Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 155

Nghe những lời này, nhiều người đều xì xào to nhỏ. Cách đây không lâu, quả thực có chuyện xảy ra như Lâm Phong nói, ở đây cũng không ít người tận mắt nhìn thấy.

Lúc này, thanh niên trên khán đài và người trong Tù đấu trường đều thay đổi sắc mặt, mắt lóe hàn quang.

Lúc này Lâm Phong đã đi tới khán đài, không có chút ý tứ muốn tù đấu nào mà chỉ xoay người nói với Mục Phàm ở cửa lao tù:

- Mau vào đi, nếu tù đầu đã sớm sắp đặt thì tuồng vui này nên sớm diễn xong cho mọi người cùng mở mang tầm mắt một lần, xem người của Tuyết Nguyệt thánh viện oai phong đến cỡ nào, dễ dàng thu phục được yêu thú Xích Diễm Ma Sư ra sao.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nếu lời vừa rồi của Lâm Phong còn chưa nói rõ thì lời này ý châm chọc đã hoàn toàn rõ ràng.

Đầu tiên, Lâm Phong nói tù đấu đã được sắp đặt xong xuôi, hiển nhiên là chỉ Tù đấu trường và đối phương đã cấu kết với nhau, cố ý sắp xếp trận này.

Mặt khác, Lâm Phong còn bảo Mục Phàm nên diễn xong sớm trận diễn này đê giương cao sự uy phong của Tuyết Nguyệt thánh viện, lại là châm chọc Tuyết Nguyệt thánh viện phải dựa vào mấy cái thủ đoạn không biết xấu hổ này để mà có.

Quả nhiên, người của Tù đấu trường và đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện nghe được thì sắc mặt đều rất khó coi, lời này đã nói trúng tim đen, khiến bọn họ không còn chút mặt mũi nào.

- Miệng của ngươi nên sạch sẽ chút, hãy biết là họa luôn từ miệng mà ra.

Thanh niên quý tộc trên đài lạnh lùng nói, ý đe dọa cực kỳ rõ ràng.

Dưới mặt nạ màu bạc, Lâm Phong thản nhiên liếc y một cái, cười nói:

- Quả nhiên là khí thế của quý tộc, Tù đấu trường này hẳn là có liên quan không ít với ngươi nhỉ! Ngươi nói ai tù đấu thì kẻ đó tới tù đấu, rõ ràng là tặng con Xích Diễm Ma Sư này cho gã, như thế không phải rất tốt.

- Đúng rồi, suýt thì quên, trực tiếp tặng thứ này cho hắn, mặt của hắn không dễ để, lại không cách nào thể hiện ra sự uy nghiêm của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Giọng của Lâm Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng hắn càng nói như thế, cái ý tứ châm chọc lại càng thêm nhiều.

Mọi người thầm đồng ý, lời Lâm Phong tuy toàn châm chọc, nhưng không thể phủ nhận rằng lời của hắn rất đúng, xem ngữ khí của thanh niên kia khi nói với người phụ trách Tù đấu tường là có thể phỏng đoán một hai. Thân phận thanh niên này không hề tầm thường, người của Tù đấu trường không dám cãi lời của y nên mới chỉ Mục Phàm ở sau lưng Lâm Phong lên tiến hành tù đấu.

Đây là đã có mưu tính từ trước, là trận tù đấu không công bằng.

Thanh niên quý tộc kia mắt lóe hàn quang, nhưng vào lúc này, Mục Phàm nhìn Lâm Phong nói:

- Nếu các hạ nói như thế, không bằng ta và ngươi đấu một trận, người thắng sẽ tiến hành tù đấu.

- Sao ta phải tỷ thí với ngươi?

Lâm Phong quét mắt qua Mục Phàm, thản nhiên nói:

- Ngươi không hề nói muốn tiến hành tù đấu, ta lại đến trước ngươi nên đương nhiên là ta tù đấu trước! Đương nhiên nếu các ngươi ngầm ra thủ đoạn thì ta cũng không nói được gì, tùy ý.

Lời của Lâm Phong thực tuyệt, chỉ cần Mục Phàm vào tù đấu là đã chứng minh lời của Lâm Phong, hơn nữa gã nhất định sẽ thắng lợi, nhưng loại thắng lợi này chẳng những không thể nâng cao thanh thế cho Tuyết Nguyệt thánh viện mà còn khiến Tuyết Nguyệt thánh viện bị sỉ nhục, điều này hiển nhiên Mục Phàm không hề muốn.

Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Mục Phàm mỉm cười nói:

- Các hạ chiến thì chẳng chịu mà lại chỉ nói lời châm chọc, chẳng lẽ là loại chuột nhắt nhát gan chỉ biết nói.

- Đúng đấy, ngoài miệng lưỡi lợi hại ra thì ngươi có cái bản lĩnh gì, ngay cả mặt thật cũng không dám cho người khác thấy.

- Ha ha, loại chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi này há có thể là đối thủ của Mục Phàm sư huynh! Ở Tuyết Nguyệt thánh viện ta, Mục Phàm chính là thiên tài, phục tùng yêu thú Xích Diễm Ma Sư hoàn toàn không chút vấn đề, đối phó hắn đã là cho hắn mặt mũi rồi.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện rốt cuộc tìm được điểm đột phá, một đám hùng hồn nói móc châm chọc, dường như trình độ miệng lưỡi cũng không hề kém.

Lâm Phong nhìn đám người kia, trong ánh mắt mang theo chút trêu tức. Đợi chúng nói xong, Lâm Phong mới từ từ nói:

- Hóa ra người của Tuyết Nguyệt thánh viện lại lợi hại như vậy, xem ra ta kiến thức hạn hẹp rồi.

- Hừ, đồ không biết sống chết, ngay cả Mục Phàm sư huynh mà cũng dám trêu chọc.

Có kẻ đã đắc ý vênh váo, cho rằng là Lâm Phong không dám ứng chiến.

Lại vào lúc này, Lâm Phong cười nói:

- Nhưng ta vẫn muốn xem thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện trong truyền thuyết lợi hại cỡ nào!

Lời vừa nói ra, nhất thời đám người Tuyết Nguyệt thánh viện lộ ra vẻ mỉa mai, ứng chiến rồi, kẻ này cũng dám ứng chiến, đúng là tự mình tìm chết.

Mọi người đều nhìn Lâm Phong, chỉ thấy đôi mắt Lâm Phong chậm rãi nhìn sang Mục Phàm, nhẹ nhàng nói một câu:

- Ta và ngươi cùng vào lao tù, tù đấu, người thắng sống, kẻ thua chết, thế nào?

Khắp nơi lập tức yên tĩnh hẳn, nhất là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, ai nấy đều im thin thít.

Tù đấu, người thắng sống, kẻ thua chết.

Lâm Phong, chuột nhắt?

Nhiều người há hốc miệng, trợn mắt nhìn, Lâm Phong không ứng chiến thì thôi, đã ứng chiến liền đòi tù đấu, thật quá ngông cuồng. Chẳng lẽ, hắn cho là hắn sẽ thắng chắc hay sao mà lại lấy mạng đi cược.

Mục Phàm im lặng, ánh mắt híp lại thành một đường, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Tù đấu, kẻ này lại muốn tiến hành sinh tử chiến với gã, một tên thật cuồng vọng.

Thấy mọi người không ai nói được lời nào, Lâm Phong thản nhiên nói:

- Ta chẳng qua chỉ là hạng chuột nhắt chỉ biết nói móc châm chọc, hắn là thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, chiến đấu với ta đã là nể mặt ta, có thể dễ dàng hàng phục yêu thú Xích Diễm Ma Sư. Chỉ là, hạng chuột nhắt ta đây ước chiến tù đấu với thiên tài, Tuyết Nguyệt thánh viện uy nghiêm như thế, đệ tử lợi hại vô cùng, kẻ là thiên tài như hắn chắc là sẽ không từ chối đâu nhỉ!

Lời này ngả ngớn mang theo sự liều lĩnh không gì sánh kịp, người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phong.

Nhưng ngay sau đó bọn họ đều nhìn sang Mục Phàm, nay chỉ có Mục Phàm mới có thể giương cao sự uy nghiêm của thánh viện.

Cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên mình, một áp lực vô hình chợt tăng lên, Mục Phàm chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu. Gã, bị vài câu lạnh nhạt của Lâm Phong mà cả một đường lui cũng không có, dường như chỉ có chiến với Lâm Phong, đánh bại Lâm Phong thì mới có thể chứng minh chính mình, chứng minh Tuyết Nguyệt.

Nếu gã lùi bước không dám chiến đấu thì sẽ bị kẻ này khinh thường, sau này đừng mong ngẩng đầu lên làm người nữa, thể diện của Tuyết Nguyệt thánh viện cũng bị mất hết.

Mục Phàm, gã không hề có lựa chọn nào.

Nhưng đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia của Lâm Phong quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho gã cảm thấy đáng sợ.

Lâm Phong dám can đảm không kiêng sợ gì lên cùng gã tiến hành sinh tử tù đấu, chẳng lẽ lại không có tự tin?

Mục Phàm, thực lực và thiên phú của gã cũng không yếu, gã vẫn luôn tự tin về mình. Nhưng lúc này đây, niềm tin của gã đang dao động, sự thần bí của Lâm Phong đã mang đến áp lực cho gã. Đối với những con người thần bí hay chuyện thần bí, người ta luôn dễ dàng sinh ra tưởng tượng.

Vẻ tàn nhẫn hiện lên trong mắt, Mục Phàm cắn răng nói:

- Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi, tù đấu, sinh tử chiến!

- Vậy giờ vào Tù đấu trường thôi.

Mục Phàm lạnh lùng nói rồi nhấc chân bước vào trong lao tù.

- Chờ chút!

Lúc này tiếng của Lâm Phong vang lên khiến cho Mục Phàm dừng bước lại, gã quay đầu nhìn Lâm Phong, hỏi:

- Sao?

- Cũng nói rồi, các ngươi với Tù đấu trường là một phe, cứ đi vào lao tù như vậy, giam ở trong tù đấu với ngươi, ta chẳng yên tâm chút nào.

Lâm Phong thản nhiên nói.

Người phụ trách tù đấu nghe thấy thế thì lạnh lùng nói:

- Ngươi nói thế là có ý gì, chẳng lẽ Tù đấu trường ta cố ý hại ngươi chắc?

- Loại chuyện này ta nghe nói là xảy ra mấy ngày trước rồi, Tù đấu trường các ngươi đã làm một lần, làm lần thứ hai cũng là bình thường.

Đối phương chẳng biết nói gì, Mục Phàm lại nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi:

- Ngươi muốn thế nào?

- Muốn tìm một người có thân phận là người chứng kiến, thiên tài Tuyết Nguyệt thánh viện tiến hành sinh tử tù đấu với ta, phải oanh động chút mới tốt, không thì chết cũng không đáng giá.

Lâm Phong ngả ngớn nói:

- Đương nhiên người này không thể là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, cũng không thể là người của Tù đấu trường.

- Hừ, ngươi bảo ta đi đâu tìm người chứng kiến cho ngươi, thật quá buồn cười! Rốt cuộc là ngươi muốn chiến hay là không?

Mục Phàm hơi không kiên nhẫn.

Nhưng đúng lúc này từ giữa đám người truyền tới một giọng nói.

- Để ta làm chứng cho các ngươi!

Ngay lập tức, mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng không phải hàng trước mà là một thanh niên ngồi ở phía sau.

Người này ánh mắt ôn hòa, trên người mang theo vẻ nho nhã, khẽ mỉm cười khiến người ta cảm thấy thân thiết, nhưng khí chất thi thoảng phát ra khiến người ta cảm thấy xấu hổ, dường như ở trước mặt y mình liền thua kém một bậc.

Thanh niên quý tộc nhìn thấy người kia thì khiếp sợ.

Là y… y… lại xuất hiện ở đây mà chẳng ai biết!
Bình Luận (0)
Comment