Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 217

Lâm Phong nghe được hai chữ phế vật từ miệng Tử Y phun ra, hắn ngẩng đầu, thấy ánh mắt đối phương mang theo kinh thường trào phúng, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Thế giới võ đạo vi tôn, không có thực lực thì chỉ bị người ta phỉ nhổ, có vài người thì chỉ để trong lòng, nhưng có người lại không chút che dấu, biểu hiện trắng trợn giống như là Tử Y lúc này vậy.

– Tử Linh, để hắn xuống xe đi!

Tử Y nhàn nhạt nói một câu, thanh âm bình tĩnh, không chút ba động, nàng cũng không muốn tùy thời tùy khắc nhìn một tên phế vật, cho dù là phế vật có vẻ đẹp trai.

– Không phải ngươi là quân sĩ sao, tại sao lại không có tu vi, chí ít cũng phải có tu vi Khí vũ cảnh chứ?

Tử Linh đưa mắt nhìn Lâm Phong, lộ ra quang mang khác thường.

– Ta bị thương, hiện tại không còn chút thực lực nào.

Lâm Phong lắc đầu nói, cũng không vì những lời của Tử Y mà tức giận, đã được chiến trường tẩy lễ, chân chính thấy được tràng diện vạn cốt khô, cũng thấy được hình ảnh máu tươi nhuộm đỏ đại địa. Tâm của hắn, đã trở nên bền bỉ, không dễ dàng dao động, hơn nữa, hôm nay tâm cảnh của hắn cũng được tăng lên không ít, càng thêm không dễ bị thái độ của người khác làm ảnh hưởng.

– Ah!

Tử Linh gật đầu, có chút suy tư nhìn Lâm Phong, hình như là đang suy nghĩ làm thế nào để an bài cho Lâm Phong.

– Tử Linh, nếu bị người trong sơn trang biết được trên xe chúng ta có một tên phế vật, như vậy sẽ phải bị cười nhạo đó, ném hắn xuống đi.

Tử Y lại mở miệng nói, không chút cố kỵ Lâm Phong đang ngồi bên cạnh. Đối với nàng mà nói, một tên phế vật chính là con kiến hôi, căn bản nàng không quan tâm hay cố kỵ gì đến cảm thụ của Lâm Phong, dù là vũ nhục ngay mặt.

– Tử Y tỷ tỷ, nếu gặp được thì coi như hữu duyên, cần gì phải tuyệt tình như thế!

Tử Linh cong môi, lắc đầu nói:

– Lâm Phong, nếu không ngươi làm hạ nhân của ta đi, đi theo ta, chúng ta dẫn ngươi về sơn trang.

– Hạ nhân?

Lâm Phong sửng sốt, để cho hắn làm nô bộc?

Trong lòng cười khổ, không nghĩ tới, Lâm Phong hắn cũng có lúc sa sút như vậy, nhưng giờ này đang ở cảnh nội Ma Việt, nguyên lực trong cơ thể lại khô kiệt, không có thực lực. Nếu một thân một mình lưu lạc mà nói, e rằng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, không bằng trước hết cứ ở lại chỗ này đi, về phần cái gọi là hạ nhân kia… cần gì phải quan tâm.

Chỉ cần hắn khôi phục thực lực, ai dám đối đãi hắn như hạ nhân?

Khẽ gật đầu, Lâm Phong không có ý kiến gì.

– Tốt rồi, sau này, Lâm Phong ngươi luôn đi theo ta nha.

Tử Linh khanh khách cười, mang theo vài phần thiếu nữ tinh nghịch. Tử Y im lặng lắc đầu, không có gì để nói nữa.

Tử Vi sơn trang, bốn bề là núi non vây quanh, là một vùng đất thanh u. Đây là một chi nhánh của thế lực lớn ở phía Bắc của nước Ma Việt, thuộc về Tử Phủ nhất mạch.

Nghe nói, người mạnh nhất của Tử Phủ thậm chí có cường giả Linh Vũ cảnh. Hơn nữa, bản thân Tử Phủ là tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, so với lịch sử của nước Ma Việt thì lâu hơn nhiều, nhưng mà sau này đã dần dần xuống dốc.

Tử Linh là đại tiểu thư của Tử Vi sơn trang, mà Tử Y chỉ là con nuôi của cha Tử Linh. Vì vậy, ở trong Tử Vi sơn trang, địa vị của Tử Linh cao hơn Tử Y nhiều, chuyện mà Tử Linh đã công nhận, Tử Y không cách nào phản bác, cũng tỷ như Tử Linh kiên trì mang Lâm Phong trở lại, Tử Y cũng không thể quản được.

Tử Vi sơn trang chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, chẳng qua là nơi ở của Tử Linh có non xanh nước biếc, núi giả vây quanh, bên ngoài đình viện khổng lồ là một mảnh rừng trúc xanh biếc, đặc biệt u tĩnh.

Lúc này, Lâm Phong cầm chổi đứng trong sân mà quét dọn, nhưng hai mắt lại không nhìn xuống đất, mà lại lộ vẻ suy tư.

Hắn có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí trong thiên địa, hơn nữa, cảm giác càng thêm rõ ràng so với trước kia. Nhưng mà, hắn không nắm bắt được, không sờ được, hắn vẫn không cách nào hấp thu thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, càng đừng nói là điều động thiên địa nguyên khí. Loại trạng thái này để cho tâm tình luôn bình thản của hắn cũng dần dần nổi lên gợn sóng.

Một phiến lá chậm chạp bay múa giữa không trung, Lâm Phong nhìn thẳng vào lá cây kia, hắn có thể nắm bắt rõ ràng quỹ tích rơi xuống của phiến lá kia.

Đưa cây chổi qua tay trái, Lâm Phong nâng tay phải lên, tùy ý quét giữa không trung, giống như một thanh kiếm, chém về lá cây kia. Dù không có nguyên lực, cũng không có kiếm y, nhưng bàn tay của Lâm Phong vẫn giống như một thanh kiếm như trước.

Song, khi bàn tay Lâm Phong chạm đến phiến lá kia, hắn lại cảm giác không thể ra sức, lá cây nhẹ nhàng hời hợt vũ động, sờ không đến, bắt không được, thổi về phía bên cạnh. Bàn tay của Lâm Phong trực tiếp chém vào không khí, lưu lại một bóng trắng nhàn nhạt.

– Chém không tới!

Lâm Phong híp mắt, lá cây bay xuống, là vật không rễ, hơn nữa không có sự tiếp xúc, theo gió mà động. Mặc dù Lâm Phong có thể cảm nhận rõ ràng quỹ tích của nó, nhưng không cách nào dự đoán được đường đi của nó, ngươi vừa chạm vào thì quỹ tích của nó đã thay đổi.

Nếu trước kia, Lâm Phong có thể sử dụng nguyên lực, nhanh chóng xuất chưởng, có thể chém đứt lá cây một cách dễ dàng. Nhưng hiện tại, bàn tay của hắn như kiếm, tùy ý chém ra, lại chém không tới.

– Cảnh giới của ta, dù đã đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng hình như còn chưa đủ, giống như là thiếu đi điểm gì đó.

Lâm Phong lẩm bẩm nói, hắn cảm giác được, hắn thật sự trở nên mạnh mẽ hơn rồi, cảnh giới cao hơn trước kia, nhưng mà, hắn cảm giác mình đang đứng ở một tiết điểm, một tiết điểm phi thường mấu chốt, hình như, hắn lại có thể tiến lên một bước nữa…

Hắn bị kẹt ở tiết điểm này, nếu không thể bước qua được một bước này, như vậy sẽ không cách nào thu nạp hay điều động thiên địa nguyên khí.

– Nhớ ngày đó, lúc ta đột phá thì chịu phải một đòn nghiêm trọng, xương cốt cả người đều vỡ vụn, nội phủ cũng bị thương nặng. Trong lúc nguy cơ, ý chí của ta, đã làm cho chiến ý, kiếm ý, hàn băng ý dung hợp với nhau, hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén. Lúc ấy, lưỡi kiếm đó của ta, so với một kiếm nhập vi thì càng mạnh hơn. Nhân Kiếm Hợp Nhất! Ý chí mãnh liệt của ta để cho ta làm được điểm này, ta bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Lâm Phong nhớ lại tình cảnh lúc hắn đột phát, trí nhớ này dần lộ ra.

– Ta đột phá Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn dựa vào vũ hồn, Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất vốn đã giúp ta tăng cường lực cảm ứng, cảm giác được thế giới này, ý thức cường đại. Vũ hồn để cho ta cảm nhận được kiếm, để ta bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng cảm ngộ của tự thân ta hình như còn có thiếu sót, đổi lại mà nói, cảnh giới ta lĩnh ngộ còn chưa cân bằng với cảnh giới ta đạt tới.

Trong lòng Lâm Phong run rẩy, hình như nắm bắt được cái gì, vũ hồn cường đại để hắn đột phá cảnh giới, nhưng mà, đó là mượn lực của vũ hồn, bản thân hắn còn chưa đạt tới cảnh giới này, cho nên hắn mới gặp phải trạng thái đặc thù, không cách nào điều động thiên địa nguyên khí.

– Ta có chiến ý, hàn băng ý, kiếm ý, nhưng tại sao cuối cùng lại hóa thành kiếm, mà không phải là chiến đấu, không phải là hàn băng?

– Mặc dù lá cây không có rễ, theo gió mà động, nhưng nếu ta thật sự sát nhập vào trong thiên địa, hòa hợp một thể với lá cây, như vậy, dưới một chưởng của ta, có thể chém đứt nó hay không?

Lâm Phong cầm lấy cây chổi, lâm vào suy tư mà đứng trong đình viện, mắt nhìn thẳng vào trong rừng trúc xanh biếc, thân thể không nhúc nhích.

Lúc này, bên ngoài đình viện, có hai người đang đi vào, một người là một người đàn ông trung niên, mà phía sau gã là một thiếu nữ, đó chính là Tử Y.

Thấy Lâm Phong đang đứng trong đình viện, người đàn ông trung niên cùng Tử Y đều ngừng lại.

– Cha, hắn chính là tên phế vật mà chúng ta gặp trên đường lần trước. Hết lần này tới lần khác Tử Linh lại muốn dẫn hắn về sơn trang, còn để hắn chịu trách nhiệm quét dọn đình viện này, ở tại đó đó.

Tử Y vừa chỉ chỉ vào Lâm Phong vừa giải thích với người đàn ông trung niên.

Mà lúc này, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lộ ra vẻ suy tư.

– Cha, có nên đuổi hắn đi không?

Tử Y thấy người đàn ông trung niên trầm mặc không nói, ả lại nói một tiếng.

– Đừng nói!

Người đàn ông ngó chừng Lâm Phong, lúc này, Lâm Phong vẫn lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích, nhưng bụi bặm xung quanh hắn dường như hóa thành một cơn lốc xoáy, xoay tròn mà lên.

Rất nhỏ, rất khẽ, nếu không cẩn thận quan sát, thậm chí không thể nhìn ra.

Tử Y đưa mắt nhìn Lâm Phong một cái, ả không biết cha mình đang nhìn gì, trong mắt ả lộ ra một tia khinh bỉ, sau đó liền không nhìn Lâm Phong nữa. Một tên phế vật, ả cũng nhác nhìn.

– Cha, con đi gọi Tử Linh ra.

Tử Y nhìn người đàn ông trung niên nói, thấy cha mình cũng không để ý, ả liền lắc đầu đi vào trong đình viện.

Mà sau khi ả đi rồi, ánh mắt người trung niên lóe lên quang mang bén nhọn, cơn lốc bụi bặm xung quanh Lâm Phong càng thêm kịch liệt, mà Lâm Phong, dù hắn đứng đó, nhưng lại lộ ra một cảm giác kỳ diệu, lúc này Lâm Phong giống như hòa hợp thành một thể với thiên địa. Lâm Phong chính là thiên địa, để cho gã cũng phải cảm thấy ngước nhìn.
Bình Luận (0)
Comment