Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 56

- Võ kỹ này, đưa ta nhìn xem. Lúc này, phía bên trái Lâm Phong, một giọng nói đột ngột vang lên.

Lâm Phong chuyển mắt qua, chỉ thấy một thanh niên tà dị đối với với một người khác lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn ngập ra lệnh.

Một người khác Lâm Phong cũng gặp qua, gọi là ThẩThẩm Thần, là đệ tử ngoại môn giống như hắn, nhưng mà danh khí vang dội hơn so với hắn.

- Võ kỹ này, ta đã coi trọng. Thẩm Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên bên cạnh, đệ tử nội môn khi dễ đệ tử ngoại môn cũng là chuyện xảy ra không ít, nhưng mà y cũng không phải ngồi không.

- Làm càn, ngươi một tên đệ tử ngoại môn cũng dám cự tuyệt ta. Thanh niên giận quá quát một tiếng, phóng thích khí thế trên người, phi thường bá đạo.

- Hừ, Lý Lâm, đừng cho là ta không biết ngươi, một trong mấy người yếu nhất đệ tử nội môn, chỉ dám ra oai với đệ tử ngoại môn! Tông môn đại bỉ sắp tới này, Thẩm Thần ta sẽ mượn ngươi khai đao, cho ngươi lăn ra khỏi nội môn. Thẩm Thần không lùi bước, lạnh lùng nói.

- Thẩm Thần, tiểu tử này chính là Thẩm Thần, ha ha, xem ra có kịch vui để xem. Tất cả mọi người trong tầng hai của Tinh Thần các đều hướng tới bên này. Thẩm Thần nói không sai, trong nội môn đệ tử Lý Lâm quá yếu, vô cùng tự ti, vì thế ở bên ngoài thường xuyên ra oai trước mặt đệ tử ngoại môn, không nghĩ tới lần này đụng phải tảng đá.

Thẩm Thần, đệ nhất nhân của đệ tử ngoại môn, Liệt Diễm Vũ Hồn, một tay cương hỏa kiếm quyết cực kỳ bá đạo, ngoại môn không ai bằng, trong tông môn đại bỉ tiến vào nội môn là chuyện ván đã đóng thuyền.

Quả nhiên, Lý Lâm nghe được hai chữ Thẩm Thần thì biến sắc, thực lực Thẩm Thần gã đã nghe nói qua, rất lợi hại, không nghĩ tới chính mình xui xẻo như vậy, khi đễ đến trên đầu của y.

- Hiểu lầm, võ kỹ kia ta không cần. Sắc mặt Lý Lâm thay đổi không phải nhanh bình thường, lập tức tránh ra.

Một mảnh cười nhạo truyền ra, đám người nghĩ Lý Lâm này quả nhiên không có tiền đồ, một tên đệ tử ngoại môn đem gã dọa thành như vậy, làm mất thể diện đệ tử nội môn.

- Ngươi cười cái gì, có tin hay không ta phế bỏ ngươi??

Lý Lâm cảm thấy xấu hổ và giận dữ, cảm giác tất cả mọi người là đang chê cười gã, bao gồm cả Lâm Phong, nên gã phẫn nộ quát lên với Lâm Phong.

Thẩm Thần thì gã không thể trêu vào, nhưng đệ tử ngoại môn này gã chẳng nhẽ cũng không thể trêu vào.

Lâm Phong vừa muốn rời đi liền ngẩn người, hắn cười sao?

Từ đầu đến cuối hắn đều không có lộ ra vẻ mặt gì, chính là trong lòng âm thầm lắc đầu thôi, Lý Lâm này không dám tìm những người khác nên đem hắn trở thành nơi trút giận?

- Quả nhiên là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu! Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia khinh thường, gã không thể chọc vào Thẩm Thần liền có thể động vào chính mình à.

Bất quá đối với người như thế Lâm Phong cũng là lười để ý đến, đã chọn xong công pháp và võ kỹ, hắn cũng không cần tiếp tục ở lại làm gì.

Giơ chân bước lên, Lâm Phong chuẩn bị rời đi.

-Đứng lại, phế vậy ngoại môn nhà ngươi lại dám không nhìn ta!? Sắc mặt Lý Lâm âm trầm, tiến lên một cước chặn lại trước người Lâm Phong.

Lâm Phong cười lạnh trong lòng, xem ra người này xác định là muốn lấy lại thể diện chính mình rồi, nghĩ hắn là quả hồng mềm.

-Phế vật ngoại môn? Dường như ngươi vừa mất thể diện trước một đệ tử ngoại môn đấy thôi.

Lâm Phong trêu tức nói, người này đúng là chẳng biết xấu hổ.

Bị Lâm Phong chọc vào chỗ đau, sắc mặt Lý Lâm càng thêm âm lãnh, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ngươi là đang tìm chết!

- Ngươi nói đúng đấy! Lâm Phong cười lạnh: - Lý Lâm đúng không, ta nhớ kỹ ngươi! Tông môn đại bỉ, Phong Vân hạp, Sinh Tử đài gặp mặt.

Lời này Lâm Phong vừa ra, nhất thời tất cả mọi người đều thấy buồn cười, Lâm Phong thế nhưng cũng ước chiến Lý Lâm, hơn nữa còn là sinh tử ước chiến.

- Thật thú vị. Mọi người nói nhỏ một tiếng, mà sắc mặt Lý Lâm thì có vẻ cứng ngắc, ánh mắt lập lòe bất định, Lâm Phong cũng dám ước chiến gã tiến hành quyết đấu, chẳng lẽ thực lực hắn rất mạnh?

- Tốt, ta chờ ngươi. Lý Lâm đã không còn đường thối lui, Thẩm Thần còn chưa tính, nếu như còn bị loại ngoại môn đệ tử như Lâm Phong này hù dọa, Lý Lâm cũng không cần ở lại Vân Hải tông.

Xoay người, Lý Lâm trực tiếp rời đi.

Lâm Phong cười lạnh, cũng không có để đối phương vào mắt, nếu là hiện tại hắn ngay cả đệ tử nội môn yếu nhất cũng không thể thắng được thì còn nói gì đến võ đạo.

- Ha ha, ngươi tên là gì, có thể đi vào tầng này chứng tỏ ngươi đã bước chân vào Linh Vũ cảnh, sao trước đây ta chưa thấy ngươi? Thẩm Thần thân là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn, đối với cường giả xếp hạng phía trên đệ tử ngoại môn vẫn nhận ra được. Y cũng biết mấy người tiến nhập Linh Vũ cảnh, chuẩn bị tông môn đại bỉ lần này tiến vào nội môn.

Nhưng Lâm Phong, Thẩm Thần chưa từng gặp qua.

- Lâm Phong, hạng người vô danh, ngươi chưa gặp qua cũng là bình thường. Lâm Phong cười nhạt đáp lại nói.

- Phế vật Lâm Phong? Thẩm Thần sửng sốt, y chưa từng gặp qua nhưng cũng nghe nói qua vài lần.

-Ha ha, xem ra đồn đài không thể nào tin, nào có phế vật Linh Vũ cảnh! Thẩm Thần cười lắc đầu, lại nói: - Nhưng mà, tuy rằng đều là đệ tử ngoại môn nhưng cũng có phân biệt, giống như ngươi với ta, kém nghìn vạn dặm, không thể so sánh, huống hồ, ta sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử nội môn.

Lâm Phong hơi sững sờ, hiểu được Thẩm Thần là chỉ câu Dường như vừa rồi ngươi mất thể diện trước một đệ tử ngoại môn thì phải! mà lúc nãy hắn nói với Lý Lâm.

Theo ý của Thẩm Thần, một câu này Lâm Phong là lấy chính mình so với y rồi, ở trong mắt Thẩm Thần hiển nhiên Lâm Phong không xứng so với y, giống như trong miệng y nói, kém nghìn vạn dặm, không thể so sánh.

-Xem ra ngươi rất tự tin. Lâm Phong cũng không tức giận, mỉm cười nói.

-Ít nhất ở bên trong đệ tử ngoại môn, ta xưng thứ hai, không người nào dám xưng thứ nhất. Thẩm Thần trả lời.

-Tốt lắm, nghe nói tại tầng hai Tinh Thần các, đệ tử ngoại môn chỉ được cho phép ở lại thời gian một nén nhang! Ngươi lợi hại như vậy, có hay không dám vượt qua thời gian này? Lâm Phong cười hỏi.

-Ngươi không cần phải kích ta, lầu hai của Tinh Thần các tầng hai bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào cũng chỉ có thể ở lại một nén nhang, mặc dù là ta cũng không ngoại lệ! Đương nhiên, những người khác càng không có tư cách. Thẩm Thần khinh thường nói, quy củ Vân Hải tông, đệ tử ngoại môn sao có thể thay đổi.

-Vậy sao? Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia thú vị, hắn cười nói: -Ta tới nơi này cũng được một thời gian rồi, nhưng là muốn tiếp tục ở thêm một nén nhang nữa! Ngươi lợi hại như vậy, lại là đệ nhất nhân trong đám đệ tử ngoại môn, ta cũng dám, ngươi hẳn là không có vấn đề rồi.

-Ngươi đang nói đùa sao, ngươi còn dám ở thêm một nén nhang? Thẩm Thần cười lạnh, trong tiếng nói tràn ngập khinh thường.

-Ngươi ở đây nhìn không được sao. Lâm Phong lại nói, khóe miệng toát ra một nụ cười ý vị thâm trường. Không có để ý tới Thẩm Thần, Lâm Phong tiếp tục xem võ kỹ, tuy rằng hắn không tu luyện nhưng hiểu biết một chút cũng không tồi.

-Người này chẳng nhẽ điên rồi, cũng dám tiếp tục ở lại thời gian một nén nhang. Tinh Thần các tầng hai, thần sắc mấy tên đệ tử nội môn đều lộ ra một tia thú vị, bọn họ muốn nhìn xem người này dám kiên trì bao lâu.

-Hừ! Thẩm Thần hừ lạnh một tiếng, Lâm Phong tới trước y, bởi vậy y không vội, y thật muốn nhìn xem lời huênh hoang của Lâm Phong có thể chống được đến khi nào.

Thời gian nửa nén nhang rất nhanh qua đi, Thẩm Thần buông võ kỹ trong tay, lông mày hơi nhìu lại, thời gian của y không còn nhiều lắm.

Lại nhìn Lâm Phong, y chỉ thấy hắn vẫn lười nhác dựa trên gia sách để võ kỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không phát hiện thời gian trôi qua.

- Ta xem ngươi có thể giả bộ bao lâu! Thẩm Thần không có tâm tư lựa chọn bõ kỹ, dù sao y sớm muộn cũng có thể tiến vào nội môn, không vội chọn lựa công pháp cùng võ kỹ. Y nhìn Lâm Phong, chuẩn bị xem đối phương xấu mặt.

Nhưng mà Thẩm Thần phải thất vọng rồi, qua một đoạn thời gian ngắn, Lâm Phong vẫn không có nửa điểm phản ứng, giống như không có khái niệm thời gian.

-Ngươi còn không đi, muốn chết phải không.

Thẩm Thần không thể bảo trì tâm tính bình tĩnh rồi, thời gian của y đều muốn xong, không đi là phá hủy quy củ Vân Hải tông, hậu quả rất nghiêm trọng.

-Ta cũng không có gấp gáp, ngươi gấp cái gì, đệ nhất nhân trong đệ tử ngoại môn, thiên tài! Ngữ khí Lâm Phong đạm mạc, nhưng trong lời nói ý châm chọc ai cũng có thể nghe thấy.

Ánh mắt Thẩm Thần lạnh lùng, y nói: -Ngươi muốn chết, ta không giúp ngươi! Bản thân ta muốn nhìn, ngươi đi xuống sau thì khai báo như thế nào.

Lạnh lùng nói xong, Thẩm Thần xoay người đi xuống Tinh Thần các.

-Ngoại môn đệ nhất nhân? Chuột nhắt mà thôi. Lâm Phong cười một tiếng làm cho bước chân Thẩm Thần khựng lại, sát khí lóe ra trong mắt.
Bình Luận (0)
Comment