Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 300

Khí tức thật khủng khiếp, đám người Lạc Hà tông nhìn ba người Lâm Phong giáng xuống mà thân thể khẽ run.

Bọn họ nghe nói bên cạnh Lâm Phong còn có hai vị cường giả, một lão già am hiểu hỏa và một cô gái đeo mạng che mặt. Nhưng lúc này dường như còn xuất hiện thêm một người nữa, một lão già tóc đỏ, hơn nữa khí tức của lão dường như là khủng bố nhất.

- Xích lão, Hỏa lão, giết, một tên cũng không tha!

Sát khí trên người Lâm Phong vô cùng lạnh lẽo. Xích lão và Hỏa lão khẽ gật đầu, khí tức khủng bố kia lại càng lúc càng mạnh. Nhất là Xích lão, khí tức trên người lão đã khủng bố hơn cả Huyền Vũ cảnh tầng ba.

- Huyền Vũ cảnh tầng bốn!

Trưởng lão Lạc Hà tông chợt cảm thấy không ổn trong lòng, thầm mắng một tiếng không tốt. Bên người Lâm Phong lại có cường giả đáng sợ như vậy, còn mạnh hơn cả Hỏa lão kia, là cường giả Huyền Vũ tầng bốn vô cùng hùng mạnh.

Đạt tới Huyền Vũ cảnh rồi, kém một cảnh giới thì đều là thực lực cách biệt một trời một vực.

- Không xong!

Sắc mặt những người kia vô cùng khó coi, giết Lâm Phong? Dường như lúc này kẻ gặp nguy hiểm chính là bọn chúng.

- Lâm Phong, cô nhóc này vẫn còn một hơi, cho dùng Tụ Tức đan xem có thể xảy ra kỳ tích hay không.

Hỏa lão trực tiếp nhét một viên thuốc vào miệng Vân Hi, rồi lập tức vận chuyển chân nguyên lực, ấn một chỉ vào mi tâm Vân Hi.

Lâm Phong vội cẩn thận cảm nhận, không khỏi giật mình. Đúng vậy, Vân Hi vẫn còn lại một hơi thở, vì rất mong manh nên lúc nãy hắn bị thù hận và sát ý bao phủ hết tâm linh nên chẳng nhận ra.

- Hỏa lão.

Lâm Phong nhìn Hỏa lão với ánh mắt đầy hy vọng.

Một đốm lửa li ti cháy ở mi tâm Vân Hi, Hỏa lão thu ngón tay lại, nói với Lâm Phong:

- Trong vòng bảy ngày sẽ không chết, nhưng tâm mạch suýt chút nữa thì bị đánh nát hoàn toàn, thương thế rất nặng, sau bảy ngày chắc chắn sẽ chết.

Lâm Phong vội hỏi:- Còn cách nào không?

- Có.

Hỏa lão trầm ngâm một lát, cau mày nói:

- Nhưng cần đan dược cực mạnh mới có thể cứu được.

- Đan dược.

Lâm Phong nghe vậy thì lập tức giao Vân Hi cho Mộng Tình:

- Mộng Tình, hãy chăm sóc nàng ấy.

Mộng Tình liếc Lâm Phong một cái, ánh mắt lóe lên dị sắc, nhưng nàng vẫn gật đầu, ôm Vân Hi vào ngực.

Giao Vân Hi cho Mộng Tình xong, Lâm Phong quay người lại nhìn chằm chằm Ngô Cương, một luồng sát ý kinh khủng hóa thành một thanh kiếm sát phạt phóng thẳng tới Ngô Cương, khiến Ngô Cương phải lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Hắn bị ánh mắt của Lâm Phong dọa sợ phải lui ra sau!

Nhưng ánh mắt kia của Lâm Phong quả thật rất đáng sợ, sát ý quá mạnh.

- Ta không giết ngươi, thiên lý để đâu!

Lâm Phong lạnh lùng nói, sát ý vô cùng rét lạnh tỏa ra:

- Xích lão, Hỏa lão, phiền các ngài giết toàn bộ đám người kia.

- Lâu rồi không động gân động cốt, đột phá rồi còn chưa được hưởng mùi vị chiến đấu à nha.

Xích lão cười lạnh một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.

- A…

Trong chớp mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bàn tay của Xích lão trực tiếp đánh lên người một trưởng lão Lạc Hà tông, trong khoảnh khắc, ngực hắn bị thiêu đốt, cháy đen một mảng.

Tên trưởng lão này chính là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng chỉ bị đánh một chiêu mà đã chết!

Huyền Vũ cảnh tầng một và Huyền Vũ cảnh tầng bốn cách nhau ba cảnh giới, chênh lệch quá lớn, giống như trời cao và vực sâu, chỉ chớp mắt là có thể tiêu diệt.

Sắc mặt đám người Lạc Hà tông trắng bệch, cường giả Huyền Vũ cảnh đều là báu vật của tông môn, thế nhưng bây giờ lại bị giết dễ dàng như vậy.

Mà không chỉ như thế, bọn họ còn nhận ra Xích lão chỉ dùng một chiêu đã tiêu diệt cường giả Huyền Vũ cảnh, vậy bọn họ thì sao?Một cảm giác nguy cơ tràn ngập, bao phủ lấy bọn họ. Có lẽ hôm nay bọn họ sai rồi.

- Mọi người cùng tập trung lại đối địch!

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba dẫn đầu kia nói.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, thì một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố đánh tới, là Hỏa lão tấn công hắn.

- Xích lão quỷ, tên này để ta xử cho, những người khác ngươi cứ thỏa sức mà giết, ta xem ngươi mất bao lâu.

Hỏa lão hô to, ông ta đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba duy nhất, còn thừa mấy tên Huyền Vũ cảnh tầng một tầng hai này, Xích lão quỷ chẳng phải là thỏa sức giết chết sao, có khi chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã giết hết đám người này rồi.

- Được!

Xích lão gật đầu rồi lại sải bước, chân nguyên lực cuồng mãnh lưu chuyển trên người lão, khiến đám người Lạc Hà tông kia đều run rẩy sợ hãi.

Cách thức đối phó kia thật ác độc, Hỏa lão đối phó vị trưởng lão Huyền Vũ cảnh tầng ba kia rồi, những người còn lại vốn chẳng có khả năng chống lại Xích lão, chỉ có thể bị giết.

Lúc này, Xích lão lại xông tới một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, người nọ ngay cả dũng khí để chiến đấu cũng không có, trực tiếp bỏ chạy.

Nhưng người ở tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một có thể so tốc độ với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn sao?

Chỉ trong chớp mắt, uy thế khủng bố phủ xuống, hắn quay đầu lại nhìn thì bất thình lình, một chưởng bá đạo giáng lên đầu hắn. Lại một gã cường giả Huyền Vũ cảnh nữa ngã xuống!

Sự khủng hoảng bắt đầu lan tràn trong lòng đám người Lạc Hà tông. Cường giả Huyền Vũ cảnh thật đáng sợ, lúc này bọn chúng đã hối hận rồi.

Hối hận vì Ngô Cương nói dối khiến cả đám đi giết Lâm Phong, khiến Vân Hi tự sát. Bọn họ chẳng những không giết được Lâm Phong, mà còn dẫn tới một sát thần. Lâm Phong đang muốn đòi nợ.

- Ngô Cương, đồ khốn!

Lúc này, đám người Lạc Hà tông đều thầm mắng tên Ngô Cương. Tên khốn này chọc ai không chọc, lại đi chọc Lâm Phong, giờ thì người của Lạc Hà tông phải nhận lấy hậu quả đáng sợ này, hậu quả bị hủy diệt.

Lúc này, trên người Lâm Phong, đại dương màu tím mênh mông kia rít gào lên đầy phẫn nộ, đồng thời kiếm ý vô cùng kinh khủng chọc thẳng lên trời cao. Lâm Phong bước tới phía Ngô Cương.

Ngô Cương càng thêm run rẩy dữ dội, hắn cảm thấy thật đáng sợ. Lúc này, Lâm Phong hệt như một vị sát thần khiến hắn run lên vì sợ hãi.

Hai con yêu xà nhào ra từ trong đại dương màu tím kia, trực tiếp quấn lấy một người phía trước Ngô Cương, nhấc lên không trung. Người kia điên cuồng quẫy đạp, điên cuồng giãy dụa, nhưng lại chẳng thể thoát ra được.

Lâm Phong giơ tay vẽ lên không khí, một vệt kiếm quang lóe lên trong không gian. Người bị treo trên không trung kia ngừng giãy dụa, một vệt máu chảy xuống từ mi tâm của hắn, trông lại rõ ràng đến thế.

- Trốn, mau trốn…

Những người còn lại vô cùng hoảng sợ, đã không còn chút chiến ý nào.

Trưởng lão Huyền Vũ cảnh đều bị Xích lão đồ sát, mà bọn họ, không ai là đối thủ của Lâm Phong cả, không trốn thì chỉ có đường chết.

- Trốn ư?

Sát ý trên người Lâm Phong vẫn mãnh liệt như vậy, hắn nở một nụ cười lạnh như băng, mấy trăm con yêu xà tím đồng thời nhào ra, quấn lấy những người chạy trốn kia rồi treo lên không trung.

Lúc này, phía trên không trung, mấy chục bóng người điên cuồng giãy dụa, trông cực kỳ đáng sợ.

- Chết hết đi!

Lâm Phong hét lên một tiếng, hắn giơ hai tay lên cao, một thanh kiếm, thanh kiếm chân nguyên, thanh kiếm chiến thần xuất hiện.

Trên thanh kiếm này tràn ngập hủy diệt ý, sát ý, chiến ý, mà cực kỳ mạnh.

Đại dương mênh mông cuồn cuộn kia nâng thân thể Lâm Phong lên, khiến hắn chậm rãi bay lên. Kiếm quang rực rỡ xẹt qua hư không, máu tươi văng ra, khiến cả trời như hóa thành mưa máu.

Một kiếm khiến đám người bị cuốn lên kia, bị chém chết toàn bộ, không sót tên nào.

Tiếng bịch bịch không ngừng vang lên, Ngô Cương nhìn những thi thể không ngừng rơi xuống đất kia mà hoảng hốt. Mỗi một người rơi xuống, hắn lại hoảng sợ thêm một phần.

Tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ còn lại mình hắn, Lâm Phong cố ý giữ hắn lại mà không giết.

Ngô Cương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thị huyết của Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi đầy tuyệt vọng sinh ra từ sâu trong linh hồn mình.

- Đừng, đừng, ta sai rồi…

Hắn điên cuồng lắc đầu. Giờ phút này Ngô Cương đã hoàn toàn hối hận, hắn đã chọc phải một tên sát tinh, ác ma rồi.

Khuôn mặt hắn đã không còn vẻ kiêu ngạo nữa, không có nụ cười tà ác khi tính kế Lâm Phong nữa, chỉ còn sợ hãi. Chết rồi, toàn bộ đều đã chết rồi, trưởng lão Huyền Vũ cảnh bị giết, Linh Vũ cảnh cũng bị Lâm Phong giết sạch.

- Biết sai rồi sao?

Lâm Phong nở nụ cười lạnh như băng, chỉ biết sai là đủ rồi sao?

- Không phải ngươi nói là ta đánh lén ngươi ư? Giờ ta cho ngươi cơ hội đó.

Lâm Phong lạnh lùng nói. Ngô Cương nào dám chiến, hắn run lên dữ dội, rồi chẳng bất chấp gì nữa mà trực tiếp bỏ chạy.

Sau đó yêu xà màu tím kia trực tiếp quấn lấy hắn, kéo hắn trở về trước mặt Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lên Ngô Cương đang bị trói giữa không trung kia.

- Chạy?Lâm Phong cười lạnh, kiếm khí tàn sát. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chân Ngô Cương trực tiếp bị chém đứt.
Bình Luận (0)
Comment