Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 411

Con đường sát phạt giết thẳng đến trời cao.

Lúc này sát khí trên người Lâm Phong vô cùng nồng đậm, không gian vắng vẻ, hoa đào xung quanh phát ra tiếng xào xạc như thể lùi bước trong khí thế sát phạt.

Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, trên mặt hiện lên ý cười. Ở trên đại lục rất nhiều người dễ sát phạt, nhưng chân chính có thể tự mình giành được sát phạt chi đạo rất ít người, nhiều nhất chỉ có thể xưng là dễ giết mà thôi.

Con đường sát phạt chân chính là cực kỳ khủng bố, thời xưa đã đồn đại, có một Ma Thần tu hành, sát phạt võ đạo, tàn sát muôn dân, nhuốm máu thiên hạ, cuối cùng không biết tung tích. Nghe nói, hắn sát phạt võ đạo đã xé trời, phá không mà đi, nhưng truyền thuyết dù sao vẫn là truyền thuyết, Yên Vũ Bình Sinh ông còn không có tư cách tiếp cận cảnh giới kinh khủng kia.

Mà Lâm Phong, kinh nghiệm của hắn khiến hắn nhất định phải đi đến sát phạt, không giết người, người muốn giết hắn, chỉ có lấy giết dừng giết. Yên Vũ Bình Sinh cũng cảm nhận được sát phạt chân chính từ trên người Lâm Phong, bởi vậy mới có một cuộc nói chuyện hôm nay. Nếu sự thật bi ai khiến Lâm Phong không thể bình tâm tĩnh khí tu luyện, vậy hắn liền kéo Lâm Phong một chút, đưa hắn vào sát phạt.

- Lâm Phong, ta tặng người một khúc đàn.

Yên Vũ Bình Sinh hướng Lâm Phong nói, nhìn Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong gật đầu:

- Vâng!

Yên Vũ Bình Sinh phất tay, lập tức toàn bộ quân cờ trên bàn biến mất, đàn cổ đeo trên lưng Yên Vũ Bình Sinh được đặt trên bàn.

Lâm Phong ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh không động, chỉ là nhìn Yên Vũ Bình Sinh điều chỉnh dây đàn, tấu lên một khúc âm.

Tang!

Dây đàn dao động, một âm thanh bén nhọn lao ra, dây ở trên cầm, dường như có một mũi nhọn sắc bén bắn ra, khiến lòng Lâm Phong rung động.

Đợt tiếng đàn thứ nhất, đó là âm thanh sát phạt, muốn phá không mà ra.

Khanh, khanh, boong...

Dây đàn dao động theo ngón tay Yên Vũ Bình Sinh, ý sát phạt càng ngày càng dầy, ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ khí đánh tới trước mặt, vô cùng lạnh lùng, khiến lòng hắn không ngừng phập phồng, đồng thời một cỗ khí tức sắc bén lao ra bên ngoài người hắn cùng tiếng đàn giằng co.

Yên Vũ Bình Sinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là mười ngón không ngừng gảy dây đàn, ý sát phạt vô cùng vô tận, không ngừng từ trong cầm lao ra.

Nhanh, càng lúc càng nhanh, ngón tay Yên Vũ Bình Sinh dao động trên dây đàn không ngừng tăng nhanh, ý sát phạt càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng mạnh.

Rất nhanh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, giữa một mảng không trung đều chỉ còn lại sát phạt, không có cái khác.

Khí sát phạt vô tình hóa thành khí xoáy thuần trắng, đem Lâm Phong bao phủ ở trong, như thể là kén tằm cực kỳ đẹp mắt.

Nếu là có những người khác ở trong này, thì sẽ phát hiện, không ngờ ý sát phạt hóa thành bản thể, Lâm Phong ngồi ở đó cũng đã bị ánh sáng của bản chất ý sát phạt bao vây, từng luồng sát phạt không ngừng ngấm vào trong cơ thể hắn.

Mà hoa đào và cây đào xung quanh, toàn bộ bị vỡ nát, bị nghiền thành một cái động nhỏ, hoa đào kia vốn muốn bay xuống, cũng bị sát khí chống đỡ ngưng ở giữa không trung.

Dường như tất cả đều ngừng lại, chỉ có sát khí vẫn như trước.

Trong giữa ý sát phạt, đầu tiên Lâm Phong là hết sức ngăn cản, nhưng theo sát khí càng ngày càng mạnh, Lâm Phong hắn chẳng những không có ngăn cản còn nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong giữa cỗ sát khí bao phủ thiên địa ở nơi này.

Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phong một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn.

Lâm Phong tiến vào trạng thái so với trong tưởng tượng của ông còn nhanh hơn một chút, khó trách có thể ở độ tuổi như vậy đạt được cảnh giới như thế, hơn nữa chiến lực vượt cấp cảnh giới, ngộ tính của Lâm Phong siêu phàm thoát tục.

Nhưng mà Yên Vũ Bình Sinh vẫn chưa ngừng lại, trong cuộc đời ông gặp không ít thiên tài, ba người đệ tử thiên phú đều là tuyển chọn tốt nhất. Có người thừa kế võ đạo của ông, có người thừa kế cầm nghệ của ông, nhưng sau khi ông và Lâm Phong tiếp xúc, Yên Vũ Bình Sinh không có cách nào nhịn xuống yêu thích đối với hậu bối này.

Có thể nói, ông thích tích cách Lâm Phong còn hơn ba đệ tử của ông.

Thản nhiên, thẳng thắn, ân oán rõ ràng, sát phạt quyết đoán.

Đại đệ tử của ông có thiên phú rất mạnh, nhưng xử sự làm người tâm cơ quá sâu, thận trọng, ngay cả thầy mà cũng bị hắn tính kế.

Nhị đệ tử của ông thiên phú cũng không tệ, thẳng thắn, sát phạt quyết đoán, nhưng vẫn vậy, đối với rất nhiều chuyện không đủ dứt khoát, chấp nhất, thiếu hụt một phần tính bền bỉ.

Còn tam đệ tử Đoàn Hân Diệp, thiện lương, mảnh mai, đàn rất hay, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, đành phải cầm, võ đạo không tốt.

Mà Lâm Phong có nhiều ưu điểm hơn ba đệ tử của ông. Lần đầu, trong khảo hạch Yên Vũ Bình Sinh nhìn thấy Lâm Phong liền có một ấn tượng tốt. Kỳ thực trong lòng Yên Vũ Bình Sinh cũng đem Lâm Phong thành đệ tử của mình mà đối đãi, bằng không không có khả năng dụng tâm dụng sức đi dạy bảo hắn như thế. Mà mỗi lần Lâm Phong gọi một tiếng thầy cũng khiến ông cảm giác vui mừng.

Ý sát phạt bao vây trời đất lại, tiếng đàn của Yên Vũ Bình Sinh vẫn như trước, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Lâm Phong nhắm chặt mắt, tùy ý sát khí ngấm vào trong thân thể, dụng tâm lắng nghe, lấy linh hồn đi cảm ngộ.

- Đây là một khúc Thiên Địa Tiêu Sát, tiếng đàn không ngừng, sát ý không lùi, vĩnh viễn không dừng, ta xem người có thể ngộ đến khi nào.

Yên Vũ Bình Sinh thở dài một tiếng, ông cũng chậm rãi nhắm mắt lại, chuyên tâm đánh đàn.

Khúc Thiên Địa Tiêu Sát là một khúc đàn không có kết thúc, là khúc đàn vĩnh viễn không dừng, tiếng đàn khiến sát khí tăng cường vô hạn.

Thời gian trôi qua trong vô tình, trong rừng hoa đào, hai người dường như cũng quên tất cả, đều nhắm mắt lại.

Một người đánh đàn, một người nghe, trừ chuyện đó, trong thiên địa chỉ có tiêu sát.

Ở ngoài rừng hoa đào, nơi xa, đám người Thiên Nhất học viện ngẩng đầu nhìn trên không hướng rừng hoa đào, trong mắt đều mang theo vài phần khiếp sợ.

- Sát ý thật mạnh!

Rất nhiều người trong lòng run lên, ở phương hướng kia, bầu trời vậy mà dâng lên một cơn lốc sát khí, bản thể sát ý ở nơi đó gào thét, một mảnh đất kia trở thành khoảng không, chỉ có sát ý.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Càng ngày càng có nhiều người cảm nhận được cỗ sát ý hùng mạnh đến cực điểm, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Sát ý này quá kinh khủng rồi, không gian đều phải tiêu thất.

Lúc này có một bóng người nhảy lên giữa không trung, trong tay cầm một hòn đá thật lớn, trực tiếp ném tới cỗ gió xoáy màu trắng trong hư không kia.

Đám người đều nhìn hòn đá thật lớn đó, khi nó bay tới cỗ gió xoáy kia, trong nháy mắt bị xoắn thành phấn vụn, ngay cả cặn bã cũng không còn, chỉ có sát ý vẫn như trước.

Gió lốc sát khí ở trên không một trang viên trong Thiên Nhất học viện, nhưng lại tạo thành một cỗ gió lốc sát khí vô cùng hùng mạnh chấn kinh tất cả mọi người trong Thiên Nhất học viện.

Vô sô người đều vây tới mảnh rừng đào ở trang viên, muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mà vào lúc này, trong hư không có một người đạp không mà đến, nhìn mảnh gió lốc sát khí chau mày.

- Phó viện trưởng, là phó viện trưởng đến đây.

Đám người nhìn con người ở trong hư không xì xào bàn tán, bọn họ muốn biết cỗ sát khí này là chuyện gì xảy ra.

Long Đỉnh nhìn lướt qua đám người, cao giọng nói:

- viện trưởng đang tu luyện mới sinh ra cỗ sát ý này, không có gì quá kỳ quái đâu, giải tán đi đi.

- Là viện trưởng đại nhân đang tu luyện, khó trách.

Rất nhiều người hiểu rõ, sau khi đã trải qua sự tình ngày hôm qua, bọn họ cũng đều biết viện trưởng của bọn họ là người phương nào. Yên Vũ Bình Sinh nói câu đầu tiên khiến Đằng Vu Sơn và cường nhân Vạn Thú môn xám xịt, cút về. Con người hùng mạnh kia ngồi trên không, đánh đàn mạt sát vật cười Huyền yêu hùng mạnh của đối phương.

- Cũng chỉ có lúc viện trưởng đại nhân tu luyện mới có thể tạo thành chấn động lớn như thế, ngưng tụ sát khí thành gió lốc, chỉ sợ ta vừa tiến vào đó cũng sẽ bị xé thành phấn vụn.

Rất nhiều người hiện ra vẻ kiêng kị, trong một chút kiêng kị còn có kính sợ, là kính nể Yên Vũ Bình Sinh.

Trong rừng hoa đào, hai người vẫn nhắm mắt lại, đã một ngày trôi qua rồi.

Trên mặt Yên Vũ Bình Sinh hiện lên vẻ tái nhợt, dường như rất cố hết sức.

Đánh đàn không tiêu hao chân nguyên, lại tiêu hao tinh thần, khúc đàn sát phạt lại càng như vậy. Đối với tinh thần tiêu hao lớn, người bình thường đánh đàn một lát liền không thể chống đỡ, Yên Vũ Bình Sinh thực lực hùng mạnh, nhưng chưa bao giờ đánh khúc Thiên Địa Tiêu Sát thời gian dài như thế. Lúc này ông cảm thấy tinh thần cả người đã bị tiêu hao hết, toàn thân vô lực.

Nhưng mười ngón tay vẫn vững vàng gảy đàn.

Nếu Lâm Phong có thể tiếp tục cảm ngộ thêm nữa, ông làm sao có thể không giúp hắn. Tuy rằng lúc này ông dừng lại cũng không làm cho Lâm Phong tỉnh lại, gió lốc sát khí kia sẽ dừng lại, chậm rãi suy yếu đi, không bằng ông tiếp tục đánh đàn, tạo ra sát khí chân thật, mãnh liệt!
Bình Luận (0)
Comment