Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 232

- Grào!

Lần này, Thiên Phệ Vũ Hồn vừa xuất hiện liền phát ra một tiếng gầm giận dữ, giống như là tiếng gầm của Thương Long.

Há cái miệng vô cùng khổng lồ như chậu máu, nó chỉ cắn nuốt một lần, thân thể hóa thành cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt.

Chất lỏng màu tím vô cùng vô tận bị Thiên Phệ Vũ Hồn nuốt vào bụng, bụng của nó vậy mà cũng phồng to lên. Ngay sau đó, lại là một tiếng gầm chấn động không gian truyền ra, từ trong bụng nó, một cái đầu chui ra, phát ra tiếng gầm như Thương Long, cùng nhau điên cuồng mà cắn nuốt chất lỏng màu tím.

Lần này, chất lỏng bị cắn nuốt càng nhiều hơn.

- Grào!!!

- Grào!!!

- Grào…!!!

Từng tiếng Thương Long gầm thét điên cuồng truyền ra, giống như là trở lại thời viễn cổ, Thiên Phệ Vũ Hồn sau lưng Lâm Phong trở nên vô cùng khổng lồ, không còn là một đầu rắn như trước nữa, mà giống như là rồng, rồng của Cửu Tiêu đại lục, rồng có sáu cái đầu.

Giờ phút này, Lâm Phong vô cùng rung động, đây là Thiên Phệ Vũ Hồn sao?

Thiên Phệ bây giờ, so với trước kia thì giống như thoát thai hoán cốt, hoàn toàn khác trước.

Thiên Phệ Vũ Hồn trước kia giống như là một con rắn nhỏ, mỏng manh yếu ớt.

Mà hôm nay, Thiên Phệ là giống như Thương Long viễn cổ, tràn đầy uy nghiêm cùng khí phách mãnh liệt.

- Grào, grào…!!!

Sáu tiếng gầm của Thương Long cùng vang lên, sáu đầu Thiên Phệ Vũ Hồn đều ngửa mặt gào to, giống như là quan sát chúng sinh.

Về phần cái hồ tràn đầy chất lỏng màu tím kia, đã biến mất rồi… Triệt triệt để để biến mất, bị sau cái đầu đang ngửa mặt lên trời gào thét kia cắn nuốt sạch sẽ.

Thiên Phệ Vũ Hồn cắn nuốt hết cả hồ cuồn cuồn, dường như không có gì là nó không dám cắn nuốt.

Lâm Phong thật sự không dám tưởng tượng được, thân thể bây giờ của Thiên Phệ Vũ Hồn cũng không được coi là khổng lồ, làm thế nào mà dung nạp được một hồ chất lỏng mênh mông như vậy, thật sự là không thể tin nổi.

Giơ tay lên, quang mang màu tím không ngừng lưu chuyển trong lòng bàn tay, hôm nay, Tử Hồn của hắn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Tử Ảnh.

- Vũ hồn, quả nhiên lại thay đổi, nhưng so với Hàn Băng Vũ Hồn trước kia thì cường đại hơn rất nhiều, là chuyện tốt.

Trên mặt Lâm Phong lộ ra ý cười, nhưng ngay sau đó, hắn liền thấy một thân hình không mảnh vải hiện ra trước mắt, một thân thể tràn uyển chuyển tràn đầy dụ hoặc.

Giờ phút này, Đoàn Hân Diệp trần như nhộng mà lộ ra trước mắt hắn.

Da thịt trắng ngần như tuyết cùng bộ vị hấp dẫn chết người kia, làm cho thân thể Lâm Phong nhanh chóng phản ứng, cả người đểu sinh ra một luồng dục hỏa.

Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ vị kia của mình, Lâm Phong cảm thấy mặt mình trở nên nóng rát, vô cùng lúng túng. Giờ phút này, hắn cũng trần như nhộng, áo quần đã bị chất lỏng màu tím kia hòa tan hoàn toàn.

Quay đầu sang chỗ khác, Lâm Phong không dám nhìn thân thể Đoàn Hân Diệp nữa, hắn sợ mình nhịn không được. Dù võ tu có ý chí cường đại, nhưng làm một kẻ hai đời xử nam như hắn, một mỹ nhân tuyệt sắc không mảnh vải trước mắt, mà chính hắn cũng trần truồng. Lúc này, cảm giác rung động kia thật sự quá cường liệt.

Tâm thần vừa động, hai bộ áo quần xuất hiện, còn may là Thạch giới trữ vật của hắn đã cất giữ không ít áo quần.

Tự mặc vào một bộ, sau đó, Lâm Phong đi về phía Đoàn Hân Diệp, lấy bộ còn lại choàng lên người nàng, lúc này hắn mới dám chuyển mắt nhìn về Đoàn Hân Diệp.

Mà giờ khắc này, Lâm Phong lại thấy đôi mắt xinh đẹp kia vừa lúc mở ra, không chút nhấp nháy mà nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, Lâm Phong hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào, vô cùng xấu hổ.

Đoàn Hân Diệp nhìn xuống thân mình, sau đó nàng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, ngay cả hai cái tai cũng đỏ lên.

- Ta không cố ý!

Lâm Phong lúng túng nói, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Đoàn Hân Diệp, rung động lòng người.

Đoàn Hân Diệp ừm nhẹ một tiếng, sau đó lấy tay nắm áo ngồi dậy, che lấy thân thể của mình, mỗi một động tác đều đủ làm cho nam nhân điên cuồng.

- Huynh còn có bộ áo quần nào không?

Đoàn Hân Diệp nói rất khẽ, nếu Lâm Phong không có thính lực cường hãn thì e rằng hắn cũng không thể nghe được nàng muốn nói gì.

Khẽ gật đầu, Lâm Phong lại lấy ra hai bộ quần áo từ trong Thạch giới trữ vật, đều ném cho Đoàn Hân Diệp, hắn lại nói tiếp:

- Ta đi qua bên kia xem một chút.

Nói xong, Lâm Phong xoay người, chật vật mà chạy về phía hành cung có đèn dầu sáng rõ kia.

Đoàn Hân Diệp ngượng ngùng đưa mắt nhìn bóng lưng chật vật của Lâm Phong, nàng ngồi ngẩn người trong chốc lát, sau đó, trên đôi mắt xinh đẹp lộ ra ý cười, chậm rãi khuếch tán, một nụ cười thản nhiên hiện ra trên mặt Đoàn Hân Diệp, rung động lòng người.

Lâm Phong cũng không thấy được nụ cười thản nhiên của nàng, giờ phút này, hắn đã đến trong hành cung, ánh mắt khẽ híp lại.

Hành cung này rất rộng rãi, ánh sáng rất mạnh, không biết là được chế tạo từ cái gì, tràn ngập khí tức cổ xưa mà xa hoa.

Tại lối vào trung tâm hành cung này, có một bức tượng, là một bóng người khoanh chân ngồi dưới đất, không chút nhúc nhích, trên thân pho tượng này có một tầng tử quang bao quanh. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con cự xà vô cùng to lớn quấn quanh, nếu kéo thẳng thì ít nhất nó cũng dài sáu bảy chục thước, phi thường khổng lồ.

Mà bên phải Lâm Phong, một cái cột đá khác, vậy mà có một thi thể đang dựa ở đó, cỗ thi thể này đã hóa thành bộ xương khô, bên cạnh bộ xương khô có đặt một cuốn sách.

Lâm Phong chậm rãi đi tới bên cạnh bộ xương khô, cầm lấy cuốn sách lên lật xem, trong đó được ghi rất nhiều chữ.

- Ta gọi là Tử Thiên, là nhân sĩ Thương Châu, trong lúc vô tình mà đi tới toàn núi vô danh này. Khi vào đây mới phát hiện được, nơi này chính là mộ địa của một cường giả tuyệt đỉnh…

- Mộ địa!?

Lâm Phong kịch liệt rung động, nơi này là mộ địa của một cường giả tuyệt đỉnh?

Nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, Lâm Phong tiếp tục lật xem, bên trong cuốn sách nhỏ này, đơn giản ghi lại cuộc đời của Tử Thiên.

Thì ra, cái tên Tử Kim Sơn này là do Tử Thiên đặt, mà tổ tiên của Tử Phủ cũng là vị Tử Thiên này.

Về phần mộ địa này, nghe nói là một địa của một vị cường giả tuyệt đỉnh, mạnh bao nhiêu thì ngay cả Tử Thiên cũng không rõ ràng.

Còn nữa, cái hồ màu tím kia, vậy mà là máu huyết, là máu huyết ẩn chứa lực lượng huyết mạch cuồng bạo, có thể trực tiếp ăn mòn thân thể của con người, dung nhập vào trong máu huyết. Tử Thiên chính là bị huyết mạch lực này ăn mòn. Mà Tử Hồn cũng dựa vào lực huyết mạch này mà kế thừa truyền lại, người trong dòng chính của Tử Phủ đều có Tử Hồn, nhưng còn rất yếu ớt, chỉ khi nào trải qua máu tím trong cấm địa này tẩy lễ mới có thể làm cho thân thể phù hợp với vũ hồn hơn, tăng cường vũ hồn cùng thiên phú tu luyện.

Tử Hồn của người trong Tử Phủ được coi là vũ hồn huyết mạch, nhưng vì thứ này do tổ tiên bọn họ bị máu trong hồ màu tím ăn mòn mới lột xác mà thành Tử Hồn, lực lượng huyết mạch ẩn chứa trong đó quá yếu. Dù là tiến vào cấm địa tiếp nhận máu huyết trong hồ tẩy lễ cũng không thể mạnh hơn sơ với những người kế thừa vũ hồn huyết mạch trực tiếp. Giống như Đoàn Hân Diệp, tổ tiên của nàng là chính là huyết mạch cường giả, người trong Đoàn gia được trực tiếp kế thừa lực huyết mạch của huyết mạch cường giả.

Thì ra, cái quy củ mà dòng chính Tử Phủ bước vào cấm địa trong ngày đại hôn, tiếp nhận máu huyết trong hồ tẩy lễ là do Tử Thiên định ra. Như vậy có thể giấu giếm được những kẻ tọc mạch, hơn nữa, trước lúc trưởng thành lại trải qua máu huyết tẩy lễ, thân thể quá nhỏ bé không chịu được, sau này làm thiên phú giảm sút.

Người Tử Phủ muốn được máu huyết màu tím này tẩy lễ, nhưng Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp lại cự tuyệt. Bản thân Đoàn Hân Diệp đã có huyết mạch vũ hồn cường đại, Phong Ấn Chi Môn, bản thân nó tự cự tuyệt, xua đuổi Tử Hồn.

Mà Lâm Phong thì trực tiếp cắn nuốt, nuốt hết tất cả máu huyết chứa đầy lực huyết mạch.

Đảo mắt, Lâm Phong nhìn về con yêu xà khổng lồ cuộn tròn kia, chậm rãi đi tới, sau đó hắn ngồi xổm xuống.

Khẽ chạm vào thân thể yêu xà, mặt trong thật sự trống rỗng, thân thể Lâm Phong kịch liệt run rẩy.

Đây không phải là tượng mà là yêu xà chân chính…

Cái hồ máu tím kia, thực ra là máu huyết của con yêu xà này.

- Là yêu thú cường đại nhường nào mới có thể làm cho máu huyết tạo thành một cái hồ, còn có huyết mạch lực lượng, hơn nữa, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng vẫn còn có thể cuộn trào như có sinh mệnh.



Bên ngoài cấm địa, mọi người vẫn còn chờ đợi, Tử Phủ lão tổ cũng chờ đợi, nhưng cánh cửa cấm địa kia vẫn vô cùng an tĩnh, không chút phản ứng.

Không chỉ có Tử Phủ lão tổ, nhóm người Tử Phủ cũng tập trung mà tới, lẳng lặng đứng đó chờ đợi, vây chặt lấy hành lang.

Từng tiếng rầm rầm truyền tới, mặt đất bắt đầu run rẩy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn xuống chân núi, phía dưới có rất nhiều thiết kỵ thần tuấn điên cuồng chạy lên đây, khí thể vô bờ.

Người cầm đầu với một thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ với dáng điệu kia cũng làm cho tim người ta đập bịch bịch.

- Lại là một mỹ nữ tuyệt đỉnh!

Mọi người âm thầm rung động, không biết một nhóm thiết kỵ này là ai, tại sao lại trực tiếp chạy lên đỉnh Tử Phủ.

Chiến mã cùng hí, con chiến mã màu máu kia đột nhiên bay vọt lên, trực tiếp bước lên hành lang, vọt lên trên đỉnh đầu đám người Tử Phủ mà qua, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, vô cùng uy nghiêm.

- Thật là lớn lối, chẳng lẽ bọn họ không biết đây là nơi nào sao?

Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhóm người kia vậy mà cũng trực tiếp giục ngựa vọt vào.

Đưa mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp dẫn đầu kia, cũng không biết là nàng tới đây làm gì, thật sự muốn thấy rõ dung nhan dưới tấm lụa mỏng kia, không biết so với Đoàn Hân Diệp, thì dung mạo của nàng thế nào.

- Lâm Phong ở đâu?

Một giọng nói thanh thúy vang lên, mọi người đều ngẩn ngơ, nàng tìm Lâm Phong, lại là Lâm Phong!
Bình Luận (0)
Comment