Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 337

Lâm Phong đi ra khỏi thạch thất, quả nhiên nhìn thấy Nam Sơn đang đứng ở bên ngoài cửa thạch thất.

Nhìn thấy Lâm Phong đi tới, trên khuôn mặt lạnh lùng của Nam Sơn chợt hiện lên một nụ cười mỉm, hắn nói:

- Lâm Phong thiếu gia, điện hạ mời ngài tới gặp mặt.

- Nhị hoàng tử điện hạ tìm Lâm Phong, không biết có chuyện gì không?

Lâm Phong nghi hoặc hỏi. Hắn còn nhớ rõ lần trước gặp Đoàn Vô Nhai là lúc đang ở thành cổ Thiên Lạc. Ngày đó, Đoàn Vô Nhai mặc áo bào đen, mang theo tám cường giả Huyền Vũ cảnh, bá đạo đi tới, lập tức thu Quỷ Sát Vương, bảo hắn giao ra Cửu Thiên Thương Long đỉnh vừa tới tay.

Chỉ có điều, sau đó không hiểu tại sao Cửu Thiên Thương Long đỉnh kia đã xuất hiện ở bên ngoài phòng của hắn. Dường như có một kiếm tu hùng mạnh đã cố ý đưa Cửu Thiên Thương Long đỉnh cho hắn.

Nếu Đoàn Vô Nhai đã đi đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh, hiển nhiên hắn không thể nào tự nguyện giao ra. Cửu Thiên Thương Long đỉnh như vậy rất có thể là Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bất đắc dĩ mới đưa Cửu Thiên Thương Long đỉnh ra.

Nhưng điều khiến Lâm Phong vẫn không rõ chính là ai có năng lực lớn như vậy, dám đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh từ trong tay của Đoàn Vô Nhai, đồng thời giao cho Lâm Phong hắn.

Hơn nữa, hôm nay Đoàn Vô Nhai tìm hắn, có phải vì Cửu Thiên Thương Long đỉnh hay không? Đoàn Vô Nhai, hắn có biết bây giờ Cửu Thiên Thương Long đỉnh ở trong tay Lâm Phong hắn hay không?

- Lâm Phong thiếu gia, chuyện của điện hạ, Nam Sơn không rõ lắm.

Nam Sơn mỉm cười lắc đầu.

Lâm Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

- Địa điểm?

- Tương Tư Lâm.

Nam Sơn đáp.

- Được, đi thôi.

Lâm Phong thản nhiên gật đầu. Ở trong hoàng thành nước Tuyết Nguyệt, nếu như nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai muốn gây khó dễ cho hắn, Lâm Phong vẫn không thể làm được gì. Nếu đối phương tìm đến, tất nhiên phải đi một chuyến.

- Cảm ơn Lâm Phong thiếu gia.

Nam Sơn nở nụ cười, sau đó lập tức xoay người dẫn đường.

- Ta cũng đi.

Lúc này, phía sau có một tiếng nói vang lên. Đó chính là Lam Kiều tiến tới, nói.

- Cô đi làm cái gì?

Lâm Phong cau mày hỏi.

- Ngươi không cần quan tâm.

Lam Kiều trừng mắt với Lâm Phong nói. Lâm Phong không nói gì, bước ra khỏi thạch thất. Lam Kiều lại ở ngay sau lưng hắn.

Tương Tư Lâm vẫn yên tĩnh như vậy. Một mùi rượu thoang thoảng say lòng người tràn ngập trong không trung, khiến người ta không tự chủ được nhắm mắt lại, muốn hít sâu vài lần.

Trúc xanh dao động trong gió. Cảnh tượng nơi này giống như nơi ở của ẩn sĩ thế ngoại, thanh nhã mà tiêu sái, thanh tâm mà ít ham muốn.

- Thật đẹp.

Lam Kiều đi ở bên cạnh Lâm Phong, nhìn cảnh đẹp xung quanh, không khỏi nói nhỏ một tiếng.

- Lâm Phong, đây là nơi nào vậy? Mùi rượu này thật đặc biệt.

Lam Kiều hiếu kỳ hỏi một câu. Nơi như thế này, rất hiếm khi thấy được.

- Tương Tư Lâm. Mùi rượu này là rượu Tương Tư, có thể khiến người ta tương tư người trong lòng.

Nghe thấy Lâm Phong nói vậy, ánh mắt Lam Kiều liền cứng lại.

- Rượu còn có thể khiến người ta nảy sinh sự tương tư sao?

Trong giọng nói của Lam Kiều mang theo chút nghi ngờ.

- Sau này cô có thể thử xem.

Lâm Phong đáp lại nói, khiến Lam Kiều cảm thấy hơi mong chờ.

Chỉ một lát sau, Nam Sơn dẫn Lâm Phong đi tới một một gian nhà trong rừng trúc. Lúc này, bên trong đang có hai người chơi cờ. Một người trong đó, chính là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.

Mà một người khác, không ngờ lại chính là công chúa Đoàn Hân Diệp.

Hai người nhìn thấy Lâm Phong tới gần, đều ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong.

- Lâm Phong, tới đây.

Đoàn Vô Nhai cười khẽ, quay về Lâm Phong khẽ gật đầu. Mà đôi mắt đẹp của Đoàn Hân Diệp cũng nhìn Lâm Phong, khẽ gọi một tiếng.

- Lâm Phong.

Lam Kiều nhìn Đoàn Hân Diệp, lại nhìn sắc mặt khác thường của Lâm Phong một chút, trong ánh mắt không khỏi lộ ra mấy thần sắc khác nhau.

Ánh mắt Đoàn Hân Diệp nhìn Lâm Phongmang theo nhu tình như nước.

Là con gái, nàng có thể nhanh chóng cảm giác được. Hơn nữa, nữ tử này thật sự xinh đẹp, khí chất ưu nhã, cao quý. Dung nhan cũng không thể tìm thấy tì vết. So với nàng, Đoàn Hân Diệp chỉ có hơn chứ không kém.

Điều này khiến trong lòng Lam Kiều hơi khó chịu. Chẳng trách mình sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật cũng vô dụng. Bên cạnh Lâm Phong, có nữ tử thánh thiện như Mộng Tình, lại có Đoàn Hân Diệp khí chất cao quý thích, khó trách...

Nhưng tên này thực sự may mắn. Không nói về Mộng Tình, Đoàn Hân Diệp co khí chất cao quý, thân phận tuyệt đối phi phàm, không ngờ cũng coi trọng Lâm Phong.

- Nhị hoàng tử, công chúa.

Lâm Phong gọi một tiếng, khiến Lam Kiều liền hiểu rõ thân phận của nữ tử này. Thì ra là công chúa nước Tuyết Nguyệt. Chẳng trách nàng ta lại có khí chất như thế.

- Lâm Phong, đừng gọi ta là công chúa, có thể gọi Hân Diệp được không?

Đôi mắt đẹp của Đoàn Hân Diệp thật động lòng người, dường như hơi oan ức, nhìn Lâm Phong.

Trái tim của nàng sớm đã đặt toàn bộ ở trên người Lâm Phong. Hai chữ công chúa khiến nàng cảm giác khoảng cách giữa hai người quá xa. Nàng không thích Lâm Phong cũng gọi nàng giống như những người khác.

Lâm Phong trầm mặc, sau đó lập tức khẽ gật đầu.

- Hân Diệp.

Lâm Phong gọi một câu, trong đôi mắt đẹp của Đoàn Hân Diệp lúc này mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Đoàn Hân Diệp đi tới trước càng trực tiếp lôi kéo tay Lâm Phong, nói:

- Lâm Phong, cùng ta đánh ván cờ, được không?

Đoàn Vô Nhai cười mà như không cười nhìn hai người, lắc đầu nói:

- Con gái lớn không giữ được ở trong nhà. Muội muội này của ta thật hết thuốc.

Nghe thấy tiếng cười của Đoàn Vô Nhai, sắc mặt Đoàn Hân Diệp liền ửng hồng. Nàng đang lôi kéo cánh tay Lâm Phong, vẻ mặt hơi lúng túng. Tuy nhiên nàng lại không thả ra.

Thân thể của nàng đều bị Lâm Phong nhìn thấy, còn có cái gì không thể chứ? Trong thời gian Lâm Phong rời khỏi nàng, trong đầu của nàng đều là hình bóng của Lâm Phong. Muốn quên cũng không được. Từ đó về sau, Đoàn Hân Diệp đã quyết định, bỏ đi tôn nghiêm của một công chúa. Nếu như Lâm Phong trở về, nàng nhất định phải giữ lấy hắn.

Trên mặt Lâm Phong lộ ra cười khổ. Hắn làm sao không hiểu được tâm tư của Đoàn Hân Diệp.

- Lâm Phong, ngươi hãy theo muội muội ta đánh vài ván cờ đi.

Đoàn Vô Nhai nở nụ cười, lập tức nhìn về phía Nam Sơn nói:

- Chúng ta đi qua bên hồ một chút.

Nói xong, Đoàn Vô Nhai lại nhìn Lam Kiều một chút, khẽ mỉm cười. Chỉ có điều ánh mắt Lam Kiều lại lạnh lùng. Ánh mắt quen thuộc này, cùng với cách xưng hô kia, khiến Lam Kiều biết người thanh niên này chính là người mặc áo đen ngày ấy đã chặn mình tại Mộng các.

Nhìn thấy trong mắt Lam Kiều lộ ra hận ý, Đoàn Vô Nhai vẫn mỉm cười, nói:

- Đi ra ngoài một chút chứ?

- Được.

Lam Kiều cũng không từ chối, lạnh lùng nói một câu, sau đó cùng Đoàn Vô Nhai và Nam Sơn rời đi.

Bên cạnh bàn đá trong rừng trúc chỉ còn lại hai người Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp.

Hai người ngồi ở bên bàn đá. Đoàn Hân Diệp nhìn Lâm Phong, hỏi:

- Ngươi có khỏe không?

- Khỏe.

Lâm Phong gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

- Lâu như vậy, tại sao không đến hoàng thành thăm ta?

Đoàn Hân Diệp hỏi một câu, khiến ánh mắt Lâm Phong thoáng cứng lại, cười khổ nói:

- Sau khi vào ở trong thành Dương Châu, chuyện thành Dương Châu đã thay đổi rất nhiều.

- Có đúng không? Tại sao một thời gian không gặp, bên cạnh ngươi lại có thêm một nữ tử xinh đẹp vậy?

Trong giọng nói của Đoàn Hân Diệp mang theo sự ghen tuông. Mộng Tình, đã đả kích tự tin của nàng. Nữ tử kia quá mức mỹ lệ, thánh thiện. Nàng là công chúa nơi trần thế, Mộng Tình lại giống như tiên tử.

Bây giờ, bên cạnh Lâm Phong lại có thêm một thiếu nữ. Tuy nàng không nghiêng nước nghiêng thành bằng Mộng Tình, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là dáng người mê hoặc cùng với sự yêu mị lộ ra trên người nàng, khẳng định có lực hấp dẫn cực lớn đối với nam nhân.

- Cô ấy tên là Lam Kiều, là người bạn ta ngẫu nhiên kết giao.

Lâm Phong cười khổ đáp lại một tiếng.

- Ồ.

Đoàn Hân Diệp cúi đầu, khẽ đáp một tiếng. Sau đó, nàng lập tức chuyển đề tài sang quân cờ trên bàn đá:

- Lâm Phong, chơi cờ với ta đi.

- Ta không tinh thông kỳ nghệ, Hân Diệp, nàng có thể sẽ phải hạ thủ lưu tình.

Lâm Phong mỉm cười nói. Cờ tại đại lục Cửu Tiêu không giống với kiếp trước. Lâm Phong có biết một chút, cũng không tinh thông.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.

Đoàn Hân Diệp cười nói, thần sắc lộ ra một tia giảo hoạt.

Chỉ có điều, hai người bắt đầu hạ quân cờ, Đoàn Hân Diệp lại không còn gì để nói. Cầm kỳ thư họa của nàng, trong hoàng thất không ai không biết đến. Lâm Phong nói là không tinh thông, nhưng mỗi quân cờ hạ xuống, đều không chê vào đâu được.

- Lâm Phong, ngươi quả nhiên “không tinh thông” đối với kỳ nghệ.

Đoàn Hân Diệp cắn răng. Ngón tay trắng nõn đang nắm quân cờ, cũng không biết phải ra tay thế nào.

Lâm Phong nghe thấy Đoàn Hân Diệp nói mát như vậy, trong lòng cười khổ. Hắn căn bản không biết chơi cờ. Nhưng trong đầu hắn có ký ức Tôn giả, đối với kỳ nghệ dường như có cảm giác tâm linh. Nhìn bàn cờ kia, dường như đã hoàn toàn bị chính mình khống chế. Cờ giống như trận.

Người giỏi đánh trận, sao có thể không chơi được cờ, tuyệt đối đều là cao nhân chơi cờ.

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lâm Phong vẫy tay, bất đắc dĩ nói, khiến Đoàn Hân Diệp lườm hắn một cái, hai tay xoa loạn quân cờ, dịu dàng nói:

- Không chơi, không tính.

Nhìn công chúa rõ ràng động lòng người ở ngay trước mắt lộ ra thái độ làm nũng của một nữ nhi, trong lòng Lâm Phong chợt cảm thấy dao động. Lúc này Đoàn Hân Diệp đẹp đến mức bất luận là nam nhân nào cũng không thể không xúc động được.
Bình Luận (0)
Comment