Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 451

Vào lúc giữa trưa, mặt trời nóng bỏng chiếu lên mặt đất, cây cối trên sa mạc chịu mặt trời thiêu đốt, một vùng lửa nóng.

Mà bộ lạc Hắc Mộc lúc này, dưới mặt trời nóng bỏng, lại có vẻ yên tĩnh lạ thường, thậm chí, còn mơ hồ lộ ra một cỗ áp lực khiến người khác nghẹt thở.

Ở cửa vào bộ lạc Hắc Mộc, tuyệt đại đa số tộc dân của bộ lạc Hắc Mộc đều tập trung ở đây. Hắc Mộc tù trưởng đứng ở đầu đám người, mà bên cạnh hắn, lại là con gái Nặc Na của hắn, chỉ là Nặc Na lúc này lại bị trói chặt, đầu tóc tán loạn, ánh mắt mệt mỏi vô thần. Mà đối với Nặc Na mà nói, mệt mỏi không hề đáng sợ, đáng sợ chính là tuyệt vọng.

Bị cha mình chính miệng ra lệnh trói lại, cũng phải giao có một tên nhị thế tổ như ác ma, trong lòng Nặc Na há có thể không tuyệt vọng.

Ở ngoài bộ lạc Hắc Mộc, tất cả mọi người yên tĩnh đứng đó, dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Cuối cùng, theo một đạo vó ngựa rầm rập vang lên, trái tim mọi người trong bộ lạc Hắc Mộc cũng theo đó căng lên, ánh mắt mang theo vẻ khẩn trương.

Rất nhanh, bão cát cuồn cuộn quét đến bên cạnh, trước mặt đám người của bộ lạc Hắc Mộc, xuất hiện rất nhiều thiết kỵ.

- Nhị thiếu gia Sói Sa Mạc, đến bộ lạc Hắc Mộc cầu thân.

Một đạo giọng nói vang dội truyền ra, lập tức, rất nhiều người đều hò hét phụ họa, nhị thiếu gia Sói Sa Mạc, cầu thân, câu đầu tiên đã cầu thân rồi, cái đó và minh thương không khác nhau nhiều, chỉ là cho bộ lạc Hắc Mộc một cái danh phận, để bộ lạc Hắc Mộc không đến mức quá khó coi thôi.

Từng con thiết kỵ dần dần tản ra, một người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt đám người Hắc Mộc bộ lạc, người này ngồi trên lưng ngựa, cao ngạo quét mắt nhìn đám người phía dưới.

Đến khi nhìn thấy Nặc Na bị trói ở một bên, ánh mắt người thanh niên không nhịn được sửng sốt, lạnh lùng nói:

- Ai là tù trưởng của bộ lạc Hắc Mộc?

Hắc Mộc đi lên một bước, khom người với thanh niên trước mặt, vô cùng cung kính nói:

- Nhị thiếu gia tôn quý, thuộc hạ chính là tù trưởng Hắc Mộc của bộ lạc Hắc Mộc, nghe nói nhị thiếu gia xem trúng đứa con gái Nặc Na của Hắc Mộc, Hắc Mộc nguyện ý hai tay dâng Nặc Na lên, sau này nó sẽ là người của nhị thiếu gia.

Nhưng nhị thiếu gia lại cau mày, lạnh lùng nói:

- Ai bảo ngươi trói nàng lại, ta đến nơi này cầu thân, không phải là cưỡng thân, con gái Nặc Na của ngươi, còn có nữ tử ngày hôm qua ở cùng Nặc Na, để họ đều đi cùng với ta, làm người đàn bà của ta.

“Quả nhiên.” Trong lòng Hắc Mộc cả kinh, nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc này, quả nhiên là vì thê tử của Lâm Phong mà tới, Nặc Na, chỉ là thuận tiện mang đi mà thôi.

- Nhị thiếu gia tôn quý, xin cho phép Hắc Mộc nói lời xin lỗi ngày, ta sở dĩ trói Nặc Na lại, chính là vì nói đã thả nữ tử thiếu gia nói đi rồi.

Thân thể Hắc Mộc càng cúi thấp hơn, trong lòng sợ hãi, Sói Sa Mạc là thế lực tàn nhẫn bá đạo nhất ngoài thành, nếu nhị thiếu gia này không bỏ qua cho bọn họ, bộ lạc Hắc Mộc xong rồi.

Nghe được lời của Hắc Mộc, vẻ mặt nhị thiếu gia hơi cứng lại, rồi trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.

- Ngươi biết ta dùng hết tâm trí đến cầu thân, là vì cái gì không?

Giọng nói nhị thiếu gia khàn khàn, có vẻ tà ác lạ thường, khiến trong lòng Hắc Mộc run rẩy.

- Hôm qua, ta không trực tiếp động thủ cướp người, chính là vì ta xem trọng nàng, quan tâm nàng, cho nên đã nói rõ ràng, giữa trưa hôm nay sẽ đến bộ lạc Hắc Mộc cầu thân, nếu không ngươi cho rằng, con gái ngươi có tư cách để ta tự mình đến bộ lạc Hắc Mộc một chuyến sao?

Giọng nói nhị thiếu gia càng lúc càng lạnh, nói:

- Hiện giờ, ngươi lại dám thả nàng rời đi?

Thân thể Hắc Mộc run rẩy, vô cùng sợ hãi.

- Nhị thiếu gia tôn quý, đều là tôi không biết dạy con, là Nặc Na thả người đi, Hắc Mộc tình nguyện để Nặc Na cho thiếu gia, tùy ý xử trí, lăng nhục.

Nặc Na ở một bên nghe được lời của Hắc Mộc, ánh mắt sưng đỏ, cha nàng, lại nói sẽ giao nàng cho nhị thiếu gia tùy ý lăng nhục, đây vẫn là cha của nàng sao?

- Ta sẽ như vậy.

Giọng nói nhị thiếu gia băng lãnh, nói:

- Chẳng qua trước đó, ta sẽ khiến bộ lạc Hắc Mộc biến mất.

- Thiếu gia.

Hắc Mộc hô lớn một câu, ngẩng đầu lên, nhìn đối phương:

- Nhị thiếu gia, Hắc Mộc đã dâng tiện nhân lên rồi, đồng thời sau này bộ lạc Hắc Mộc, tình nguyện nghe nhị thiếu gia sai khiến.

- Hử?

Nhị thiếu gia sững lại, bộ lạc Hắc Mộc tình nguyên nghe hắn sai khiến, đây còn đáng giá hơn là phá hủy bộ lạc Hắc Mộc.

- Người cha vô liêm sỉ.

Lúc này, một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, khiến mọi người sửng sốt.

- Ai?

Ánh mắt Hắc Mộc chuyển qua, lập tức hắn thấy ở bên cạnh, hai người đang từ xa từ từ đi tới, chính là hai người Lâm Phong và Mộng Tình.

Thấy hai người Lâm Phong, Hắc Mộc ngây ra, mà nhị thiếu gia kia thì nheo mắt lại, rồi lộ ra một tia cười vui, không ngờ, Lâm Phong lại dâng tới cửa.

- Ngươi về đây làm gì?

Nặc Na gào lên với Lâm Phong, Lâm Phong đã rời đi rồi, còn quay lại làm gì, đây không phải dê vào miệng cọp sao.

- Ta cho đến giờ không hề có ý định rời đi.

Lâm Phong cười cười, hai người từ từ đi tới trước mặt đám người, lạnh lùng nhìn Hắc Mộc và nhị thiếu gia.

- Thú vị.

Trong mắt nhị thiếu gia lộ ra một tia vui cười, rồi mở miệng nói:

- Hắc Mộc, ngươi nói muốn trung thành với ta, hiện giờ, đi giết tên kia đi, rồi đem nữ tử kia, đến trước mặt ta.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Hắc Mộc ứng tiếng, nói:

- Hắc Sơn, giết hắn.

- Vâng, nghĩa phụ.

Hắc Sơn bước ra, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo một tia sát cơ lạnh lùng, vốn Nặc Na sẽ là người đàn bà của Hắc Sơn hắn, nhưng hiện giờ lại thành cục diện như vậy, Hắc Sơn đem tất cả đều quy lên người Lâm Phong, nếu không phải gặp phải Lâm Phong, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải Sói Sa Mạc.

Lâm Phong nhìn thấy sát ý trong mắt Hắc Sơn thì cười lạnh, rồi nói:

- Ngươi tốt nhất là đừng ra tay, người muốn giết ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Đi chết cho ta.

Hắc Sơn gào lên một tiếng, lao về phía Lâm Phong, một quyền cuồng bá đấm ra, mang theo tiếng vù vù.

- Hay, lợi hại.

Rất nhiều người trong Hắc Mộc bộ lạc nhìn thấy uy lực một quyền của Hắc Sơn, đều hô lên một tiếng, không hổ là dũng sĩ của bộ lạc Hắc Mộc họ, thực lực của Hắc Sơn, quả nhiên lợi hại.

Rất nhanh, quyền của Hắc Sơn đã tới trước người Lâm Phong, khoảng cách với ngực Lâm Phong càng lúc càng gần, nhưng Lâm Phong, dường như không hề có phản ứng gì, vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy.

- Giết hắn.

Lại có một người hô lên, Lâm Phong, chết chắc rồi.

Nặc Na há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt, Lâm Phong chạy về tìm chết làm gì, Hắc Sơn trong bộ lạc Hắc Mộc, là một trong mấy người mạnh nhất, Lâm Phong sao có thể ngăn cản.

Quả nhiên, ngay lúc Nặc Na suy nghĩ, nắm đấm của Hắc Sơn, đã đánh thẳng lên người Lâm Phong, khiến mọi người trong bộ lạc Hắc Mộc đều nở nụ cười, Hắc Sơn lợi hại như vậy, vừa ra tay là có thể giết chết Lâm Phong.

- Ầm!

Nắm đấm của Hắc Sơn đánh lên ngực Lâm Phong, khiến quần áo Lâm Phong tung bay, nhưng nét cười trong mắt mọi người lại cứng lại.

Chỉ thấy Lâm Phong vẫn mở mắt như trước, không hề nhúc nhích đứng đó, ngay cả chân, cũng không hề di động chút nào, mà đôi mắt của hắn, vẫn chuyển động như trước.

Lâm Phong không chết, thậm chí còn không tổn thương chút lông tóc nào.

- Hả?

Hắc Sơn cũng ngây người ra, nắm đấm dùng lực lao tới đánh ra, nhưng thân thể Lâm Phong, lại như một ngọn núi, không chút sứt mẻ, khiến ánh mắt Hắc Sơn cứng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Lâm Phong.

- Lý nào lại thế, lý nào lại thế?

Trong lòng Hắc Sơn chấn động mạnh mẽ, không chỉ có hắn, những người khác cũng đều ngây ra, Lâm Phong bị nắm đấm của Hắc Sơn đánh thẳng lên ngực, làm sao có thể không có chút phản ứng nào.

- Ngươi để ta chết như vậy?

Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Phong truyền tới, bình tĩnh mà lạnh lùng, khiến ánh mắt tất cả mọi người, đều cứng lại.

Bọn họ, dường như chưa người nào nghĩ qua, thực lực của Lâm Phong, đến đâu!

- Đã nói rồi, để ngươi suy nghĩ kỹ rồi mới ra tay.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, tay hắn chầm chậm đưa lên, một ngón tay rít gào đâm về phía Hắc Sơn, khiến sắc mặt Hắc Sơn ngưng trọng, nhanh chóng lùi về.

Song, chút thực lực của hắn, trước mặt Lâm Phong còn có thể lui lại sao?

Một ngón tay này của Lâm Phong, trực tiếp điểm lên yết hầu Hắc Sơn, khiến thân thể Hắc Sơn run rẩy, rồi chầm chậm ngã xuống, chết!

- Hắc Sơn, chết rồi?

Người của bộ lạc Hắc Mộc đều ngây ra, trong lòng không ngừng run rẩy không ngừng, tù trưởng Hắc Mộc, ánh mắt cũng ngây ra nhìn Lâm Phong, dường như, từ đầu tới cuối, hắn đều quên mất thực lực của Lâm Phong thế nào.

- Vì bọn họ, mà muốn giết ta, đáng cười.

Lâm Phong châm chọc, Hắc Mộc vì một câu nói của Sói Sa Mạc mà giết hắn, Hắc Mộc tưởng rằng, Lâm Phong hắn, căn bản không thể so với đối phương.

Nhưng, nếu Hắc Mộc biết nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc, trước mặt hắn, chỉ như con sâu cái kiến, không biết sẽ có cảm tưởng gì, Lâm Phong, mơ hồ có chút chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment