Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 386

Vu Yêu Chi Hồn giờ đã dung nhập vào Thiên Phệ Vũ hồn của hắn.

Im lặng một lát, Lâm Phong khẽ mỉm cười. Trước kia hắn dựa vào Thiên Phệ Vũ hồn hoặc Tử Xà Vũ hồn để giết hoặc là cắn nuốt yêu thú cùng cấp. Giờ đã có năng lực của Vu Yêu Chi Hồn, Lâm Phong đã có thể khống chế được yêu thú.

- Đúng lúc ta đang cần một con yêu thú có thể ngự không phi hành.

Dựa vào Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong có thể ngự không trong một lát, nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không thể kéo dài được. Hơn nữa ngự không như thế tốc độ cũng khó có thể cam đoan, nếu có một con yêu thú thuộc loại chim bay thì hắn có thể thoải mái bay lượn vào hư không, như vậy chẳng phải là khoái trá hơn sao.

- Xem ra ta phải cảm ơn Vu Chân rồi.

Lâm Phong nhìn thoáng qua phương xa rồi lập tức lao vào sâu trong Cửu Long sơn mạch. Vu Chân đi mà không về, người của Vạn Thú môn chắc chắn sẽ đến tìm kiếm. Hắn đã giết Vu Chân, không thể để người của Vạn Thú môn gặp phải, nếu không thì Vạn Thú môn chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết hắn.

Cho nên hiện tại Lâm Phong không thể quay về, hơn nữa còn phải thu khí tức lại, rời khỏi nơi đây. Ai biết được Vạn Thú môn có thủ đoạn đặc thù gì để truy tung khí tức của hắn hay không.

Sự thật đúng như những gì Lâm Phong suy đoán. Theo khí tức mà Vu Chân để lại, đám người Đằng Vu Yêu đã tìm được nơi Lâm Phong và Vu Chân chiến đấu. Người của Vạn Thú môn và những người khác cũng theo Đằng Vu Yêu đến nơi này.

Nhìn toàn cảnh đều là hư vô, mọi người đều hoảng sợ, một khí tức hủy diệt thật quá mạnh. Tất cả mọi thứ ở đây đều hóa thành hư vô, hiển nhiên là đã trải qua một trận đại chiến.

- Đúng là khí tức của Vu Chân.

Đồng tử Đằng Vu Yêu co rụt lại, một trận chiến thật thảm liệt, Lâm Phong sao có thể chiến đấu đến mức thế này với Đằng Vu Chân được.

Người của Vạn Thú môn đều nhíu chặt mày, không hiểu nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Mà Đằng Vu Chân đâu rồi?

Trận chiến này đúng là trận chiến giữa Vu Chân và Lâm Phong sao?

Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi vấn, bọn họ rất muốn biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ chỉ có thể phỏng đoán, bởi vì Vu Chân và Lâm Phong đều biến mất, ngay cả khí tức cũng không có.

- Sao lại như vậy được? Khí tức của hai người đều đoạn rồi.

Hai hàng lông mày của Đằng Vu Yêu cũng nhíu chặt lại, bất kể là Vu Chân hay Lâm Phong thì khí tức đều biến mất không thấy gì, thật quỷ dị.

- Môn chủ, có một luồng Dương Hỏa khí, còn có ít Thiếu Âm hàn khí của Vu Chân.

Đằng Vu Sơn ở bên cạnh nhắc nhở một câu. Đằng Vu Yêu gật đầu. Dương Hỏa khí kia hẳn là của Lâm Phong, mà Thiếu Âm hàn ý là của Vu Chân. Hai người bọn họ nhất định đã chiến đấu ở đây, nhưng có người khác hay yêu thú tham dự không thì không rõ.

- Lâm Phong chưa chết!

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Vu Chân không thể giết chết được Lâm Phong, nếu không thì khí tức Vu Chân sẽ không biến mất, cũng sẽ không trở về Vạn Thú môn như thế này.

Mà nếu Lâm Phong không chết, lại biến mất khí tức như Vu Chân, như vậy rất có khả năng là… Vu Chân đã chết!

Suy đoán này cứ luẩn quẩn trong đầu mọi người, ngay sau đó họ cũng thấy run sợ. Nhất là người của Vạn Thú môn, bọn họ không dám nghĩ tới điều đó, nhưng nếu không nghĩ thì chẳng thể giải thích được vì sao khí tức của hai người lại cùng biến mất.

Chỉ có Lâm Phong giết Vu Chân, sau đó che giấu khí tức bỏ đi thì mới có thể tạo nên tình hình như lúc này. Nhưng loại tình huống này thật khiến người ta quá sợ hãi, cho nên họ không dám tin. Lâm Phong không chết ở trong tay Vu Chân đã là may mắn rồi, hắn có thể giết được Vu Chân ư?

- Đi lên lục soát!

Đằng Vu Yêu trầm mặt xuống, lạnh lùng ra lệnh. Giọng của lão dù che dấu rất tốt nhưng vẫn để người khác nghe ra được chút bất an bên trong.

Vu Chân rất có thể là đã bị giết, nếu không thì không thể giải thích được vì sao khí tức của hắn đến đây là kết thúc.

Người của Vạn Thú môn nghe vậy thì cũng run sợ, lập tức gật đầu rồi đi sâu vào Cửu Long sơn mạch lục soát.

Đám người Vũ gia cũng đứng đó suy nghĩ, như vậy Lâm Phong lại không chết… Con kiến ngày xưa chẳng lẽ thật sự sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu sao?

Nguyệt Thanh Sơn, mái tóc bạc trắng bay phất phơ, trong đôi mắt thâm thúy mà tang thương kia hồi ức lại ngày trước, một cảnh tượng thật quen biết bao nhiêu. Năm đó phụ thân Lâm Hải của Lâm Phong kia, tên thanh niên chấp nhất đó cũng giống như Lâm Phong, trải qua tầng tầng lớp lớp chặn giết mà không hề chết, đến cuối cùng mới bị phong ấn lại.

Từ trên người Lâm Phong, Nguyệt Thanh Sơn như thấy được bóng dáng Lâm Hải lúc trước.



Một ngày sau, ở sâu trong Cửu Long sơn mạch, Lâm Phong cũng không biết giờ mình đang ở nơi nào. Hắn chỉ biết là lúc này có lẽ hắn đã đi vào chỗ sâu trong Cửu Long sơn mạch, vùng bụng của nơi này.

Lâm Phong cực kỳ cẩn thận đi tới phía trước, với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn dùng cảm giác nhạy bén cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh. Ở giữa sơn mạch này hắn gặp được quá nhiều yêu thú, mà trong số đó lại có không ít yêu thú vô cùng khủng bố, hắn không muốn trêu chọc, chỉ tránh xa ra.

Với con người mà nói, yêu thú sơn mạch là Thiên đường, cũng là Địa ngục. Sâu trong yêu thú sơn mạch này, lại càng có ít người dám bước vào. Nơi đây có kỳ ngộ rất lớn, mà nguy cơ cũng bốn bề, không ai dám xông loạn. Nếu không phải dựa vào cảm giác rất mạnh của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có khi hắn sẽ gặp phải không ít yêu thú hùng mạnh rồi.

- Yêu thú, Tam Nhãn Ma Lang.

Lúc này, ở bên trong cảm giác của Lâm Phong, một con sói khát máu lại có ba con mắt, ngoài đôi mắt bình thường thì ở mi tâm nó còn có một con mắt nữa.

Tam Nhãn Ma Lang là yêu thú vô cùng ít ỏi, nhưng rất lợi hại. Nhất là con mắt thứ ba kia, nó có thể mê hoặc được kẻ thù. Nhưng ở sâu trong sơn mạch này, hắn đã gặp được vài con Tam Nhãn Ma Lang rồi.

- Tiếc là Tam Nhãn Ma Lang không có cánh, nếu không thì bắt làm tọa kỵ cho ta luôn.

Lâm Phong thầm nghĩ, lúc này con Tam Nhãn Ma Lang kia ngừng lại, dùng con mắt yêu dị ngó chừng xung quanh như cảm nhận được có kẻ đang nhìn trộm nó.

- Cảm giác đúng là rất nhạy bén.

Lâm Phong bất động, dời mắt đi chỗ khác. Một lúc lâu sau, con Tam Nhãn Ma Lang kia cuối cùng cũng bỏ đi.

Lâm Phong mỉm cười, lại tiếp tục đi tới. Tuy nhiên hắn vừa bước ra một bước thì đã khựng lại.

- Không đúng!

Lâm Phong khẽ nói, nhíu mày lại. Lúc này Lâm Phong lại có cảm giác đang bị nhìn trộm.

- Sao lại vậy, cảm giác của ta sao có thể sai được?

Lâm Phong cau mày, mở ra Thiên Nhân Hợp Nhất phóng ra xa, không có gì cả, chỉ có một rừng cây rậm rạp.

- Không có ư?

Lâm Phong cảm thấy thật quái dị, võ tu vốn có cảm giác rất mạnh, huống chi Lâm Phong có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, loại cảm giác bị nhìn trộm này chắc chắn là không sai. Nhưng khi hắn phóng ý thức ra dò xét thì lại không phát hiện cái gì. Hơn nữa cảm giác bị nhìn trộm kia dường như đã biến mất, thật quỷ dị.

Lâm Phong giãn mày ra, khẽ lắc đầu rồi bước chân đi tới phía trước như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn lại toàn lực phóng cảm giác của mình ra.

Cảm giác bị nhìn trộm lại lần nữa xuất hiện khiến Lâm Phong giật mình, ngừng chân lại, hắn nhìn xuống lòng đất.

Không ngờ hắn lại quên mất lòng đất kia, vừa rồi hắn cảm nhận rất rõ là loại nhìn trộm kia truyền ra từ dưới lòng đất.

- Xuất hiện đi!

Lâm Phong lạnh lùng nói. Ở phía trước Lâm Phong không xa, mặt đất rung lên, ngay sau đó một bóng dáng xuất hiện ở đó. Nhìn thấy nó, Lâm Phong cũng ngẩn ra.

Yêu thú, một con yêu thú cực kỳ oai phong, khoác trên mình một bộ lông đỏ như lửa, hơn nữa lông kia đều là gai sắc. Mà trên lưng nó, một đôi cánh chim màu lửa đỏ dang ra, trông yêu dị vô cùng.

Yêu thú này có vài phần tương tự với Xích Diễm Ma Hổ, tuy nhiên lại uy phong hơn Xích Diễm Ma Hổ vài phần.

Lâm Phong lục tìm trí nhớ về con yêu thú này, đồng tử lại co rút lại.

Xích Diễm Ma Hổ được người ta biết rõ, ngoài sự hùng mạnh của nó ra thì còn vì trong cơ thể nó chảy huyết mạch của mãnh thú thượng cổ, là á chủng của mãnh thú thượng cổ.

Nghe nói loại mãnh thú thượng cổ này vẫn lưu truyền đến nay, nhưng số lượng cực ít, người bình thường khó có thể nhìn thấy.

Mãnh thú thượng cổ kia có tên là Cùng Kỳ, có bộ lông màu đỏ lửa hệt như lông nhím, hình thể to như trâu, thân thể như hổ, lưng mọc đôi cánh, vô cùng uy nghiêm.

Con yêu thú trước mắt Lâm Phong này hoàn toàn ăn khớp với miêu tả kia.
Bình Luận (0)
Comment