Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 147

Phía ngoài Thiên Nhất học viện, một hàng thân ảnh đang chậm rãi tiến đến, trên người tất cả bọn họ đều mang theo lãnh ý nhè nhẹ, nhằm thẳng hướng đại môn học viện đi đến.

Người cầm đầu mặc áo lam, uy nghiêm, là một trung niên nam tử, trên người mang theo vài phần lãnh ý bá đạo. Mà đám người sau lưng y, có cả người nhà Bạch gia ngày đó từng xuất hiện ở Tù đấu trường.

Hơn nữa, ở giữa đám người của Bạch gia, còn có một nam tử mang theo mặt nạ màu vàng kim, tay nam tử bị băng bó chặt chẽ, dưới lớp mặt nạ kia, đôi mắt mâu giống như tới từ địa ngục, ác độc vô cùng.

Lúc này, hai đạo bóng người lóe ra xuất hiện trước cửa hình vòm của học viện, ngăn cản, quát lên:

- Thiên Nhất học viện, không phải đệ tử học viện, không được đặt chân vào.

Trung niên áo lam mắt không chớp, bước tới một bước, tóc dài không gió mà bay.

- Cút!

Một âm thanh trầm thấp từ trong miệng trung niên áo lam phát ra, chỉ thấy trên người y áo lam phiêu động, lập tức, hai người ngăn trở trước cửa học viện bị đánh bay ra ngoài, trong lòng hoảng sợ.

- Huyền Vũ cảnh!

Thậm chí có cường giả Huyền Vũ cảnh xông vào Thiên Nhất học viện.

Nhìn đám người kia bước vào học viện, hai gã thủ vệ đứng dậy, nhìn nhau, lập tức đồng thời hướng tới một phương nào đó, phóng đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh này đến đây không có ý tốt.

Đoàn người trung niên áo lam chậm rãi đi tới, không bao lâu sau bọn họ đã đến trước một tòa cổ bảo, đương nhiên cổ bảo đó là nơi cư trú của hệ Tướng Tinh.

- Người kia dừng bước!

Từng đạo tiếng quát truyền đến, chỉ thấy đám người thân hình lóe lên, một lát sau, phía trước trung niên áo lam xuất hiện rất nhiều người.

Trung niên áo lam nhíu mày, đạm mạc nói:

- Cút ngay!

- Ngươi là người phương nào, chẳng lẽ không biết Thiên Nhất học viện không cho phép người ngoài đặt chân vào sao?

Giữa đám người, một người bước ra, đối với trung niên áo lam lạnh lùng nói.

Trung niên áo lam ánh mắt sắc bén đảo qua, lạnh lùng nhìn đối phương, nói:

- Tìm người đủ tư cách tới đây nói chuyện.

- Không biết các hạ là người nào, đến Thiên Nhất học viện chúng ta có chuyện gì?

Lúc này, một thanh âm đạm mạc truyền ra, ở phía sau mọi người Thiên Nhất học viện, một nam tử mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi ra, nhìn trung niên áo lam nói.

- Muốn từ chỗ các ngươi mượn vài người.

Trung niên áo lam lạnh lùng nói.

- Muốn người?

Nam tử mặc trường bào xanh lục cười lạnh một tiếng:

- Ta còn chưa trách tội ngươi dám xông vào Thiên Nhất học viện chúng ta, nhưng ngươi lại dám đòi người.

- Hừ.

Trung niên áo lam cười lạnh, rít gào vung lên, nhất thời một đạo hào quang lóe ra, làm cho nam tử mặc trường bào xanh lục ánh mắt ngưng tụ, bàn tay run rẩy, lòng bàn tay chụp lấy, lập tức nhìn thoáng qua.

Nhìn vật trong tay, nhất thời nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt khẽ biến.

- Ngươi nói Thiên Nhất học viện người ngoài không thể đặt chân vào, bản thân ta lại muốn hỏi ngươi, người Thiên Nhất học viện của ngươi ở địa bàn của ta đem hai tên võ tu nô lệ của ta mang đi, giết người của Tù đấu trường, việc này, ngươi cũng nên cho ta một lời giải thích chứ.

Trung niên áo lam ngữ khí bá đạo, thanh âm uy nghiêm, mơ hồ có uy thế kinh người.

- Hôm nay, không đem hai tên võ tu nô lệ cùng với người gây chuyện giao ra, mặc dù là Thiên Nhất học viện, ta cũng sẽ không để yên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục sau khi nghe được những gì đối phương nói sắc mặt có chút khó coi, gã là giáo viên của Thiên Nhất học viện, thân phận không thấp, nhưng nhìn ngọc bài của đối phương gã liền hiểu được, người này, gã không thể đối phó được.

Hơn nữa, thế lực sau lưng người này, gã cũng đắc tội không nổi.

- Người gây chuyện là ai?

Nam tử mặc trường bào xanh lục hỏi.

- Học viện của các ngươi, hệ Tướng Tinh, Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết.

- Vấn Ngạo Tuyết?

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhíu mày, lại nghe trung niên áo lam nói:

- Người chủ sự là Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết ta có thể không cần, nhưng Lâm Phong cùng với hai tên võ tu nô lệ kia, Thiên Nhất học viện nhất định phải giao cho ta.

Trung niên áo lam tuy rằng bá đạo, nhưng vẫn phải bỏ qua Vấn Ngạo Tuyết, từ đó có thể thấy được, mặc dù là y cũng không muốn đắc tội Vấn Ngạo Tuyết.

Trung niên áo lam thân phận gì, trong lòng gã rất rõ ràng, Thiên Nhất học viện, chắc là không đem Vấn Ngạo Tuyết giao ra, y cũng không dám nhận.

- Đi vào trong cổ bảo, gọi Lâm Phong cùng với hai tên võ tu nô lệ ra.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thản nhiên nói, bên cạnh lập tức có người tuân mệnh, hướng cổ bảo mà đi.

Trung niên áo lam lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng. Mà sau lưng y, kia người mang theo mặt nạ, đôi mắt càng thêm âm trầm lạnh lùng.

Bên trong cổ bảo, chỗ cư trú của Lâm Phong, Lâm Phong đang ở trong phòng tu luyện điều dưỡng. Vào lúc này, tiếng động ầm vang rất nhỏ truyền vào trong phòng, làm cho Lâm Phong phải mở đôi mắt đang nhắm nghiền.

- Lâm Phong, đi ra!!

Một tiếng quát truyền đến, làm cho Lâm Phong đôi mắt co rút, thật là vô lễ. Thiên Nhất học viện có quy tắc, khi chưa được người khác cho phép, không được bước vào chỗ ở người khác một mình.

Nhưng lúc này, lại có người trực tiếp đem đại môn thạch thất đẩy ra, lại còn ở trong đình viện thét to, loại hành vi này, không thể nghi ngờ là bất kính đối với chủ nhân thạch thất, thậm chí có thể được xem là nhục nhã.

Đứng dậy, Lâm Phong vặn vẹo nửa thân dưới, bởi vì ăn vào đan dược lại qua mấy ngày nghỉ ngơi khôi phục, vết thương trên người hắn cũng đã tốt hơn nhiều.

Cất bước ra khỏi phòng, Lâm Phong nhìn người tới, đang đứng chắp tay, đứng ở giữa đình viện, đang tỏ ra rất thích thú, người này cũng là Thiên Nhất học viện đệ tử.

- Ngươi chính là Lâm Phong?

Người này quét mắt liếc nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói.

- Có việc?

Lâm Phong nhìn thấy kiêu căng trong mắt đối phương, cau mày, đạm mạc hỏi một tiếng.

- Đồ không biết sống chết, nghĩ đến kết giao Vấn Ngạo Tuyết là có thể tùy ý làm bậy, không chỉ có dám ước chiến Hắc Ma, lại mượn Vấn Ngạo Tuyết uy phong đi chọc phá Tù đấu trường, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Người nọ tỏ ra xem thường Lâm Phong, nghe nói lần trước lúc Hắc Ma đi tìm Lâm Phong, chính là Vấn Ngạo Tuyết ở đây ngăn trở Hắc Ma trả thù, còn lần này Tù đấu trường người tới, hưng sư vấn tội, Lâm Phong lại là cùng với Vấn Ngạo Tuyết, bởi vậy hắn cho rằng Lâm Phong hoàn toàn là ở mượn Vấn Ngạo Tuyết uy phong, làm xằng làm bậy.

- Hiện tại, mang theo hai tên nô lệ mà ngươi cướp từ Tù đấu trường, đi theo ta, có người muốn gặp các ngươi.

Nói xong, người này liền xoay người, hướng tới cửa đá bên ngoài đi tới.

- Đợi một chút.

Ngay lúc đối phương muốn rời khỏi, Lâm Phong trong miệng thản nhiên phun ra hai chữ, làm cho cước bộ đối phương dừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Phong lãnh đạm nói:

- Còn có việc?

- Ngươi dường như đã quên mất cái gì thì phải?

Lâm Phong lãnh đạm hỏi.

- Quên mất cái gì?

Người nọ nhíu nhíu mày, lập tức lắc lắc đầu:

- Không có.

- Quên mất.

Lâm Phong nhấn mạnh một tiếng, làm cho đối phương thần sắc lạnh lùng, nói:

- Ngươi đùa bỡn ta?

- Ta không có thời gian rỗi.

Lâm Phong cười lạnh:

- Ngươi ngôn ngữ vũ nhục, ta tạm không nói, nhưng ngươi một mình xông vào chỗ ở của ta, dường như một tiếng xin lỗi còn chưa nói thì phải?

- Xin lỗi?

Đối phương lộ ra một tia thần sắc buồn cười, lập tức bước ra, không để ý đến Lâm Phong, muốn đi ra bên ngoài.

Nhưng mà vào lúc này, một cỗ băng hàn đột ngột buông xuống trên người hắn, chặt chẽ khóa gã lại, làm cho ánh mắt của gã run lên, cước bộ cũng phải ngừng lại.

Thân thể xoay chuyển, người nọ chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi hướng hắn đi tới, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.

- Ngươi muốn làm gì?

- Muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, một tiếng chào hỏi cũng không có, ngươi cũng đã quá càn rỡ rồi.

Lâm Phong cước bộ bước ra là lúc khí thế cuồng hiện, càng ngày càng mạnh.

Người nọ ánh mắt đọng lại, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, hơi thở rất lạnh, gã không bằng Lâm Phong.

- Ta là đại biểu cho giáo viên của học viện mà đến, theo ta đi một chuyến.

Này người sắc mặc hung ác, đem giáo viên đưa ra, thái độ cường ngạnh, nhưng mà thanh âm lại thoáng có vẻ có chút lo lắng.

- Ta tự nhiên sẽ theo ngươi đi một chuyến! Nhưng ngươi tự ý xông vào chỗ ở của ta, còn dùng ngôn ngữ vũ nhục, nếu là cứ như vậy cho ngươi đi ra ngoài, để cho người khác chê cười Lâm Phong ta vô năng, để mặc cho người làm nhục sao.

Nói xong, Lâm Phong thân thể run lên, bước lên, băng hàn lãnh ý phô thiên cái địa, toàn bộ không gian đều đông cứng.

Đối phương nội tâm run lên, lập tức, gã liền nhìn thấy Lâm Phong một chưởng đánh úp lại, một luồng màu trắng băng sương từ chưởng phong đập ra.

- Sá!

Hô nhỏ một tiếng, thân thể người nọ nghênh chiến, một quyền đánh ra, cuồng phong cương mãnh tàn phá bừa bãi.

Sau đó khi cùng bàn tay Lâm Phong chạm nhau một khắc này, gã lại phát hiện một đạo phong duệ khí thế, cắt cương mãnh nắm tay của gã, làm cho cánh tay gã cảm nhận được đau nhức kịch liệt.

- Cút ngay đi.

Lâm Phong một tiếng quát mắng, nhẹ thở một tiếng, nhất thời thân thể của đối phương trực tiếp bị hàn băng đông lại, bị đánh bay ra ngoài cửa đá, trên người bao trùm một tầng tuyết trắng.

- Phế vật Linh Vũ cảnh tầng ba cũng dám kiêu ngạo như vậy.

Lâm Phong trào phúng một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ở bên ngoài chờ, dám bước một bước, phế tu vi của ngươi.
Bình Luận (0)
Comment