Một đường đi ra, Lâm Phong phát hiện thế lực này mênh mông bát ngát, ngự không đi mà cũng phải đi hồi lâu. Giữa đường Lâm Phong gặp phải không ít người, cường giả Tôn Vũ tùy ý có thể thấy được, nhưng con mắt thâm thúy của bọn họ chỉ liếc nhìn mấy người Lâm Phong một chút liền xoay qua chỗ khác, cũng không để ý tới. Trên người bọn họ đều mang theo một tia tâm ý kỳ ảo, trong con ngươi lộ ra ánh sáng cơ trí, giống như hiểu rõ thế sự, phi thường không đơn giản. Về phần một số thanh niên, nhìn thấy Lâm Phong cùng thiếu nữ xinh đẹp thân mật như vậy, bọn họ hận không thể tiến lên, giết ch.ết Lâm Phong ngay tại chỗ. Nhưng mà bọn họ hoặc bị trưởng bối bên người quát bảo ngưng lại, hoặc bị chính nữ tử bên cạnh Lâm Phong quát lui. Lâm Phong ngược lại cực kỳ yên tĩnh, không nói một lời, hắn chỉ muốn nhanh lên một chút rời đi chỗ thị phi này. Rốt cục Lâm Phong đi tới lối ra, nhưng mà trái tim của hắn lại hơi có gợn sóng. Tiểu thế giới, quả nhiên nơi này lại là một Tiểu thế giới.
- Bước qua nơi này ngươi là có thể đi ra ngoài, hiện tại có thể thả tiểu thư của chúng ta hay chưa? Hai hầu gái dừng bước lại, lạnh nhạt nói với Lâm Phong.
- Xin lỗi, ta còn chưa tới nơi an toàn!
Lâm Phong lãnh đạm đáp lại một tiếng, thân hình xông ra ngoài. Giờ khắc này hắn phát hiện mình vậy mà lại bên trên hư không, phía dưới có cổ thụ xanh miết, sơn mạch mênh mông, nguyên khí dồi dào nồng nặc, thấm ruột thấm gan. Cả tòa sơn mạch này như đều trồng trân thụ linh thảo, làm người ta hô hấp cũng có cảm giác vô cùng thoải mái…
- Một mảnh thế ngoại đào nguyên a.
Lâm Phong thán phục một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mình vừa từ một đỉnh núi xuống. Đỉnh núi kia vách núi cheo leo, bay ra từng tia từng tia khí tức tiên linh, mây mù nhè nhẹ quay cuống, giống như vòm trời.
- Nguyên khí nồng nặc giống như Tiên cảnh, các ngươi ở nơi nào vậy? Lâm Phong hỏi thiếu nữ, đã thấy thiếu nữ lãnh đạm nhìn hắn, nhưng không có đáp lại, hắn bắt cóc nàng, vậy mà lại không biết đây là địa phương nào.
- Không nói thì thôi.
Lâm Phong đạp bước trên hư không, bên trong sơn mạch nguyên khí dồi dào, giống như từng trận sương mù, bồng bềnh phiêu đãng trong hư không. Tiêu Dao bộ pháp bước ra, thân thể Lâm Phong tiêu sái phiêu dật, hai hầu gái kia muốn lần theo Lâm Phong, nhưng mà chỉ chốc lát đã bị bỏ rơi, không nhìn thấy tung tích Lâm Phong nữa. Lấp loé hồi lâu, Lâm Phong rốt cục bước ra khỏi dãy núi này, đi ra khu vực sương mù lượn lờ. Mà giờ khắc này vẻ mặt hắn nhưng lại cứng đờ, bởi vì hiện tại xuất hiện trước mặt hắn, rõ ràng là một toà thành, hơn nữa trong thành. Vị trí sơn mạch vừa nãy hắn ở cũng không phải mùng hoang vu mà là trong thành.
- Toàn bộ sơn mạch là một Tiểu thế giới.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, sau khi kinh ngạc liền cũng thoải mái, không biết hắn giờ phút này đến tột cùng đang ở mảnh địa vực nào?
- Hả? Khoảnh khắc hai người Lâm Phong xuất hiện, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, khi bọn họ thấy rõ cô gái kia vẻ mặt không khỏi cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, giống như nhìn thấy chuyện khó mà tin nổi.
- Thanh niên này là ai? Rất nhiều người phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt kia giống như hận không thể nuốt chửng hắn vậy.
- Bọn họ hình như cũng nhận thức ngươi.
Lâm Phong nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, thân hình tiếp tục loé lên, tốc độ thật nhanh, cỗ thế lực này cường giả như mây, nhất định phải đi xa hơn một chút mới được. Nhưng Lâm Phong cũng không biết, vừa nãy hắn cùng thiếu nữ thân mật xuất hiện, đã nhấc lên sóng gió ngập trời, tin tức điên cuồng truyền bá ra ngoài, cả tòa thành thị mơ hồ có xu thế sôi trào. Cuối cùng Lâm Phong mang theo thiếu nữ đi tới một chỗ yên lặng, bên trong sân yên tĩnh có vẻ hơi tàn bại, hồi lâu không có người ở lại. Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía nữ tử bên cạnh, chỉ thấy đối phương vẫn không nói một lời, ánh mắt thanh nhã mà bình tĩnh, giống như bất cứ chuyện gì không thể làm dao động trái tim của nàng.
- Chúng ta hiện tại ở nơi nào vậy? Lâm Phong lại hỏi thiếu nữ, hắn có chút bận tâm, nếu mình bị truyền tống ra ngoài Bát Hoang cảnh, vậy sẽ vô cùng gay go nha.
Nhưng thiếu nữ như không nghe thấy lời hắn, vẫn tiếp tục trầm mặc không nói.
- Hả? Nhưng vào lúc này, Lâm Phong cảm nhận được trên người đối phương hình như có một luồng khí tức kỳ dị, tuy không có dao động lực lượng, nhưng kỳ ảo như tiên, mờ ảo vô tung.
- Ngươi đang chữa thương!
Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, thiếu nữ này hẳn vẫn đang sử dụng thủ đoạn đặc thù chữa thương, khiến người ta không thể phát giác được.
- Ầm!
Một luồng khí tức kinh khủng từ trong tay Lâm Phong truyền đến, lực lượng phong ma của hắn không ngờ lại mất đi hiệu quả, chỉ thấy thân thể thiếu nữ trong nháy mắt từ trên người hắn trượt ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn hắn. Bước chân đạp xuống, tay áo tung bay, thiếu nữ mặc áo trắng chân đạp bước tiến lên, giống như tiên tử đang múa, bên trong bàn tay nàng, nắm một đóa Tuyết Liên tinh khiết vung về phía Lâm Phong. Trong khi đang tu luyện đến một bước ngoặt trọng yếu, bị Lâm Phong phá hoại, dẫn đến bị thương nặng, trở ngại đột phá, càng không ngờ người này lại dám khinh bạc nàng, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám khinh bạc nàng. Bên trong ngón tay phong mang tỏa ra, mơ hồ có thanh âm kiếm rít khủn.g bố cuồn cuộn, kiếm quang quấn quanh đầu ngón tay Lâm Phong.
- Xuy!
Bên trong Tuyết Liên một cánh hoa bay lượn, hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt về phía Lâm Phong.
- Diệt!
Lâm Phong chỉ ra một chỉ, Kiếm Chỉ sắc bén vô cùng, đánh lên trên cánh hoa, nhưng không thể phá hủy cánh hoa, cánh hoa quay về chỗ cũ, tràn ngập sinh cơ vô hạn.
- Xuy, xuy.
.. Một cánh hoa lại từ Tuyết Liên bay ra, đánh tới Lâm Phong, Lâm Phong hoàn toàn bị khí tức tĩnh lặng xơ xác bao phủ, không khỏi đau cả đầu. Thiếu nữ này mỹ lệ làm rung động lòng người, nhưng mà tu vi lại cường đại đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ, Thiên Vũ cảnh tầng bảy, mặc dù bị thương, thực lực vẫn cường hãn như cũ, một chỉ điểm ra, Tuyết Liên nở rộ, liền làm cho Lâm Phong cảm thấy khiếp đảm.
- Ta đã nói qua là không có ý định làm vậy, ngươi hiện tại có thể rời đi, sao phải bức bách như vậy.
Kiếm khí trên người Lâm Phong gào thét, kiếm ý tầng bảy toàn bộ tỏa ra, mỗi một chỉ đều ẩn chứa kiếm ý đáng sợ, thực lực đối phương cường hãn, cảnh giới lại cao, cho hắn cảm giác rất ngột ngạt.
- Không có ý định làm vậy? Vẻ mặt thiếu nữ cứng đờ, một câu không có ý định làm vậy là đủ sao? Nàng đang tại bước ngoặt đột phá thì Lâm Phong xông vào, dẫn đến không chỉ tu vi không có đột phá, trái lại trọng thương, hơn nữa công pháp của nàng tu chính là Kỳ Ảo Nhập Tiên tiên quyết, tiên chi đạo tâm cần phải cực kỳ vững chắc, không thể bị người dao động.
Nhưng Lâm Phong khinh bạc nàng, hắn đang muốn hủy đạo tâm nàng, nàng cần phải tự tay đâm Lâm Phong, chặt đứt triệt để việc vừa nãy phát sinh, mới có thể an tĩnh tu luyện.
- Tái sinh!
Thiếu nữ khẽ quát một tiếng, Tuyết Liên tái sinh cánh hoa, trong hư không bay múa, kỳ ảo xuất trần, giống như ẩn chứa khí tức tiên linh.
- Liên trảm!
Tâm niệm khẽ động, Tuyết Liên xoay tròn không ngớt giống như có vô tận cánh hoa tung bay, chém giết về phía Lâm Phong, muốn nhấn chìm, bao phủ toàn bộ kiếm khí của hắn, ý chí kiếm đạo vô cùng cường thịnh hoàn toàn bị áp chế.
- Thật lợi hại.
Lâm Phong cả kinh, thiếu nữ dọc đường không nói một lời, tự mình chữa thương, thậm chí qua mặt cả hắn, thương thế vẫn chưa khôi phục nhưng đã phát huy ra sức chiến đấu kinh khủng như thế.
- Vù!
Ngân quang đầy trời, rực rỡ vô cùng, dường như muốn soi sáng ngàn vạn vì sao, trên lưng Lâm Phong sinh ra một đôi cánh màu bạc. Thân thể hơi run lên, Ngân Dực lập tức khuếch đại, giống như hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, đánh về phía những cánh hoa đếm mãi không hết kia. Ngân Dực che kín bầu trời, cánh hoa không thể xâm lấn thân thể Lâm Phong một chút nào, cánh hoa chém lên trên Ngân Dực phát ra âm thanh bén nhọn, vô cùng chói tai. Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, từng cái thủ ấn đánh lên trên Tuyết Liên, Tuyết Liên lập tức bay tới trên đỉnh đầu Lâm Phong, nhanh chóng mở rộng, rồi đột nhiên đánh thẳng xuống, hào quang trắng như tuyết tỏa ra, giống như Tuyết Liên nở rộ, bạch mang diệu thiên. Vũ Hồn Ngân Dực khép lại, hóa thành màn bạc che trời, bao phủ trên đỉnh đầu Lâm Phong, tùy ý công kích như mưa to gió lớn cũng không thể lay động được một chút nào, cứng rắn vô cùng.
- Cừu gia Bắc hoang, Vũ Hồn Ngân Dực!
Thiếu nữ nói nhỏ một tiếng, khiến con ngươi Lâm Phong loé lên một tia thần thái, đối phương biết Cừu gia nơi Bắc Hoang, xem ra vận may của hắn cũng không quá kém, không có truyền tống ra khỏi Bát Hoang cảnh. Mảnh đất hắn đạp lên hẳn là còn ở bên trong Bát Hoang Cảnh, có khả năng không còn trong Bắc Hoang, nếu không, thiếu nữ kia cũng sẽ không cố ý nhấn mạnh Cừu gia của Bắc Hoang, mà sẽ sẽ trực tiếp nói là Cừu gia.
- Tuyết Liên sinh căn!
Nói nhỏ một tiếng, tâm niệm thiếu nữ khẽ động, người ngồi xuống, nhưng lại sinh ra một đóa Tuyết Liên to lớn, mờ ảo trang nghiêm, kỳ ảo thánh khiết, giống như Quan Thế Âm trong thần thoại. Ngân Dực Lâm Phong vũ động, thân hình nhanh như chớp giật, bàn tay chộp về phía thiếu nữ, nhưng mà chỉ thấy Tuyết Liên sinh căn giờ khắc này, giống như có vô số tu xúc trắng như tuyết sinh ra từ trên mặt đất, trong nháy mắt ngăn cản Lâm Phong, thậm chí cuốn lấy hai chân Lâm Phong, cũng lan tràn mà lên, quấn quanh cả người hắn.
- Thủ đoạn gì đây? Trong lòng Lâm Phong khá chấn động, mà giờ này, toàn thân toàn hắn cũng bùng lên hỏa diễm, ánh sáng hỏa diễm khủ.ng bố dường như muốn đốt cháy tất cả, luồng ánh sáng mặt trời dường như cũng muốn chiếu xuống, tương hòa cùng ánh lửa.
Nhưng mà những xúc tu trắng như tuyết kia vẫn không hề dao động chút nào, chắc chắn vô cùng. Bàn tay thiếu nữ vung lên, một cánh hoa chém về phía Lâm Phong, nhanh như chớp giật. Trong con ngươi Lâm Phong hiện lên một tia phong mang, đấm ra một quyền, lực lượng đại thế dâng trào, như sóng biển rít gào, lại tựa sấm rền nổ vang. Nắm đấm màu vàng óng đánh lên trên cánh hoa, đánh nát nó, đồng thời ngọn lửa trên người Lâm Phong biến ảo ra từng tia từng tia hắc diễm, càng thêm đáng sợ, chậm rãi đốt cháy xúc tu của Tuyết Liên. Hỏa diễm hủy diệt thật khủng khiếp, thiếu nữ cũng khá khiếp sợ, không nghĩ tới người thanh niên Thiên Vũ tầng bốn này lại có sức chiến đấu lợi hại như vậy, nàng cứ cho rằng có thể ung dung chém giết đối phương.
- Diệt!
Kiếm khí thổi quét qua vòm trời, dập tắt hư không, trong khoảnh khắc xúc tu bên trong hỏa diễm rốt cục toàn bộ gãy vỡ, hóa thành hư vô, Ngân Dực lóe lên, thân thể Lâm Phong vô cùng mãnh liệt, phóng về phía thiếu nữ kia. Giờ phút này hắn cũng đánh nhau thật tình rồi, thực lực nữ tử khơi lên nhiệt huyết chiến đấu!