Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 347

Nhưng ngọn lửa màu đen tịch diệt này chỉ xuất hiện trong đôi mắt Lâm Phong giây lát rồi biến mất, ánh mắt hắn khôi phục vẻ bình thường, liếc mọi người một cái thì sững người ra.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn hắn, mà Vũ Cừu thì đã không thấy đâu nữa.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Phong híp mắt lại, vừa rồi hắn dường như thấy được bốn dải lụa màu xuất hiện, rồi lập tức đắm chìm toàn bộ tinh thần vào trên Thiên Thư, chuyện xảy ra sau đó hắn hoàn toàn không biết gì cả.

- Khụ khụ!

Lâm Phong ho khan một tiếng, chân nguyên dưới chân càng lúc càng yếu, thậm chí khó có thể chống đỡ được thân hình hắn. Lâm Phong run run hạ xuống dưới, đi tới cạnh Lam Kiều rồi hỏi:

- Vũ Cừu đâu rồi?

- Chết rồi!

Lam Kiều nhìn Lâm Phong với ánh mắt khá quái dị, tên này ở thời khắc sinh tử mà lại quên mất Vũ Cừu, đứng đó tu luyện, đúng là quái thai.

- Vừa nãy có bốn nữ tử xuất hiện, phế bỏ Vũ Cừu, không cho phép người của Vũ gia đặt chân vào Tương Tư Lâm nửa bước. Mà Vũ Cừu thì đã chết, bị người của hắn giết chết rồi.

Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai một cái, Lâm Phong giật mình, Vũ Cừu muốn giết hắn nhưng chính hắn lại chết, điều này thật khiến Lâm Phong bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Đoàn Vô Nhai mời hắn là nắm chắc Lâm Phong không việc gì, sự thật quả đúng như vậy, hắn vẫn còn đứng đây, nhưng hắn không ngờ Vũ Cừu lại chết.

Còn bốn nữ tử mà Lam Kiều nói kia, bọn họ không cho phép người của Vũ gia bước chân vào Tương Tư Lâm, chứng tỏ rằng các nàng đại diện cho Tương Tư Lâm chứ không phải là Đoàn Vô Nhai. Nhưng vì sao các nàng phải cứu hắn, phế bỏ Vũ Cừu, chẳng lẽ là vì Đoàn Vô Nhai?

- Lâm Phong, ngươi thật lợi hại!

Đoàn Vô Nhai mỉm cười với Lâm Phong. Tên này ở cái lúc Vũ Cừu sắp giết hắn lại đi đắm chìm vào trạng thái tu luyện, quả đúng là quái thai, thảo nào thiên phú của hắn lại khủng bố như thế.

Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai, suy nghĩ, ở đây có rất nhiều thứ hắn không nhìn thấu.

Vì sao Đoàn Vô Nhai lại mời hắn tới đây, có phải là vì muốn hắn và Vũ Thiên Hành chạm mặt, muốn hắn giết Vũ Thiên Hành, nhưng mục đích của hắn là gì?

Còn có Vũ Cừu nữa, sao hắn lại xuất hiện đúng lúc chỉ mành treo chuông, ở cái thời điểm mà hắn sắp giết Vũ Thiên Hành, chẳng lẽ Vũ Cừu có thể đoán được là Vũ Thiên Hành gặp nguy hiểm ư?

Cuối cùng là bốn nữ tử kia, họ là ai? Tại sao lại phải cứu mình, phế bỏ Vũ Cừu?

Những chuyện này khiến Lâm Phong nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.

- Lâm Phong, cho ngươi nè!

Lúc này Đoàn Hân Diệp bước đến, đưa một bình sứ tinh xảo cho Lâm Phong.

Lâm Phong sửng sốt, hỏi:

- Đây là?

- Dùng để chữa thương.

Đoàn Hân Diệp cười nói. Đoàn Vô Nhai cũng hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng.

Lâm Phong cảm nhận được sự khác thường của Đoàn Vô Nhai, hắn nhận ra thứ trong bình sứ này nhất định là bất phàm.

- Công chúa, thương thế của ta không quá nặng, khôi phục một phen là được rồi.

Lâm Phong từ chối.

- Ngươi lại gọi ta là công chúa rồi!

Đoàn Hân Diệp u oán liếc Lâm Phong một cái khiến Lâm Phong run lên, nói:

- Xin lỗi, Hân Diệp!

- Vậy ngươi nhận lấy nó đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi!

Đoàn Hân Diệp đưa bình sứ tới trước người Lâm Phong, nhìn hắn rồi nói.

Lâm Phong không biết làm sao, đành nhận lấy, mở ra thì trong có chín viên thuốc màu vàng, tỏa ra dược hương nhàn nhạt, đây là mùi của đan dược.

Lâm Phong đổ một viên ra rồi trực tiếp dùng, nhất thời một luồng khí tức thanh lương di chuyển theo kinh mạch, phủ lên lục phủ ngũ tạng, khiến khí huyết càng thêm dồi dào mãnh liệt. Lâm Phong thậm chí còn cảm thấy mỗi một tế bào trên người mình đều động, thương thế đang nhanh chóng bình phục.

- Dược hiệu này thật mạnh!

Lâm Phong thầm than một tiếng, đan dược này nhất định là rất trân quý.

- Hân Diệp, một viên là đủ để chữa khỏi thương thế của ta rồi, những viên còn lại cô giữ đi.

Lâm Phong đậy bình sứ lại rồi bắt lấy tay Đoàn Hân Diệp, nhét bình sứ vào trong bàn tay nàng.

Đoàn Hân Diệp trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, đành phải nhận lấy bình sứ. Đan dược này chính là thánh phẩm chữa thương, là Huyền đan trung phẩm, đúng là chỉ cần một viên để trị liệu thương thế cho Lâm Phong.

Nguyệt Thiên Thần ở bên cạnh lạnh lùng liếc Lâm Phong, thấy thái độ của Đoàn Hân Diệp với Lâm Phong, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, hận không thể giết Lâm Phong ngay lập tức. Thật đáng giận, vừa rồi Vũ Cừu lại không giết được Lâm Phong, chỉ có thể trách bốn người kia xuất hiện rất không đúng lúc, chỉ cần thêm một bước nữa là Lâm Phong chết rồi.

Lâm Phong có cảm giác cực kỳ sâu sắc, sát ý lộ ra trong mắt Nguyệt Thiên Thần kia hắn lập tức nhận ra, hắn quay sang nhìn Nguyệt Thiên Thần, hàn quang lóe lên trong mắt. Nhất thời, Nguyệt Thiên Thần cảm thấy run sợ trong lòng, lại không dám nhìn thẳng với Lâm Phong mà cúi đầu xuống, ngay cả nhìn Lâm Phong cũng không dám.

Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành, nếu chọc giận hắn, hắn cũng dám giết mình, tên này chính là một thằng điên.

- Rác rưởi!

Lâm Phong phun ra một câu. Nghe được câu đó Nguyệt Thiên Thần run rẩy cả người, sắc mặt đỏ bừng lên.

Rác rưởi, ngày xưa hắn cao cao tại thượng, tự nhận là người của Nguyệt gia nên không thèm để Lâm Phong vào mắt, cho Lâm Phong chỉ là một con kiến tí hin, nhưng nay Lâm Phong lại nhục nhã hắn là rác rưởi ngay trước mặt mọi người mà hắn không dám phản bác, thậm chí một ánh mắt của Lâm Phong khiến hắn sợ hãi, không dám nhìn thẳng. Hôm nay ở trước mặt Lâm Phong, hắn căn bản là không ngẩng đầu lên được.

Thật bi ai, nhưng đây chính là sự thật.

- Hân Diệp, điện hạ, ta còn có việc, cáo từ trước.

Lâm Phong quay sang nhìn Đoàn Hân Diệp và Đoàn Vô Nhai, chào một tiếng.

Đoàn Hân Diệp mở miệng như muốn nói gì đó, lại không biết dùng lý do gì để giữa hắn lại. Đoàn Vô Nhai thì mỉm cười gật đầu, nói:

- Đi đi, làn sau ta lại mời ngươi tới uống vài chén!

- Vâng!

Lâm Phong gật đầu rồi lập tức xoay người đi ra khỏi Tương Tư Lâm, mà Lam Kiều cũng theo sát phía sau hắn.

- Ngươi đúng là rải tình khắp nơi nha!

Lam Kiều đuổi kịp bước chân của Lâm Phong, đi song song với hắn rồi liếc Lâm Phong một cái, trong giọng nói mang theo vài phần khác thường.

- Cô tính sao?

Lâm Phong nhìn Lam Kiều rồi nói, Lam Kiều khựng người lại, nàng thì tính là gì?

Đông Lăng sau khi trải qua lửa thiêu đốt đã thành một mảnh đất cháy đen, không có bất kỳ ngọn cỏ nào sống sót được ở nơi này. Một thanh niên tuấn tú đi lên đỉnh Đông Lăng, đứng đón lấy ánh nắng mặt trời gay gắt, ánh mặt trời chiếu xuống người hắn lại hóa thành một quầng sáng ngọn lửa quấn quanh cơ thể hắn, vô cùng rực rỡ và chói mắt.

Thanh niên bước lên đỉnh Đông Lăng này chính là Lâm Phong, nơi này là một nơi vô cùng tốt để hứng ánh sáng, là nơi tuyệt hảo để tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh.

Nhắm mắt lại, Lâm Phong vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên kinh, ánh nắng chiếu lên người hắn kia không ngừng dung nhập vào cơ thể, chỉ một lát sau, Lâm Phong đã như đắm chìm trong ngọn lửa rực rỡ lộng lẫy.

Nhưng lúc này Lâm Phong lại tiến vào trong thế giới hắc ám kia, ở trong bóng tối, ánh sáng của Thiên Thư kia rực rỡ là thế, mà ngọn lửa màu đen lơ lửng trên Thiên Thư kia lại chấn động lòng người như thế.

Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm toàn bộ tinh thần vào trong ngọn lửa này, lẳng lặng tĩnh ngộ, tất cả những gì nghĩ đến chỉ là U Minh hỏa.

Một khí tức hủy diệt tràn ra từ trên người Lâm Phong, hắn lãnh, rét lạnh, ý hủy diệt này đến từ u minh.

Đồng thời, ở trên người Lâm Phong, một dòng khí màu đen cũng tràn ra, dương hỏa lóe ra trên người hắn đều bị màu đen này ăn mòn thành ngọn lửa hắc ám.

Khủng bố hơn là ngọn lửa hắc ám này đang không ngừng lan tràn tới mỗi một chỗ trên thân thể Lâm Phong. Qua một lúc, Thái dương hỏa trên người Lâm Phong đã hóa thành ngọn lửa màu đen, lúc này Lâm Phong đắm chìm trong ngọn lửa hủy diệt, hệt như một vị Hỏa diễm ma thần Địa ngục, khủng bố vô cùng.

- Ý cảnh, đây là ý cảnh, U Minh hỏa và Thái Dương hỏa quả nhiên là có thể chuyển hóa.

Lâm Phong rùng mình, chân nguyên lực lại có thể hóa thành ngọn lửa, mà hiểu được U Minh hỏa, lĩnh ngộ ý cảnh trong đó là có thể khiến Thái Dương hỏa trên người chuyển hóa thành U Minh hỏa hủy diệt. Nhưng ngọn lửa hắc ám hừng hực cháy trên người Lâm Phong kia lại không khiến lòng người run sợ được như U Minh hỏa lơ lửng trên Thiên Thư, còn kém rất xa.

Lâm Phong dùng ý nghĩ khiến ngọn lửa hắc ám trên người hóa thành những điểm đen, di chuyển đến trước người hắn. Ngọn lửa vô tận cũng hóa thành những đốm lửa màu đen, ngưng tụ trước người Lâm Phong.

Một bông hắc liên to bằng bàn tay ngưng hình ở trước người Lâm Phong, hắc ám chi liên, U Minh hỏa diễm chi liên, toàn bộ ngọn lửa màu đen do chân nguyên hỏa trên người Lâm Phong hóa thành dung nhập hết vào bông hắc liên này.
Bình Luận (0)
Comment