Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 325

- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Thế giới tàn khốc, pháp tắc võ đạo vô tình, chỉ có bản thân không ngừng mạnh lên, mới có cái để chống lại trời đất, không đến mức dễ dàng bị vứt bỏ, bị gạt đi một cách vô tình.

Nói xong những lời này, Liễu Thương Lan đứng thẳng dậy, bước thẳng ra ngoài.

- Theo ta về thành Đoàn Nhận đi.

Phá Quân và Hàn Man cùng nhìn Lâm Phong một cái, gật đầu rồi lập tức bước đi, đuổi theo Liễu Thương Lan.

Lâm Phong ngồi đó không nói gì, để mặc đám người Liễu Thương Lan rời khỏi tửu lầu. Liễu Thương Lan tới hoàng thành chỉ để cùng hắn uống mấy chén rượu, nói mấy câu mà thôi.

Song, nghĩ một chút, thực chỉ có mấy câu đơn giản thế thôi sao?

Nâng chén rượu lên, Lâm Phong uống cạn, rồi bỏ xuống, một mình ngồi trong tửu lầu, lẳng lặng suy nghĩ ẩn ý trong câu nói kia.

Liễu Thương Lan từ thành Đoàn Nhận đến tận đây chỉ vì một câu nói kia, thiên địa vô tình, lẽ nào muốn ám chỉ gì?

Dường như đã rất lâu, Lâm Phong mới đứng dậy, rồi bước ra khỏi tửu lầu.

Nhưng Lâm Phong không hề vội vàng rời đi, chỉ bước được mấy bước, Lâm Phong lại dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói:

- Đã lâu thế rồi, đi ra đi.

Trong không gian yên tĩnh, mưa phùn nhẹ rơi, mang theo chút lạnh lẽo.

Trong một căn phòng cách đó không xa, một người đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, người này, khứu giác thực lợi hại, gã ở đó không hề lộ chút dấu vết nào, nhưng Lâm Phong vẫn phát hiện ra gã.

- Người nào?

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn người kia, hỏi, trong giọng nói mang theo một chút hàn ý.

- Lâm Phong, ngươi thân là Xích Huyết thống lĩnh, lại dám giết vương gia Đoàn Liệt, tội không thể tha. Hôm nay, ngươi phải theo ta đi một chuyến.

Người này lạnh nhạt nói, khiến Lâm Phong hơi nheo mắt lại, bắn ra một đạo hàn mang, đâm thẳng vào mắt người kia.

- Ra hết cả đi, đã tới rồi, cần gì phải trốn tránh chứ.

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Lời hắn vừa dứt, thì từ một chỗ bí mật, từng bóng người xông ra, không ngừng nhảy lên nóc nhà, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, đám người này ai cũng ánh mắt sắc bén, không một kẻ tầm thường.

Bóng người đột ngột di chuyển, một loạt thân hình di chuyển trong không trung, lướt qua rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã tới bao vây xung quanh Lâm Phong rồi.

- Các ngươi vẫn chưa cho ta biết, các ngươi là ai?

Lâm Phong lại hỏi, lúc đầu hắn còn cho rằng mục tiêu của đám người này là Liễu Thương Lan, nhưng Liễu Thương Lan lại hiên ngang rời đi, không có một ai ngăn cản, trái lại, đám người này lại đến vì Lâm Phong, hơn nữa còn là vì chuyện giết Đoàn Liệt.

- Không cần hỏi chúng ta là ai, ngươi chỉ cần biết chúng ta phụ trách pháp luật của hoàng thành, chấp hành pháp luật ở hoàng thành.

Người vừa nói lại tiếp, giọng nói đầy lạnh lẽo:

- Lâm Phong, không cần phản kháng, ngươi không có bất cứ cơ hội gì, phản kháng sẽ chết!

- Phản kháng sẽ chết?

Lâm Phong híp mắt lại, một cỗ lãnh ý từ trên người phóng ra, song vào lúc này, tiếng vó ngựa lại đập vào tai, dường như có người đang vội vàng chạy tới đây.

Một lát sau, tiếng vó ngựa dần rõ hơn, chỉ thấy người cầm đầu mặc quân phục, uy phong lẫm liệt.

Lâm Phong biết người này, chính là thống lĩnh Vu Kỵ của Cấm Vệ quân ở hoàng thành, người của Đoàn Vô Nhai.

Đám người Cấm Vệ quân, trong chớp mắt đã vây lấy nơi này, khiến đám người vây quanh Lâm Phong trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm Vu Kỵ nói:

- Vu Kỵ, ngươi có ý gì?

- Hoắc Thanh, ta lại muốn hỏi ngươi, trật tự của hoàng thành phải do Cấm Vệ quân hoàng thành chúng ta quản lý, do Vu Kỵ ta cầm đầu, người của ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì?

Vu Kỵ thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói, khiến ánh mắt Hoắc Thanh ngưng trọng, lập tức cười lạnh nói:

- Trật tự của hoàng thành? Lâm Phong hắn ngay cả vương gia trong hoàng thất cũng dám giết, lại vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, vậy cũng uổng gọi là trật tự, người của Cấm Vệ quân các ngươi, thì đang làm gì?

- Việc này hoàng thành Cấm Vệ quân chúng ta tự sẽ xử lý, từ lúc nào đến phiên các ngươi làm hộ, quản việc ở hoàng thành ta.

Giọng của Vu Kỵ vẫn lạnh lẽo như cũ.

Ánh mắt Hoắc Thanh lóe lên liên tục, nhìn đám người Cấm Vệ quân này một cái, quy mô của Cấm Vệ quân hôm nay, rất mạnh mẽ, nếu thực phải động thủ, bọn họ hiển nhiên sẽ chịu thiệt.

Hơn nữa, mọi người cũng biết, hoàng thành Cấm Vệ quân hiện giờ chính là người của nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, bất cứ ai cũng phải cho người ta chút thể diện.

- Lâm Phong, hôm nay nhất định phải mang đi!

Đúng vào lúc này, lại có một tiếng nói lạnh lùng truyền tới, chỉ thấy đằng xa, hai bóng người xuất hiện trên nóc nhà, ánh mắt lạnh giá, trên người hai người, đều có khí tức vô cùng hùng mạnh, khiến người ta rùng mình.

Huyền Vũ cảnh, loại khí tức này chỉ cường giả Huyền Vũ cảnh mới có được.

Hơn nữa, người vừa nói chuyện, một cánh tay, lại lất phất bay, lơ lửng ở đó, chính là người cụt tay.

- Thật trẻ!

Lâm Phong liếc qua cánh tay người kia một cái, trong lòng đột ngột nghĩ tới một người. Nghe nói, Thiên Nhất học viện, đệ tử thiên tài đứng đầu đoạn thời gian trước đột phá đến Huyền Vũ cảnh, được gọi là Độc Tí, chỉ có một cánh tay trái.

Mà lúc này, người thanh niên xuất hiện ở đây, cũng chỉ có tay trái!

- Giết vương gia hoàng thất, coi trời bằng vung, Lâm Phong, nhất định phải dẫn đi.

Người vừa rồi lặp lại lần nữa, ngữ khí lạnh lẽo, mang theo khí thế cứng rắn.

Bọn họ, hôm nay tới đây, dường như đã chuẩn bị đầy đủ, vì sao, chính là cho Lâm Phong một kích chí mệnh.

Nếu Lâm Phong đi cùng bọn họ, an toàn, còn có thể do bản thân định đoạt sao?

- Hai vị dường như không phải người của Ám Minh?

Vu Kỵ lạnh lùng nói một câu, Ám Minh là một thế lực, cũng là một liên minh.

Thế lực của Ám Minh chia làm nhiều phần, do mấy tên công khanh của hoàng thất Tuyết Nguyệt quản lý, chia ra nhiều điểm thế lực.

Ám Minh tồn tại chính vì tiêu diệt một số người, khi các công khanh cảm thấy có người uy hiếp đến địa vị thống trị của họ, sẽ để Ám Minh phái người, chấp pháp duy trì trật tự.

Mà hai người này dường như không phải người của Ám Minh.

Độc Tí có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, đệ tử thiên phú xuất chúng nhất Thiên Nhất học viện, nhưng lại kiệt ngạo bất thuần, rất ít người có thể kiềm chế hắn.

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Vu Kỵ nhẹ nhàng nói, lập tức, trên thân người bên cạnh Độc Tí, một luồng áp lực tràn ra, đột ngột lan tràn, áp bức cả không gian.

- Không đồng ý, cũng phải đồng ý, Lâm Phong, nhất định phải dẫn đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh kia nhìn chằm chằm Vu Kỵ, dù là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, gã cũng không nể mặt!

Mưa vẫn tí tách rơi, thân thể Lâm Phong dần thấm ướt, nước ngập mặt đường, áp lực trong không gian từ từ lan ra, ngày càng đậm đặc!
Bình Luận (0)
Comment