Nô dịch người hầu đào Hoang thạch, nhưng Hoang thạch dưới đáy Hoang hải, làm thế nào đào được, chẳng phải cửu tử nhất sinh sao? Lâm Phong tăng tốc độ, rốt cuộc tới khu vực trung ương Cửu Long đảo, trực tiếp tới nơi ở của Đảo chủ Cửu Long đảo. Đây là một khu vực rộng lớn mênh mông, Cửu Long xưng tôn, chín cái đầu còn khổng lồ hơn so với bờ Hoang hải, mênh mông tạo thành thành lũy hình rồng, vô cùng uy nghiêm, giống như thế cửu Long phun châu. Nghe nói trong thành bảo Cửu Long to lớn này, mỗi một thành yêu Long đều có tác dụng, thành lũy yêu Long trung ương là nơi ở của Đảo chủ Cửu Long đảo. Lâm Phong lấy Bát Long lệnh ra, được hộ vệ Cửu Long đảo coi trọng, mang hắn tiến vào thành bảo yêu Long trung ương. Cửu Long phun châu, tòa thành trung ương này cực kỳ trống trải, không có chút hỗn loạn tà ác nào như hắn tưởng tượng, hào quang sáng ngời, mặt trời xuất hiện từ thiên không, khiến người ta cảm thấy thoải mái, mạch địa khu vực này không tồi. Tại khu vực rộng lớn này có một tòa đình đài nhỏ, hộ vệ để Lâm Phong chờ trong này. Hộ vệ vô cùng khách khí với hắn, dù sao trong tay Lâm Phong nắm giữ Bát Long lệnh gần với Cửu Long lệnh, bọn họ không thể không coi trọng. Một lát sau, một người long hành hổ bộ tiến đến, người này mặc trường bào lông chồn, mỗi một bước đều vô cùng lớn, mang theo khí tức dũng cảm, bên cạnh gã có một nam tử thanh niên, sắc mặt có chút trắng, khiến người ta cảm thấy lạnh, giống như âm dương mất cân đối.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Lâm tiểu huynh đệ tới, hoan nghênh tới đây.
Trung niên này là người ngày ấy tặng cho Lâm Phong Bát Long lệnh. Hiện giờ Lâm Phong hiểu người này có thân phận rất cao trên Cửu Long đảo.
- Làm phiền tiền bối, mong chớ trách tội.
Lâm Phong khách khí nói, hắn hiểu đối phương sở dĩ tặng hắn Bát Long lệnh và khách khí với hắn, hoàn toàn là vì Thiên Đài. Nếu không có Thiên Đài, hắn chỉ là một tên Thiên Vũ có tiềm lực, ngoài ra không có gì cả.
- Tiểu huynh đệ sao lại nói như vậy, người tới là khách, huống chi tiểu huynh đệ là quý khách, mau ngồi xuống.
Thanh âm trung niên hào khí, mời Lâm Phong ngồi xuống.
- Không dám, tiền bối mời.
Lâm Phong lễ phép nói, đối phương cũng không khách khí nữa, lập tức ngồi xuống, ánh mắt như có như không nhìn Lâm Phong, nói:
- Huynh đài là đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài, Lâm Phong? - Ta là Lâm Phong.
Gật đầu, Lâm Phong hỏi:
- Vị huynh đệ này là? Thanh niên không trả lời, trung niên cười nói: - Đó là cháu họ của ta, Cốc Thu Vân.
- Hóa ra là Cốc Thu Vân huynh.
Lâm Phong cười gật đầu với đối phương, lần này hắn tới đây có chuyện cần nhờ, không thể không lễ nghĩa chu đáo. Thanh niên chỉ khẽ gật đầu với Lâm Phong, mặt không thay đổi, dường như không để ý tới Lâm Phong. Lâm Phong cũng không để ý, nói với trung niên:
- Tiền bối, thực không giám dấu, lần này tới Cửu Long đảo, tại hạ có chuyện muốn nhờ.
- Tiểu huynh đệ cứ nói, nếu ta có thể giúp, tất nhiên sẽ giúp.
Trung niên khách khí nói.
- Tiền bối có nhớ, chuyện lần trước Cửu Long đảo bắt cóc Dương Tử Diệp trên Hoang hải.
Lâm Phong mở miệng hỏi, hắn vừa nói xong, trên người thanh niên xuất hiện khí lạnh, nói:
- Ngươi vì Dương Tử Diệp mà đến? - Không được vô lễ.
Trung niên quát một tiếng, lập tức cười nói:
- Ta tất nhiên nhớ rõ việc này, vì sao tiểu huynh đệ lại hỏi chuyện này, theo ta được biết, dường như tiểu huynh đệ có mâu thuẫn với Dương gia.
- Không dối gạt tiền bối, ta có thù hận với Dương Tử Diệp, song lúc đó chiến hạm trên hư không còn có vài vị bằng hữu của ta, ta muốn biết tung tích của bọn họ.
Lâm Phong nói. Hắn muốn biết tung tích của đám người U U, nên chỉ có thể nói thật. Trung niên hơi trầm mặc một chút, thanh niên bên cạnh hơi nhíu mày.
- Khi đó có không ít người bị ép buộc tiến vào Cửu Long đảo.
Tiểu huynh đệ muốn tìm những người nào, nói ra ta mới có thể tr.a được.
- Có một vị nữ tử, khí chất cao quý lạnh lùng diễm lệ, vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa, nàng đi cùng ba thanh niên khác, ba người đều là nam tử, khí chất cũng không tầm thường, có một người khí chất phiêu nhiên, trên người có một tia Hoàng khí, một người tính tình tự nhiên phóng khoáng, nói chuyện trực tiếp sảng khoái. Người cuối cùng phi thường tuấn tú, ánh mắt cơ trí. Lâm Phong tả lại U U, Quân Mạc Tích, Hoàng Phủ Long và Vân Phi Dương. Lập tức khí tức trên người thanh niên hơi dao động, vô cùng rõ ràng, khiến vẻ mặt Lâm Phong hơi nghi ngờ, đối phương nhất định biết cái gì đó. Trung niên cau mày, dường như đang trầm tư, lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi chờ một lát, ta tìm người đã đưa bọn họ lên Cửu Long đảo, ta cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
- Làm phiền tiền bối rồi.
Lâm Phong bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như thế, tuy nhiên hắn hoài nghi Cốc Thu Vân biết một số việc.
- Thu Vân, ngươi và tiểu huynh đệ đều là thanh niên tuấn kiệt, có thể giao hảo với nhau.
Trung niên lưu lại một câu, sau đó rời đi. Cốc Thu Vân đánh giá Lâm Phong, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, mở miệng nói:
- Huynh đài nói, nữ tử tên U U.
- Hả? Vẻ mặt Lâm Phong ngưng tụ, người này quả nhiên biết.
- Đúng, không biết Cốc huynh có biết nàng ở đâu không? Lâm Phong chăm chú nhìn đối phương hỏi.
Tuy nhiên Cốc Thu Vân lắc đầu, nói:
- Không biết.
Lâm Phong càng thêm hoài nghi, hỏi:
- Cốc huynh làm sao biết nàng tên U U? - Nữ tử đó dung mạo xinh đẹp, ta lại luôn thích mỹ nhân, bởi vậy phá lệ chú ý, lại nghe ngươi nói nam tử gọi nàng là U U, ta tự nhiên biết.
Cốc Thu Vân đùa giỡn bàn tay của mình, khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười yếu ớt.
- Nếu Cốc huynh chú ý, chắc biết nàng ở đâu? Lâm Phong hỏi một tiếng, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
- Ta nói không biết là không biết, Lâm huynh nghi ngờ ta sao? Cốc Thu Vân vẫn như trước đùa giỡn bàn tay của mình.
Nói xong lời này, ánh mắt của gã chậm rãi nhìn lên, nở nụ cười nhẹ với Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong chăm chú nhìn đối phương, đôi mắt trở nên sắc bén, một lát sau, mới nở nụ cười nhe, nói:
- Nếu Cốc huynh nói, ta tự nhiên tin tưởng.
Lúc này, trung niên mang theo một gã nam tử đi tới. Người này Lâm Phong đã gặp qua, quả thực là một trong những Tôn giả công kích chiến hạm, nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt của gã lộ ra vẻ sắc bén, hiển nhiên gã nhớ rõ Lâm Phong. Lúc ấy Lâm Phong dùng hư không thuật đưa những người khác lên chiến hạm Cửu Long đảo, bảo hộ bọn họ bất tử, sau đó lại nhảy vào trong Hoang hải. Bởi vậy gã có ấn tượng rất sâu với Lâm Phong, nhưng Lâm Phong nhảy vào trong Hoang hải lại vẫn còn sống.
- Không ngờ hắn có thể sống sót trong Hoang hải.
Vẻ mặt Tôn giả vô cùng bén nhọn, như muốn nhìn thấu Lâm Phong, khiến Lâm Phong thầm nhủ không ổn, có thể tồn tại trong Hoang hải là bí mật của hắn, nếu bị tiết lộ ra ngoài, tình cảnh của hắn sẽ xấu đi.
- Tiểu huynh đệ, gã là người đưa bằng hữu của ngươi đi, ngươi có thể hỏi gã.
Ánh mắt Lâm Phong chăm chú nhìn đối phương, còn chưa mở miệng nói chuyện, đối phương đã giành nói trước:
- Bằng hữu của ngươi đã rời khỏi Cửu Long đảo, ta không làm khó bọn họ, có lẽ bọn họ đã tới Bát Hoang cảnh rồi.
Lâm Phong nhìn thấy trong mắt đối phương có tia sáng lóe lên, lại nhớ tới phản ứng của Cốc Thu Vân, trong lòng Lâm Phong dần chìm xuống. Hắn biết mình lưu lại không có ý nghĩa, bất cứ tin tức gì cũng không hỏi được. Nếu đám người U U thực sự rời khỏi Cửu Long đảo, nhất định sẽ tới Bát Hoang cảnh, tham gia đại lễ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ. Mặc dù bỏ lỡ cũng tới Thiên Đài tìm mình, không có khả năng không có tin tức, đối phương rõ ràng đang nói dối.
- Chuyện đã như vậy, tiền bối, ta xin cáo từ.
Lâm Phong đứng dậy, chắp tay với trung niên, lưu lại ngược lại không ổn.
- Lâm huynh cần gì sốt ruột, chúng ta sắp triển khai một hồi thịnh yến, Lâm huynh nên lưu lại để thưởng thức.
Cốc Thu Vân cười nói, làm Lâm Phong ra nhìn khu vực rộng lớn, có rất nhiều người đang tiến đến. Những người này tràn ngập khí huyết, khí tức cường đại. Hiện giờ bọn họ đang ôm khối đá lớn, giống như lưng vác ngàn vạn cân, bước đi rất trầm trọng, đạp trên mặt đất còn phát ra tiếng vang.
- Hoang thạch.
Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, những khối đá đó có màu đen, lộ ra Hoang khí, dưới ánh mặt trời có vẻ yêu dị. Quan trọng hơn là, hình dạng chúng không giống nhau. Có Hoang thạch giống như con rùa, có tảng như kiếm, có tảng lại như kích, còn có Hoang thạch hiện ra hình người, trông rất sống động, vô cùng kỳ lạ. Tất nhiên, phần lớn Hoang thạch đều là hắc thạch to lớn, trong đó dường như ẩn dấu vô số bí mật.
- Hoang thạch phi phàm, trong đó chẳng lẽ cất giấu bảo bối.
Lâm Phong kinh sợ, không lập tức rời đi. Mặc dù lo lắng an nguy của đám người U U, nhưng hiện tại rời đi cũng vô dụng, vẫn phải dựa vào Cửu Long đảo để tìm điểm đột phá.