sư huynh nói không sai, đương nhiên như thế, thời điểm chiến đấu làm sao có thể bận tâm được nhiều như vậy.
Lần chiến đấu này sinh tử chớ luận, thấy máu là đỏ, đều là việc vui, lão sư tất nhiên sẽ không trách tội! Lâm Phong cười sang sảng nói, nam tử gặp trên Hoang đảo này rất hợp hắn ý. Đúng như Viên Phi nói nếu đã đến rồi há có thể nói đi là đi, muốn chơi liền để mạng lại chơi. Lâm Phong cùng nam tử áo xám mỗi người một lời, nhất thời chúng môn đồ của Thiên Đài khí thế giống như tăng lên, ngược lại đám người Thiên Long Thần Bảo vừa nãy vẫn vênh vang đắc ý cường thế, tựa hồ bị hai câu nói này ép xuống. Bọn họ đúng thật bất ngờ, Lâm Phong và nam tử áo xám kia dĩ nhiên chủ động yêu cầu sinh tử chớ luận.
- Thấy máu là đỏ đều là việc vui, rất tốt, ta thu hồi lời của ta!
Hầu Thanh Lâm lên tiếng
- Ta cũng đồng ý!
Mộc Trần gật đầu. Đám người Thiên Long Thần Bảo liên tục cười lạnh:
- Rất tốt, đã như vậy đánh đi, sinh tử chớ luận!
Chỉ thấy vị Tôn Vũ tầng bốn của Thiên Long Thần Bảo kia tựa hồ không vội, bước chân bước ra một bước, khí tức kinh khủng hướng về nam tử áo xám cuồn cuộn nhào tới, quát:
- Đi ra chịu ch.ết đi!
- Ngươi gấp gáp như vậy, ta sao có thể không thành toàn ngươi.
Nam tử áo xám bước ra một bước, trên người dường như có một thanh tuyệt thế lợi kiếm muốn giết ra, hư không dao động, một thanh kiếm kh.ủng bố ngưng hình, giết về phía đối phương.
- Chút thủ đoạn ấy thì không cần lấy ra làm mất mặt.
Đối phương bước chân đạp xuống, đấm ra một quyền, nhất thời lợi kiếm bị dập tắt. Nam tử áo xám vẻ mặt không thay đổi, bàn tay trên hư không xẹt qua, thanh âm gào thét, giống như có vô sô lợi kiếm chém về phía đối phương, một chỉ một kiếm, muốn đoạt tinh hoa của nhật nguyệt, rực rỡ khác người.
- Trò mèo!
Nắm đấm người kia đánh ra, cả trời dường như đều là quyền ảnh, thiên địa cuồn cuộn, như từng trận lôi âm, những lợi kiếm giữa hư không không ngừng biến mất, không thể tới gần thân thể của gã. Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu xám xông lên tận trời, chỉ thấy có một thanh kiếm khí xoay quanh bay lên, như một con Nộ Long màu xám đang ngửa mặt lên trời thét dài. Nam tử áo xám không có dừng lại một chút nào, một kiếm đánh ra, hư không giống như xuất hiện vết rách, không có bất kỳ thuật pháp nào, nhưng lại mãnh liệt dị thường. Đám người dồn dập tránh lui ra, người này sử dụng kiếm không có chút hoa lệ nào, kiếm của y, là kiếm giết người. Hai tay cường giả Thiên Long Thần Bảo không ngừng ngưng tụ pháp ấn, hình như ngưng tụ hoa văn đặc thù, trong khoảnh khắc từng đạo từng cái ảo ảnh Nộ Long không ngừng xoay quanh giữa hư không, rồi xông về phía chân trời. Lực lượng kh.ủng bố va chạm khiến không gian cũng muốn nổ tung, thân thể người nọ bay lên không, nghịch thế mà lên, chỉ thấy hai tay của gã duỗi thẳng lập tức dần dần biến ảo trở thành màu vàng óng ánh, dường như có từng mảng Long lân bám vào vô cùng dữ tợn.
- Nghe đồn Thiên Long Hoàng am hiểu ngưng tụ Yêu Long làm thủ đoạn công kích, duỗi thẳng tay liền hóa Yêu Long, cánh tay người này dĩ nhiên có hoa văn Yêu Long, sức mạnh kia khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Mọi người nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chỉ thấy hai tay gã vươn về phía trước, hai cái cánh tay màu vàng óng vô kiên bất tồi không ngừng kéo dài, lớn lên, chộp tới tới đối phương, bàn tay cũng giống như hóa thành long trảo như muốn xé rách đối phương.
- ch.ết đi!
Bàn tay màu vàng dường như còn đang ngưng ấn, nhất thời quanh người nam tử áo xám xuất hiện từng cái từng cái ảo ảnh lợi trảo màu vàng vô cùng to lớn, bao vây nam tử áo xám, toàn bộ giết về phía y, thiên địa tựa như đang dao động, làm người ta cảm giác như có thể chấn vỡ núi sông, uy lực vô cùng. Nhưng nam tử áo xám đứng bên trong những lợi trảo hủy thiên diệt địa màu vàng đó, sắc mặt lại bình tĩnh không chút rung động nào, khóe miệng hơi nhúc nhích tựa hồ đang lẩm bẩm cái gì, trong miệng y nhưng lại có một thanh kiếm sắc bén chậm rãi phun ra, kiếm màu đen, tịch diệt kiếm.
- Ầm ầm!
Một kiếm này cắm giữa hư không dường như có lực lượng rung trời, lấy nam tử áo xám làm trung tâm, thiên địa dường như yên tĩnh, không gian đều bị một kiếm này định trụ, lợi trảo màu vàng vẫn toả ra kim quang đáng sợ như trước, nhưng lại trì trệ không tiến, giống như có một luồng lực lượng vô cùng to lớn trói buộc chúng.