Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 285

Tuấn mã màu đen kêu rống cuồng loạn, điên cuồng chạy trốn tứ phía. Quá mạnh, ba người Lâm Phong, mỗi người đều rất mạnh, một chiêu hạ xuống tất có người chết.

Nhất là hình bóng khuynh thành kia, chỉ cần nàng tới gần, đã đủ khiến cho người ta hít thở không thông, cảm giác như bị đóng băng vậy, cô gái này chính là nhân vật Huyền Vũ cảnh hùng mạnh.

Mà người mang theo mặt nạ bằng đồng kia là yếu nhất trong ba người, nhưng vẫn có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa nắm trong tay đao thế, đao pháp bá đạo, khi thì lại nhẹ nhàng theo gió khó có thể nắm bắt, cực kỳ lợi hại.

Rất nhanh, Thiên Sơn tửu lầu bên ngoài, trên mặt đất có vô số thi thể. Trừ số ít mấy người đã đào tẩu ra, những người khác đều đã tử vong. Giống như Ngốc Thứu, kiêu ngạo mà đến, lại vĩnh viễn lưu tại nơi này, bao gồm cả Ưng bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, cường giả Huyền Vũ cảnh.

- Thật là lợi hại.

Mọi người nhìn ba người Lâm Phong, ánh mắt hơi chút hoảng hốt. Bọn họ thật không ngờ, đám người Lâm Phong lại mạnh như vậy, đến một người, giết một người.

Khó trách hắn dám không đi, thì ra là có được thực lực cường hãn, không sợ đối phương.

Lam Kiều ánh mắt lóe ra, nhìn Mộng Tình, một cô gái thật cao quý thánh khiết, khuôn mặt dưới lụa mỏng kia nhất định khuynh quốc khuynh thành, ngay cả cô là một nữ nhân cũng có chút động tâm, muốn nhìn một chút nhan sắc của Mộng Tình.

- Khó trách...

Cô bĩu môi, trong đôi mắt đẹp của Lam Kiều dường như có vài phần u oán, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Phong, tự trách sao mình không quyến rũ được hắn, thì ra bên cạnh hắn đã có người con gái đẹp như vậy.

Lâm Phong không thèm nhìn những thi thể trên mặt đất, giơ chân lên lại bước vào trong tửu lầu. Mộng Tình cùng Bá Đao cũng theo sát hắn tiến vào tửu lầu, ba bóng người lại một lần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mọi người nhìn vào tửu lầu, ánh mắt lóe lên, lần này Ngốc Ưng bảo đã chết nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả Ưng bảo chủ đều bị giết, đòn công kích tiếp theo tất nhiên sẽ càng thêm mãnh liệt.

- Không biết tốt xấu, ngươi cho là thật sự bằng vào lực lượng của ba người các ngươi là có thể đối phó Ngốc Ưng bảo sao.

Lam Kiều thầm mắng trong lòng, Lâm Phong lại vẫn không có ý định rời đi, chẳng lẽ thật sự muốn chờ Ngốc Ưng bảo toàn bộ giết đến cửa hắn mới biết hối hận ư.

Lâm Phong ngồi ở trong tửu lầu, nhắm mắt điều tức, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất làm cho tâm của hắn trong nháy mắt hòa cùng thiên địa, tâm và thần hợp nhất, thần cùng thiên hợp nhất, trực tiếp liền tiến vào trạng thái tu luyện tốt nhất, bất luận hắn đang ở trạng thái gì.

Chung quanh nguyên thạch ánh sáng lấp lánh, nguyên khí ẩn chứa trong đó hướng tới thân thể Lâm Phong cuồn cuộn không dứt phiêu đãng mà đi, đồng thời, đầu óc Lâm Phong tiến vào trạng thái hỗn độn, không suy không nghĩ, khôi phục lực lượng linh hồn tinh thần đã tiêu hao.

Đối với Lâm Phong mà nói, thiên địa nguyên khí tiêu hao đến mấy cũng không ảnh hưởng đến hắn, nhưng linh hồn lực tiêu hao thì phải trong thời gian nhanh nhất khôi phục, không thể để ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu.

Hồ nước màu tím ly thể công kích, hoặc hóa thành rất nhiều xúc tu cự xà vây khốn người khác, sau đó trói lại, đều dựa vào linh hồn lực lượng thi hành. Không có lực lượng hồn phách cường đại, Vũ hồn màu tím rất khó rời khỏi thân thể quá xa để tiến hành công kích, linh hồn lực càng cường đại, Tử Hồn của hắn sẽ có phạm vi công kích càng lớn, lực lượng cũng càng mạnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy người trong tửu lầu đang tu luyện khôi phục, mà người ở ngoài tửu lầu vẫn chưa rời đi, bọn họ đều ở chờ người Ngốc Ưng bảo đến, họ muốn nhìn xem trận này cuối cùng sẽ như thế nào.

Qua một lúc lâu sau, tiếng ầm vang lại truyền đến, mặt đất lại một lần nữa run rẩy. Lần này sự rung động, so với lần trước càng thêm kịch liệt, thanh âm ong ong truyền vào trong tai mọi người, dường như muốn xé rách màng nhĩ của bọn hắn.

Rất nhanh, xa xa một hàng thiết kỵ màu đen vô biên vô tận hướng bên này cuồn cuộn mà đến, gần ngàn thiết kỵ, dao động lòng người.

Ngốc Thứu, Linh Vũ cảnh đỉnh phong bị giết, Ưng bảo chủ Huyền Vũ cảnh cũng bị giết, còn có hơn trăm cường giả Ngốc Ưng bảo, tử vong nhiều như thế làm cho Ngốc Ưng bảo rốt cục nổi giận, dốc toàn bộ lực lượng.

- Tới rồi!

Mọi người một lần nữa tránh thui ra xa, đám người đang cuồn cuộn đến này sát khí quá mạnh mẽ, bọn họ không dám đứng ở gần hiện trường, sợ bị vạ lây.

Người cầm đầu kia trên đầu trụi lủi không có một sợi tóc, dáng người khôi ngô, trên mặt còn có một vết sẹo thật lớn, dữ tợn khủng bố, hơn nữa đó là đôi mắt màu máu, vừa nhìn liền biết không phải là người lương thiện.

Tên đầu trọc này trên vai mang một thanh đại đao, uy phong lẫm lẫm, sát khí tận trời, đúng là một phó bảo chủ khác của Ngốc Ưng bảo trọc bảo chủ, Ngốc Ưng bảo do y cùng Ưng bảo chủ sáng lập ra. Về phần vị bảo chủ mạnh nhất kia thì rất thần bí, có rất ít người từng gặp gã, nghe nói gã từng một mình xông vào Ngốc Ưng bảo, làm cho toàn bộ Ngốc Ưng bảo phải thần phục gã, thực lực siêu cường, chính là Huyền Vũ cảnh tầng ba hùng mạnh, thay thế hai vị Ngốc Ưng bảo chủ mà trở thành vua của Ngốc Ưng bảo.

Hơn ngàn thiết kỵ màu đen cuồn cuộn mà đến, trực tiếp đem tửu lầu bao vây kín kẽ. Ngốc bảo chủ nhìn thoáng qua những thi thể trên mặt đất, sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào tửu lầu, ánh mắt mang theo nhè nhẹ huyết sát chi ý.

- Cút ra đây!

Một tiếng rống giận bá đạo từ trong miệng Ngốc bảo chủ phát ra, thanh âm chấn động, làm cho cửa sổ của tửu lầu đều lung lay, phát ra tiếng vang ken két, lay động không ngừng.

Không có ai đáp lại, đám người Lâm Phong, sao có thể tự mình bước ra khỏi tửu lầu, điều này hiển nhiên là không có khả năng.

Ngốc bảo chủ ánh mắt lạnh lùng như đao, lạnh lẽo nói:

- Giết người của Ngốc Ưng bảo ta, ta sẽ giày vò chết ngươi! Mọi người, bắt đầu chờ đợi, một khi bọn chúng đi ra, giết.

- Dạ!

Đám người phát ra một tiếng rống giận chấn động, sát khí tận trời.

Ngốc bảo chủ cũng không tính vọt vào tửu lầu giống như Ưng Bảo chủ, mà là ở bên ngoài chờ đợi, muốn cho Lâm Phong phải chịu giày vò.

Nhưng mà, Lâm Phong thật sự sẽ chịu giày vò sao? Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là tâm cảnh bực nào, trầm ổn như núi, lúc tu luyện tâm tình cứng rắn, vạn vật không thể dao động, nếu không, như thế nào được gọi là hòa hợp cùng thiên địa.

Ngốc bảo chủ từ trên chiến mã màu đen hạ xuống, đi đến trước thi thể của Ưng bảo chủ, sắc mặt âm trầm.

Lạnh quá, trong cơ thể Ưng bảo chủ tất cả bị đông cứng mà chết, máu cũng đông lại, nội phủ toàn bộ không có sinh cơ.

- Hàn ý thật mạnh!

Ngốc bảo chủ ngẩng đầu, hướng Thiên Sơn tửu lầu nhìn lại, trong lòng càng kiên định quyết định của chính mình, nhất định phải đợi cho bảo chủ đến đây sau đó mới động thủ lần nữa.

Ngốc bảo chủ người này, bề ngoài thoạt nhìn mặc dù cực kỳ tục tằn, không có đầu óc, nhưng người quen thuộc với y mới biết, y so với Ưng bảo chủ còn thông minh hơn nhiều, sự phẫn nộ của y cùng với tướng mạo mang theo hung lệ khí thật dễ dàng làm người ta bị mê hoặc.

Người này, so với Ưng bảo chủ tỉnh táo hơn rất nhiều, mặc dù dẫn theo ngàn người, y cũng không muốn mạo hiểm. Người ở bên trong nếu có thể giết Ưng bảo chủ, thì cũng có thực lực để giết y, y không muốn đánh cược, mặc dù đối phương bị hơn ngàn người vây công sẽ rất khó giết được y, nhưng chỉ cần có một tí ti uy hiếp, y cũng sẽ không đánh cược, là kẻ cực kỳ cẩn thận.

Bên ngoài Thiên Sơn tửu lầu, trở nên cực kỳ yên tĩnh, dường như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp. Hơn ngàn cường giả Ngốc Ưng bảo, tầng tầng bao vây, không động thủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không gian yên tĩnh có vẻ có chút áp lực, nhưng mọi người đều không rời đi, vẫn đứng tại chỗ như trước, dường như đang đợi đại chiến bắt đầu.

Nhưng mà, bọn họ chờ hơn một ngày, người Ngốc Ưng bảo thế nhưng bao vây tửu lầu hơn một ngày vẫn còn chưa ra tay, mà mọi người đứng ở chỗ này một ngày, thậm chí có người đã cảm thấy mệt mỏi.

Không gian vẫn yên ắng như trước.

Nhưng đúng lúc này thì từ xa, phảng phất có từng đạo thanh âm trầm trọng truyền đến, mặt đất cũng rung động theo tiết tấu nhất định.

Hơn nữa, thanh âm này càng lúc càng lớn, chấn động cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Đây là tiếng vó ngựa, lại có người đến!

Mọi người ánh mắt ngưng tụ, đôi mắt hướng về phương xa, lập tức, bọn họ liền thấy được một hàng tuấn mã trắng như tuyết màu trắng đang trên đường đến đây, trên thân những đạo bóng người màu trắng này đều lộ ra một cỗ hàn khí mãnh liệt.

Thiên địa, dường như muốn đóng băng rồi!

- Người của Băng Tuyết sơn trang, đến rồi.

Mọi người đồng tử một trận co rút lại, trong nháy mắt đã đoán được thân phận của những người này.

Thiên tài đệ tử Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang bị giết, cường giả của Băng Tuyết sơn trang há có thể bỏ qua.

- Tới thật mau.

Trong lòng mọi người thầm run, lúc này đây, Lâm Phong thật sự chết chắc rồi, Ngốc Ưng bảo và Băng Tuyết sơn trang đều muốn lấy mạng hắn.

- Cút ngay!

Một đạo thanh âm băng hàn từ trên tuấn mã màu trắng đi phía trước truyền ra, ở trước mặt lão là Ngốc bảo chủ.

Mọi người ánh mắt ngưng tụ, Băng Tuyết sơn trang thật là bá đạo, cường giả xuất động, ngay cả Ngốc Ưng bảo cũng không để vào mắt.

Ngốc bảo chủ trong mắt hàn quang chợt lóe, nhìn về phía người này, nói:

- Ngươi là vị nào ở Băng Tuyết sơn trang?

- Băng Hà Đằng!

Người tới đạm mạc nói một tiếng, làm cho mọi người đồng tử một trận co rút lại, Băng Hà Đằng, đại trưởng lão của Băng Tuyết sơn trang, tự thân xuất mã!
Bình Luận (0)
Comment