Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 341

- Người này.

Đám người nhìn Lâm Phong chằm chằm, khoảng cách giữa chân nguyên kiếm của Lâm Phong đến Vũ Thiên Hành gần trong gang tấc, trong lòng rung động, hắn thật hết sức lông bông phóng đãng. Vũ Cừu mang theo hai cường nhân Huyền Vũ cảnh của Vũ gia đến, nhưng không ngờ hắn không có mảy may dao động, khi Vũ Cừu đi đến hướng của hắn, kiếm của hắn còn dám hạ thấp xuống, đúng là to gan.

- Vũ Cừu ta đã lâu chưa từng gặp qua người dám giết con cháu của Vũ gia ta, hơn nữa lại còn dám giết ngay ở trước mặt của ta.

Giọng nói của Vũ Cừu âm u lạnh lẽo, hắn chằm chằm nhìn Lâm Phong giống như đang nhìn một con rắn độc.

Nhưng Lâm Phong vẫn không hề sợ hãi, hắn vẫn quay lưng về phía Vũ Cừu, cả người cũng không chuyển động.

- Bây giờ thì ngươi được thấy rồi.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Đúng hiện tại ta đã thấy được, thiên phú và gan dạ của ngươi đều khiến cho ta kinh ngạc, nhưng mạng của ngươi thì hôm nay, đành phải để lại chỗ này rồi.

Giọng nói của Vũ Cừu rét lạnh, một cỗ sát ý lẫm liệt từ trên người hắn phóng thích ra đánh về phía Lâm Phong.

- Mạng của Vũ Thiên Hành còn đang ở trong tay của ta ngươi lại dám nói muốn mạng của ta, Vũ Cừu, chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết gã?

Lâm Phong đáp lại, chỉ cần hắn giáng chân nguyên kiếm xuống, Vũ Thiên Hành hẳn phải chết. Hắn nắm chắc nếu Vũ Cừu có ra tay phía trước thì trong nháy mắt hắn cũng chém chết Vũ Thiên Hành, thế nhưng ở cục diện như thế này, Vũ Cừu lại vẫn dám uy hiếp hắn như thế.

- Ta không sợ, nếu như ngươi dám động thủ, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, toàn bộ sẽ phải chết, một mạng cũng đừng hòng sống.

Giọng nói của Vũ Cừu lạnh như băng uy hiếp, khiến cho đôi mắt của Lâm Phong ngưng tụ.

Nếu hắn giết Vũ Thiên Hành, Vũ Cừu sẽ giết bằng hữu và thân nhân của hắn, một người cũng đừng hòng sống.

- Như lời ngươi nói, nếu ta không giết Vũ Thiên Hành thì chỉ một mình ta chết, còn nếu như ta giết Vũ Thiên Hành thì toàn bộ thân nhân của ta, bằng hữu của ta sẽ, toàn bộ bị giết chết.

Trong lòng Lâm Phong xuất hiện hàn ý vô tận, nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh như cũ. Chỉ có đối diện với Lâm Phong, Vũ Thiên Hành theo dõi đôi mắt của Lâm Phong, mới thấy được vẻ bình tĩnh siêu nhiên, ẩn chứa giữa giọng nói lạnh lùng.

Trong lòng Vũ Thiên Hành đang run rẩy, lúc này Lâm Phong quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay giết hắn.

- Đúng.

Vũ Cừu gật đầu đáp.

- Cho nên hôm nay, bất kể như thế nào ta đều phải chết?

Lâm Phong lại hỏi.

- Ngươi cũng không ngu xuẩn.

Vũ Cừu châm chọc, hôm nay bất kể như thế nào hắn cũng không thể lưu lại Lâm Phong, người này lưu lại sẽ là một tai họa.

- Nói một cách khác, hôm nay bất kể ta giết Vũ Thiên Hành hay không thì ta Lâm Phong vẫn phải chết?

Lâm Phong lên tiếng hỏi một lần nữa khiến cho đôi mắt đang cười mỉa mai của Vũ Cừu hơi hơi cứng đờ, nói một cách khác thì đúng là ý tứ này.

Nỗi sợ hãi trong mắt Vũ Thiên Hành càng ngày càng đậm.

- Hay là ngươi muốn thân nhân và bằng hữu của ngươi cùng chết?

Vũ Cừu uy hiếp, giọng nói lạnh như băng.

- Thân nhân.

Lâm Phong mỉm cười, gia tộc thì hắn đã bỏ đi rồi, không còn bất kỳ tình cảm gì, phụ thân không biết tung tích ở đâu, hiện tại duy nhất một người có thể xem là thân nhân, đó là Mộng Tình.

Về phần bằng hữu, Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói với Đoàn Vô Nhai:

- Nhị hoàng tử, mấy bằng hữu của ta đều ở tại Thiên Nhất học viện.

- Ai dám động đến bạn bè của ngươi ở Thiên Nhất học viện, ta Đoàn Vô Nhai sẽ giết chết.

Đoàn Vô Nhai lập tức đáp lại, hình như hắn biết rằng Lâm Phong muốn nói điều gì.

Nghe được những lời này của Đoàn Vô Nhai, sắc mặt đám người Vũ Cừu đều trở nên cứng đờ, Đoàn Vô Nhai lại công khai trợ giúp Lâm Phong đối mặt với Vũ Gia.

- Tạ ơn điện hạ.

Lâm Phong cười nói, đúng như Lam Kiều đã phán đoán, Lâm Phong tự nhiên cũng hiểu được. Đoàn Vô Nhai an bài cho hắn và Vũ Thiên Hành gặp mặt nhau, Đoàn Vô Nhai muốn hắn giết Vũ Thiên Hành, tuy rằng Lâm Phong cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Đoàn Vô Nhai làm như vậy. Nhưng từ tâm cơ của Đoàn Vô Nhai mà suy đoán, thì đây nhất định là một mưu đồ.

Nếu tất cả là do Đoàn Vô Nhai an bài như vậy, Lâm Phong dám khẳng định, Đoàn Vô Nhai nhất định sẽ tiếp lời nói của mình vừa rồi. Hắn muốn chính mình giết Vũ Thiên Hành, hắn Lâm Phong, có lẽ cũng không dễ dàng chết như vậy.

- Mọi người đều đã thấy, ta giết Vũ Thiên Hành thì ta sẽ chết, ta không giết Vũ Thiên Hành thì ta cũng chết! Một khi đã như thế, ta Lâm Phong đương nhiên phải giết, cho nên nếu Vũ Thiên Hành chết, hung thủ không chỉ có riêng một mình ta, mà còn có thêm một người đồng lõa, đó là Vũ Cừu.

Trong miệng Lâm Phong phun ra một giọng nói lạnh lẽo, làm cho trong lòng đám người lại run lên, Lâm Phong vẫn là muốn giết Vũ Thiên Hành.

- Tam thúc.

Vũ Thiên Hành nổi giận gầm lên, Vũ Cừu đang đưa hắn đến tuyệt địa, Lâm Phong căn bản không quan tâm đến sự uy hiếp.

- Ngươi dám?

Trên người Vũ Thiên Hành sát ý ngút trời, tiếng vang như sấm, chấn động tới màng nhĩ của Lâm Phong.

- Không dám?

Lâm Phong mỉm cười, nụ cười rất tà ác.

- Vũ Thiên Hành, dù ta giết ngươi hoặc là buông tha ngươi, thì tam thúc của ngươi đều giết ta, cho nên nói tam thúc của ngươi, dù ngươi có chết hắn cũng không để ý, cho nên Lâm Phong ta sẽ quan tâm đến mạng của ngươi.

Lâm Phong dứt lời, hàn quang giết người của chân nguyên kiếm phun ra nuốt vào, chậm rãi chém xuống.

- Không…

Nhìn thấy ánh sáng kia chém xuống, Vũ Thiên Hành chỉ dám phát ra một tiếng gào thét. Mà tiếng “không” này cũng chỉ quanh quẩn trong không gian, nương theo mấy đạo kiếm quang phù hiện rồi dần dần tiêu tán, cũng trôi theo đó đồng thời còn có tính mạng của Vũ Thiên Hành.

- Giết rồi.

Cuối cùng thì Lâm Phong cũng đã giết Vũ Thiên Hành, không có một chút lưu tình.

Ánh mắt của đám người đều ngưng đọng lại, lẳng lặng nhìn cái thân thể kia chậm rãi ngã xuống, chết rồi.

Thiếu gia Vũ gia bị Lâm Phong chém chết ngay trước mặt tất cả mọi người.

Vũ Thiên Hành vốn là có tiền đồ rất tốt, phong quang vô hạn, nhưng trong lúc đang phong nhã hào hoa lại là lúc hắn gặp Lâm Phong, đây là cái bất hạnh của hắn. Càng không may, hắn cũng đã muốn giết Lâm Phong vài lần nhưng vẫn chưa thành công, cuối cùng đã làm chính hắn phải chết.

Ánh mắt Vũ Cừu cứng ngắc tại nơi đó, trong lòng của hắn đang co rút lại, giết rồi.

Hắn nghĩ rằng Lâm Phong không dám giết, nhưng sự thật đã chứng minh Lâm Phong gan dạ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, hoặc là nói trong tưởng tượng chính hắn cũng không có được uy nghiêm như vậy, uy nghiêm của hắn là ngu xuẩn như vậy, không ngờ đã nói ra lời nói kiêu ngạo ngông cuồng là bất kể như thế nào thì Lâm Phong vẫn đều phải chết.

Bất kể như thế nào đều phải chết, vậy thì khi đang muốn giết Vũ Thiên Hành, Lâm Phong có thể không giết sao?

Vũ Cừu đã một tay đẩy Vũ Thiên Hành đến tuyệt lộ, đem Vũ Thiên Hành từ trên vách đá đẩy cho ngã xuống.

Trong lòng Vũ Cừu hung hăng co quắp lại, không thể nghi ngờ là chuyện hôm nay tất sẽ truyền đi, Vũ Thiên Hành chết Vũ Cừu cũng có lỗi. Thậm chí có thể nói, hắn đã cuồng vọng vô tri nên đã trực tiếp đưa đến cái chết cho Vũ Thiên Hành.

Vũ Thiên Hành là con của gia chủ Vũ gia, là con của đại ca của hắn.

Sát ý mênh mông thổi quét lao thẳng tới hướng Lâm Phong, Vũ Cừu phải đem Lâm Phong bầm thây vạn đoạn, nếu Lâm Phong không chết, hắn sẽ phải ăn nói như thế nào với đại ca của hắn.

Mà cũng đến lúc này, thân thể của Lâm Phong mới chậm rãi quay lại, rốt cục lúc này Vũ Cừu cũng đối mặt với Lâm Phong.

Giữa đôi mắt của Lâm Phong lúc này chỉ có lạnh như băng, Vũ Cừu đã uy hiếp là sẽ giết cả nhà hắn, giết thân nhân hắn, giết bạn bè hắn.

Trong không trung ánh mắt hai người va chạm vào nhau, chỉ có sát ý.

Bọn họ đều hận không thể ngay lập tức gạt bỏ đối phương.

- Những người khác đều cút ngay.

Giọng nói của Vũ Cừu lạnh như băng, trong giọng nói không có một chút khách khí nào, mặc dù là dòng giống con cháu nhà quyền quý, con dòng cháu giống, nhưng trong giờ phút này hắn chỉ muốn hành hạ Lâm Phong đến chết.

Những thanh niên này cũng không có để ý, các thân hình đều lóe ra rời khỏi hồ Đình Đài kia, bọn họ cũng không muốn bị tai bay vạ gió.

Nguyệt Thiên Thần mỉm cười đạp sóng mà đi, một lát sau liền hạ xuống ở một bãi cỏ phía xa xa, giết rất hay. Vũ Thiên Hành ra một chiêu, Lâm Phong chắc chắn là cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đình đài bên hồ chỉ còn có một mình Lâm Phong.

- Chặt đứt hai tay hai chân của hắn, không cần phải vội vã giết hắn.

Vũ Cừu nhìn Lâm Phong chằm chằm, từ trong miệng hắn một đạo thanh âm lạnh như băng phun ra. Khi tiếng nói của hắn vừa dứt thì hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh đồng thời cất bước ra, theo hành lang dài đi về hướng đình đài trong hồ.

Lâm Phong nhìn thấy hai người đi về hướng mình, một cỗ khí chân nguyên cháy rực ở trên người không ngừng lóe ra, chân nguyên này giống như hào quang lại như ngọn lửa vô cùng bạo ngược rực rỡ.

Đại Nhật Phần Thiên kinh, tu Dương Hỏa chân nguyên, sau khi bước chân vào Huyền Vũ cảnh, quanh thân chân nguyên lực của Lâm Phong, hóa thành Dương Hỏa chân nguyên lực.

Dương Hỏa đó là lửa mặt trời, dữ dội khủng bố. Dương Hỏa chân nguyên của Lâm Phong không chỉ có uy lực khủng bố, hơn nữa còn có thể dễ dàng đem người đốt cháy mà chết.

Cảm nhận được hơi thở khủng bố chân nguyên lực của Lâm Phong, đôi mắt hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh lóe ra. Công pháp Lâm Phong tu luyện không giống công pháp tầm thường, mới chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một mà chân nguyên lực lại cho bọn họ thấy một cảm giác khủng bố.

- Giết.

Khi hai người bước chân tới, lập tức toàn bộ hành lang dài phát ra tiếng rắc rắc, tất cả không ngừng vỡ vụn mà chỗ của Lâm Phong cũng không ngừng lắc lư, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổ sụp xuống.

Cũng vào lúc này, thân hình hai gã cường giả Huyền Vũ Cảnh kia đồng thời bắn thẳng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong cười lạnh, muốn cho hắn sống yên cũng không xong.

Bước chân nâng lên, lập tức hắn đạp một đạp xuống. Trong nháy mắt hành lang dài văng tung tóe làm cho dưới chân đối phương xuất hiện mất cân bằng cho nên nhất thời nhào về phía hắn, mà thân thể của Lâm Phong thì lại mượn thế phản lực kia mà phóng lên cao, nương theo tiếng ầm vang truyền ra đình đài, ánh mặt trời văng tung tóe in ở trên người của Lâm Phong. Một thanh kiếm khí giống như mặt trời rực rỡ chói mắt, trên không trung phóng ra hàng vạn mũi nhọn.
Bình Luận (0)
Comment