Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 21

Vì không để cho người khác chú ý, Bắc lão đưa Lâm Phong ở lại nơi sống của đệ tử ngoại môn phía sau rừng cây.

Lâm Phong liền đi tới chỗ ở của Hàn Man, thậm chí lúc qua phòng mình hắn cũng không quay đầu liếc nhìn.

- Lâm Phong!

Ngay lúc này, một tiếng gọi truyền tới, Lâm Phong quay đầu, chỉ thấy trong gian phòng mình lại mở rộng cửa, mà trước cửa có một người đang dựa tường mà đứng.

Một màn này làm cho Lâm Phong nheo mắt, phòng ở là một nơi bí mật của mỗi một đệ tử trong môn, không nghĩ tói có ngươi công khai mở cửa phòng hắn, lười biếng đứng ở trong phòng, nếu như trong phòng có gì bí mật thì sao?

- Ngươi không biết tông môn có quy định, không được tự tiện vào trong phòng người khác sao?

Giọng điệu Lâm Phong trở nên lạnh lùng, trong ký ức của hắn có kẻ trước mắt này, Hầu Khánh, xếp hạng thứ mười trong đệ tử ngoại môn, đồng thời, gã cũng là chấp pháp giả của ngoại môn, chính vì thân phận này của gã nên Lâm Phong mới nhận ra, mà gã cũng nhận ra Lâm Phong.

ở Vân Hải Tông, Mạc Thương Lan là đại trưởng lão, địa vị cao thượng, chịu trách nhiệm chấp pháp, mà dưới lão thì có nhân viên chấp pháp, nhưng nhân viên chấp pháp này trải rộng trong Vân Hải Tông, có hạch tâm chấp pháp giả, nội môn chấp pháp giả cùng vói ngoại môn chấp pháp giả. Hầu Khánh chính là một trong ngoại môn chấp pháp giả.

Bình thường, tên Hầu Khánh này thường ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình cùng vói thân phận chấp pháp giả thường xuyên ức hiếp đệ tử ngoại môn, nhưng Lâm Phong không nghĩ tói thằng này lại quá đáng như thế, một mình xông vào phòng hắn, biết luật còn dám vi phạm.

- Ta tất nhiên biết, chỉ là vói một kẻ phế vật như ngươi, quy định này không cần rồi.

Hầu Khánh vói một bộ dáng lười biếng, thậm chí không thèm nhìn Lâm Phong một

cái, trong lòng gã căn bản là xem thường Lâm Phong với cảnh giới “phế vật” là Khí Vũ cảnh tầng năm này.

- Còn có, hiện tại theo ta đi một chuyến!

Hầu Khánh lại nói.

- Không rảnh!

Lâm Phong nhấc chân, bây giờ Hàn Man đang bị thương nặng, còn đang chờ đan dược của hắn, về phần Hầu Khánh... Hắn nhớ kỹ thù này trước.

- Ồ!?

Hầu Khánh thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình, gã không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền lộ ra sắc lạnh, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.

Một luồng gió lốc quét qua, trước mặt Lâm Phong lộ ra một bóng người, chính là Hầu

Khánh.

Hầu Khánh rất hài lòng vói thân pháp của mình, nhất là khi nhìn thấy Lâm Phong nhíu mày thì càng thêm tự mãn, thầm nghĩ, phế vật chính là phế vật, chưa thấy qua người nào như thế.

- Tông môn trưởng lão muốn gặp ngươi, ngươi cũng không đi?

Hầu Khánh nhìn Lâm Phong đầy trêu tức, tựa như muốn đợi đối phương xấu mặt.

- Trưởng lão muốn gặp ta?

Lâm Phong hơi kinh ngạc, chắng lẽ là vì chuyện Chung cố Tuyệt Bích? Không đúng, Không lão đã bảo mình không truyền chuyện này ra ngoài, Bắc lão tự nhiên cũng sẽ không nói, mặc dù các vị trưởng lão khác biết được cũng chắc chắn không gọi Hầu Khánh tới tìm mình, hơn nữa, thời gian cũng không đúng.

Nhưng mà nếu trưởng lão muốn gặp mình, Lâm Phong cũng không có đạo lý cự tuyệt.

- Ngươi chờ ta một chút, ta trở lại ngay.

Lâm Phong bước qua bên người Hầu Khánh mà đi, để cho Hầu Khánh sửng sốt, thằng này nghe được trưởng lão muốn gặp lại còn dám để mình chờ, thật không biết sống chết. Chỉ là khi nghĩ đến vận mệnh Lâm Phong sắp gặp phái, Hầu Khánh cũng không tính toán chút thời gian này vói Lâm Phong.

Rất nhanh, Lâm Phong đã đi tói phòng Hàn Man, không nói hai lời liền lấy ra ba viên đan dược trực tiếp đút vào trong miệng Hàn Man, sau đó đứng một bên chờ đợi.

- Lâm Phong, huynh thật sự qua Thiên Tiệm Nhai?

Tĩnh Vân nghi hoặc nhìn Lâm Phong.

Gật đầu, Lâm Phong không muốn lừa dối Tĩnh Vân, nhưng nhó tói những lời của Không lão nên hắn không nói gì nữa.

Nhưng lòng Tĩnh Vân đã run lên, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo thần thái khác thường, người này đi Thiên Tiệm Nhai, sau khi trở về liền lấy được đan dược, rất có khả đã thông qua được khảo nghiệm của Thiên Tiệm Nhai.

Hàn Man cảm nhận được một luồng mát mẽ lưu động trong thân thế, hai tròng mắt mở ra, nhìn Lâm Phong nhưng cũng không nói bất kỳ lời lẽ cảm ơn nào, trong lòng hay thân thế đều vậy, có một dòng nước ấm chảy qua.

- Lâm Phong.

Mấy ngày ở chung ngắn ngủi, hai chữ này đã khắc sâu vào trong tâm khảm Hàn Man.

Người này có thế giết Cảnh Phong, một người tự gánh lấy hậu quả, có thế cực khố mà thu được thú hạch đều chia sẻ cùng bọn họ, có thế vì bằng hữu mà chém giết Khương

Hoài cùng Cảnh Hạo, còn ọó thế vì cứu gã mà tự mình lên Thiên Tiệm Nhai.

Chưa đến một khắc, Hàn Man đã cảm giác được thân thể mình đang nhanh chóng khôi

phục, xương ngực không còn đau như xé nữa, chỉ là có chút tê ngứa giống như là xương gãy đang sống lại.

Mà Tĩnh Vân cũng thấy rõ biến hóa của Hàn Man, vết máu ứ đọng trên mặt đã nhanh chóng khôi phục màu da khỏe mạnh, làm cho Tĩnh Vân há hốc miệng, thầm nghĩ dược hiệu thật mạnh.

- Quâ nhiên là linh dược.

Lâm Phong tự nhìn cũng nhìn thấy biến hóa của Hàn Man, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

- Hàn Man, ngươi chậm rãi phục hồi, ta còn có việc cần làm, không thể ở đây với ngươi.

Lâm Phong nói một câu, lấy bình đan dược ra, đổ ra ba viên, sau đó giao cho Tĩnh

Vân:

- Tĩnh Vân, muội ở lại trông chừng hắn, nếu thương thế chưa khỏi hoàn toàn thì cứ tiếp tục đút cho hắn dùng đan dược này.

- Được, Lâm Phong, huynh yên tâm đi!

Tĩnh Vân nhận lấy đan dược.từ tay Lâm Phong rồi đáp ứng, sau đó Lâm Phong liền rời đi.

Phong Vân hạp, Sinh Tử đài, Lâm Phong đi phía sau Hầu Khánh, nhìn vô số đệ tử tông môn xung quanh, không biết bên này đã xây ra chuyện gì, vậy mà để cho nhiều người tụ tập như vậy.

Còn nữa, là vị trưởng lão nào muốn gặp mình? Là vi chuyện gì?

- Tông chủ, Mạc trưởng lão, đã dẫn Lâm Phong tới!

Hầu Khánh dẫn Lâm Phong tiới trước Sinh Tử đài, hướng về người trên đài cung kính nói.

Đó là Tông chủ Nam Cung Lăng cùng đại trưởng lão Mạc Thương Lan.

Lâm Phong nheo mắt, không nghĩ tới người muốn gặp mình lại là nhân vật trọng yếu như vậy. Ánh mắt đảo quanh, Lâm Phong lại thấy được Sở Triển Bằng cùng Lâm Thiên đứng bên cạnh đó. Lúc này Lâm Thiên đang cười lạnh mà nhìn hắn.

- Tại sao cô ta lại ở chỗ này?

- Lâm Phong, ngươi có biết tội của ngươi không?

Một luồng uy áp lạnh lùng áp xuống người Lâm Phong, hai con ngươi u ám của Mạc Tà chiếu tới, chất vấn Lâm Phong.

- Trưởng lão, ta không biết!

Lâm Phong run lên, Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, thực lực cường hãn nhường nào, dù chỉ là uy áp bình thường cũng đủ làm cho Lâm Phong khó mà chịu được.

- Không biết? Ngươi làm đệ tử, không hiểu tôn ti, đâ thương huynh đệ, vũ nhục trưởng bối, là nỗi sỉ nhục, bại hoại của Vân Hải tông ta, làm mất thể diện của Vân Hâi tông ta.

Mạc Tà đọc lên mấy tội danh của Lâm Phong, dù sao y đã đồng ý giao Lâm Phong cho Sở Triển Bằng xử trí, vốn nghĩ rằng chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, không người nào quan tâm hỏi han, lại không nghĩ đến, ngay cả Đại Bằng công tử cùng cả Tông chủ cũng bị kinh động.

Vì che dấu hành động giao đệ tử của tông môn cho người ngoài xử trí, y không còn cách nào khác là bôi đen Lâm Phong, sau đó trục xuất khỏi Vân Hâi tông.

- Sỉ nhục, bại hoại, làm mất thế diện Vân Hải tông?

Nghe những lời này, ánh mắt Lâm Phong khẽ nheo lại, nhìn thoáng qua Lâm Thiên, trong lòng mơ hồ hiếu ra. Nhưng điều hắn không rõ là, Mạc Tà thân là trưởng lão Vân Hâi tông, tại sao lại đứng về phía tên ngoại nhân như Lâm Thiên. Mặc dù Lâm Phong hắn chỉ là đệ tử ngoại môn không có danh tiếng gì, nhưng thế nào nữa thi hắn vẫn là người Vân Hải tông.

- Sao lại không nói lời nào, chột dạ sao?

Mạc Tà thấy Lâm Phong trầm mặc, liền lạnh lẽo bồi thêm một câu.

- Trưởng lão, vừa gặp, ngươi đã định ra tội danh cho ta rồi, ta chỉ là một đệ tử ngoại

môn, nhỏ người lời nhẹ, mặc dù giao cho người khác cũng không đủ nói gì, nói chuyện còn hữu dụng không?

Lâm Phong bình tĩnh nói, trong lời chứa kim châm.

- Làm càn!

Mạc Tà quát lên, không nghĩ tới Lâm Phong lời lẽ sắc bén như vậy vậy, từng câu vân đạm khinh phong lại cất dấu kim châm, ám chỉ nói trưởng lão như y xem thường đệ tử ngoại môn, định tội lung tung.

- Ta thân là trưởng lão Vân Hải tông, làm việc theo công bằng, súc sinh ngươi chang những không biết hối cải, hiện tại ngay cả trưởng lão cũng dám chống đối! Lâm Phong, ngươi có biết tội chưa?

- Ta không nói lời nào thi ngươi nói là ta chột dạ, cho nên có tội. Khi ta mở miệng thi

ngươi nói là giảo biện chống đối, vẫn có tội, Lâm Phong ta cả gan muốn hỏi trưởng lão một câu, ngươi giữ công việc gì, lại làm việc cho ai?

Hàn quang trong mắt Lâm Phong càng tăng, tiếng quát chói tai, chữ chữ đánh vào lòng người.

Hắn vừa tới thi Mạc Tà liền định tội danh lên đầu hắn, không hiếu tôn ti, bại hoại, sau đó nhục mạ hắn là súc sinh. Lâm Phong hiếu được, rõ ràng đối phương cố ý nhằm vào hắn, mình có lòng nhẫn nhịn, có tội, đứng lên chống đỡ, cũng là có tội, đã như vậy, hắn cần gì phải nhịn nhục mà im hơi lặng tiếng!

Đối mặt với đám người Vân Hải Tông, ánh mắt Lâm Phong vẫn nhìn thắng vào Mạc Tà, không chút tránh né.
Bình Luận (0)
Comment