Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 577

Vân Phi Dương tụ họp khí thế thiên địa, một quyền đánh bay người Huyền Vũ cảnh tầng năm, lập tức mọi người đều trở nên yên lặng, cảm xúc mãnh liệt vừa rồi cũng nháy mắt đóng băng.

Bọn họ ý thức được, những người ra mặt đứng ở đó, dường như không dễ đối phó như vậy.

Tuy nhiên cũng có một số người, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, nhìn chằm chằm những người trên đài. Tuy rằng thực lực Vân Phi Dương vượt xa dự đoán, nhưng còn những người khác, bọn hắn không tin bọn họ cũng có thể giống Vân Phi Dương, có thể tụ họp khí thế thiên địa, hình thành công kích hùng mạnh.

Trong những người trên đài, đứng ở chính giữa là cao thủ thiên tài của đế quốc Long Sơn, chỉ có hai người là Huyền Vũ cảnh tầng năm, còn lại, toàn bộ đều là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, cực kỳ khủng bố.

Mà ở bên phải, là bảy cao thủ thanh niên của nước Thiên Phong, nghe nói bảy người này, là Tân Thiên Phong Thất Sử, tu vi thấp nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng năm, không một người Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nước Thiên Phong thiếu ba người.

Về phần người nước Tuyết Nguyệt, thì ở bên tay trái, Đoàn Vô Đạo hiển nhiên sẽ trực tiếp đi tới Tuyết Vực Mê thành, Đoàn Vô Nhai vắng mặt, hiện giờ Lâm Phong mất tích, nước Tuyết Nguyệt thiếu hai người, ở trong này còn lại bảy người.

Bảy người ngày, trong đó chỉ có hai người tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, một người trong đó là người xếp hạng chót trong Bát đại công tử, Vũ gia, Vũ Kiếm, còn một người còn lại là Vân Phi Dương đã chiến đấu một trận, những người khác, tất cả đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm, tầng sáu.

Bởi vậy, ánh mắt mọi người, đại đa số đều rơi vào trên người Vũ Kiếm, điều này làm cho Vũ Kiếm nhíu mày, nhiều người Huyền Vũ cảnh tầng năm muốn kiêu chiến hắn như vậy, xem ra tình hình rất không ổn.

Rất nhiều người chậm bước chân tiến lên, lúc này đây bọn họ không có phách lối như người vừa bị chiến bại kia, cũng tỉnh táo, vững vàng không ít.

Tuy nhiên, vào lúc này, lại có một người vượt lên đi lên chiến đài, khiến những người còn lại nháy mắt ngừng bước, nhìn người đang đi lên chiến đài.

Người này đương nhiên cũng là một thanh niên, tuy nhiên, tên thanh niên này sắc mặt lại có chút vàng vọt, dường như mang theo vài phần bệnh tật, nhưng mà bệnh này lại không khiến hắn uể oải tự ti, ngược lại, trong đôi mắt của thanh niên bệnh tật này vẫn luôn chứa đựng ý cười nhẹ, rất dịu dạng, tươi cười như ánh mặt trời.

Cặp mắt trong suốt, sạch sẽ kia dường như bao hàm sự thuần phác, rộng lượng.

- Hử?

Rất nhiều người nhíu mày, kinh ngạc nhìn người này, chuyện gì xảy ra?

Bọn họ lấy Thiên Nhãn thuật nhìn trộm tu vi người này, lại phát hiện khí tức của hắn cực kỳ yếu ớt, thậm chí ngay cả Huyền Vũ cảnh đều không đạt tới, người như thế đi lên, muốn khiêu chiến Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thậm chí cao thủ mạnh hơn nữa?

Chuyện này dường như có chút sai lầm, nhưng mà, bọn họ cũng không có nhìn lầm, thanh niên sắc mặt vàng vọt kia quả thực là mang theo nụ cười sáng lạn đi lên chiến đài.

Không chỉ có mọi người phía dưới, mà ngay cả những người trên chiến đài, thấy thanh niên này chậm rãi đi tới cũng ngẩn người, người thật sự rất là đặc biệt.

Cả người hơi thở mỏng manh, sắc mặt lộ vẻ bệnh tật, mà lại vẫn có thể cười như ánh mặt trời như vậy.

Quỷ dị hơn nữa chính là, phía sau người này lại có một cô gái tóc đuôi ngựa tết bím, an tĩnh đi lên theo, một đôi mắt trong suốt nhìn chung quang, trong con ngươi tràn đầy vẻ ngây thơ, hiếu kỳ.

Một đôi như vậy, thật sự rất khó mà không hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Các ngươi đi nhầm chỗ sao?

Lúc này, Vũ Kiếm vừa rồi bị ánh mắt mọi người tập trung chèn ép được buông lỏng, lập tức cả người cũng cảm giác nhẹ nhõm, ánh mắt cũng nhìn tới hai người này, thản nhiên nói một tiếng.

Lâm Phong đương nhiên không có đi sai chỗ, hắn làm sao có thể đi sai chỗ?

Đối diện những người trong này, vốn là có một vị trí thuộc về hắn, nhưng hiện tại hắn lại lấy thân phận khác đứng ở nơi này.

Mỉm cười lắc đầu, Lâm Phong nhìn Vũ Kiếm, trong đôi mắt không có thù, không có căm hận, chỉ có loại im lặng nhìn người xa lạ.

- Muội muội nói muốn mau mau đến xem đại hội Tuyết Vực, cho nên ta liền lên đây, vừa lúc hôm nay có cơ hội, có thể tranh thủ một vị trí trong danh sách tham gia đại hội Tuyết Vực, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Lâm Phong thản nhiên nói, làm cho ánh mắt mọi người đều mở lớn, tên khờ khạo, muội muội của hắn muốn xem đại hội Tuyết Vực, có năng lực thì đi đến Tuyết Vực Mê thành đi, hắn chẳng lẽ không biết đi lên chiến đài này có ý nghĩa gì sao?

- À!!!!!

Lông mày Vũ Kiếm dài như kiếm, khiến đôi mắt của hắn có vẻ cực kỳ sắc bén, mặc dù trong mắt mang theo ý cười yếu ớt, nhưng dường như vẫn muốn xuyên thủng người đối diện.

- Vậy người chuẩn bị muốn khiêu chiến người nào trong chúng ta?

Trong giọng nói Vũ Kiếm mang theo vài phần trêu tức, dường như muốn đem miệt thị của mọi người làm hắn bất mãn vừa rồi tìm chỗ phát tiết, mà Lâm Phong đi lên lúc này, dường như đúng lúc cho hắn tìm được một chỗ xả giận.

- Đương nhiên là người, ngươi không thấy bọn họ đều mong muốn khiêu chiến ngươi sao.

Lâm Phong vẫn cười cười rạng rỡ như trước, nhưng nụ cười này lại làm cho ánh mắt Vũ Kiếm nhíu lại, đôi mắt càng ngày càng sắc bén.

Giờ phút này hắn đã định nghĩa Lâm Phong thành kẻ ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng, nhưng một tên ngu xuẩn như vậy lại cũng muốn khiêu chiến hắn?

Đi tới đế quốc Long Sơn, tự nhiên muốn hấp thu tinh thúy của đế quốc Long Sơn, Thiên Nhãn thuật này mặc dù chưa từng gặp ở Tuyết Nguyệt, nhưng lại rất phổ biến ở đế quốc Long Sơn, Vũ Kiếm cũng tu luyện, liếc thấy khí tức của Lâm Phong mỏng manh, yếu ớt đến thương cảm, còn xa chưa tới Huyền Vũ cảnh, nhưng dù vậy, Lâm Phong cũng muốn khiêu chiến hắn.

- Vậy ngươi có biết, quyết định của ngươi rất có thể sẽ làm ngươi mất mạng, khiến ngươi chết ở chỗ này hay không.

Ánh mắt Vũ Kiếm càng ngày càng sắc bén, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

- Ngươi chết, muội muội trong sáng như nước này của ngươi ai sẽ chiếu cố giúp ngươi?

- Ta ghét nhất muội muội bị người khác làm nhục, hôm nay ta sẽ đánh ngươi mười cái tát.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, dường như kết cục lúc này đã đinh, Vũ Kiếm cũng bị tát mười cái.

- Đồ không biết sống chết, lười cùng ngươi nhiều lời.

Cuối cùng Vũ Kiếm không có kiên nhẫn, tươi cười trong mắt lập tức biến mất, ánh mắt cũng trở nên sắc bén lạnh lùng, bước chân lên, cả người hắn liền giống như một thanh kiếm sắc bén, muốn ám sát Lâm Phong.

Một luồng kiếm ý đâm tới Lâm Phong, khiến không gian phát ra tiếng rít gào.

Y phục bình thường mà Lâm Phong mặc, đã không ngừng nổi lơ lửng dưới kiếm khí, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kiếm khí xé rách.

Duy chỉ có trong đôi mắt Lâm Phong vẫn hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt, trong nụ cười đạm mạc thong dong là sự bình tĩnh tự tin đáng sợ.

- Xuy....xuy!!!!!

Tiếng huýt gió sắc bén càng ngày càng mãnh liệt, bước chân Vũ Kiếm nhìn như không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã tới trước người Lâm Phong, con ngươi lạnh lùng, sắc bén như kiếm, khoảng cách với Lâm Phong càng ngày càng gần, áp lực cũng càng ngày càng mạnh.

- Ngươi chết, nếu muội muội ngươi nguyện ý, bổn thiếu gia ta có thể giúp ngươi chiếu cố vài năm.

Vũ Kiếm sẵng giọng nói, một ngón tay đâm hướng thẳng tới mi tâm của Lâm Phong, một ngón này giống như một thanh kiếm, lộ ra hàn quang của kiếm khí, nếu Lâm Phong bị ngón tay này đánh trúng, có thể nói, chắc chắn chết.

- Vũ Kiếm thực sự là muốn mạng người kia.

Mọi người nhìn thấy ngón tay Vũ Kiếm, trong lòng nhất thời run lên, ra tay thật ác độc, nhưng đây cũng là việc bình thường, nếu đổi lại người khác, cũng có thể bị hạ sát thủ.

Người này là tự tìm chết.

Nhất là thời điểm bọn họ nhìn thấy Lâm Phong ra quyền, một quyền giản dị tự nhiên, không có bất kỳ hào quang hoa mỹ, không có bất kỳ hơi thở đáng sợ nào, chỉ có một quyền.

Lâm Phong, hắn muốn dùng quả đấm của mình đi ngăn cản ngón tay chứa kiếm ý của Vũ Kiếm, đây không phải là muốn chết thì là gì?

Quyền, sao có thể đánh với kiếm, bọn họ dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng quả đấm của Lâm Phong bị ngón tay Vũ Kiếm đâm thủng.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, kiếm chỉ của Vũ Kiếm và quyền của Lâm Phong va chạm với nhau.

Quả đấm không bị đâm thủng, máu cũng không vẩy ra, bọn họ chỉ nghe được một tiếng vang rất nhỏ, hình như là xương ngón tay, vỡ vụn rồi.

- Aaaaaaa!!!!!!!

Một tiếng thét thống khổ vang lên, chấn động màng nhĩ mọi người, còn đánh thẳng vào sâu trong nội tâm mọi người.

Tiếng kêu thảm thiết là từ Vũ Kiếm phát ra, kiếm chỉ kia không có đâm thủng quyền của Lâm Phong, ngược lại, mọi người rõ ràng nhìn thấy, kiếm chỉ dưới một quyền của Lâm Phong, gãy.

Quyền, mà lại hơn kiếm, đem kiếm chỉ đánh gãy, một quyền này thật sự chỉ là một nắm đấm bình thường?

- Bụp!

Một tiếng chát vang lên, lần nữa làm cho tâm mọi người lại cũng nhảy lên.
Bình Luận (0)
Comment