Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 59

- Ngươi ba quỳ chín lạy ta, cầu ta tha thứ, có lẽ ta sẽ mở lòng từ bi mà bỏ qua cho ngươi! Liễu Phỉ mở miệng nói, thanh âm rét lạnh.

- Ba quỳ chín lạy? Lòng từ bi? Lâm Phong nở nụ cười, lắc đầu nói: - Cô đi đi, ta không làm khó dễ cô.

Trải qua vài lần tiếp xúc, Lâm Phong biết cô gái này cao ngạo bá đạo, nhưng cuối cùng cũng có điểm mấu chốt của mình. Như lần trước đệ tử nội môn Dư Hạo xuất hiện, chỉ cần Liễu Phỉ gật đầu là Dư Hạo sẽ ra tay giết hắn rồi, nhưng Liễu Phỉ không làm như vậy.

Còn ở dưới chân núi, hắn tin rằng chỉ cần Liễu Phỉ ra lệnh một tiếng, những Xích Huyết thiết kỵ đó sẽ đem mình san bằng, nhưng Liễu Phỉ chỉ nói hắn và nàng là đồng môn, không có thừa cơ giết hắn.

Cho nên Lâm Phong cho rằng cô gái này tuy rất đáng giận nhưng chưa tới mức ác độc, có lẽ nàng cho rằng mình lần đầu tiên tới đây không phải ngẫu nhiên, mà là vì rình coi nàng.

- Không làm khó dễ ta? Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong, ác ôn này nhưng thật ra rất tự tin.

- Lần này về nhà, phụ thân ban thưởng cho ta Ngân Huyền cung, ta sẽ dùng ngươi để thử tên!

Liễu Phỉ gỡ cây cung vác trên lưng xuống, cực kỳ đẹp mắt nhưng lại ẩn ẩn có ánh sáng phản xạ ra.

Lấy mũi tên, cất bước, xoay người, giương cung, động tác liền mạch lưu loát, lại phối hợp với trang phục cùng với dáng người hoàn mỹ của Liễu Phỉ, những động tác tràn đầy mỹ cảm này lại ẩn chứa sát khí.

- Chíu!

Tên bắn phá không mà đến như một vệt lửa, ngay lập tức là đến. Lâm Phong ngưng mắt lại, thân thể nhanh chóng gập lại, tên bay thoáng qua, nhanh đến khó tin.

- Ầm ầm.

Thạch bích phía sau Lâm Phong truyền đến tiếng vang lớn, núi đá văng tung tóe, uy lực một mũi tên lại cường hãn như vậy.

- Ồ? Lâm Phong nhíu mày lại, Linh Vũ cảnh, thì ra Liễu Phỉ đã bước chân vào Linh Vũ cảnh giới, khó trách lại dám đến tìm hắn báo thù.

Cô gái này tuổi xấp xỉ hắn, nhưng cũng tiến vào Linh Vũ cảnh, thiên phú phi thường xuất chúng, không sai biệt lắm với đám Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng, kiêu ngạo là không thể tránh được. Hơn nữa thân phận cùng địa vị Liễu Phỉ chỉ sợ còn cao quý hơn Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên, điểm ấy theo những Xích Huyết thiết kỵ kia cũng có thể thấy được.

- Tiễn tu quả nhiên khủng bố! Tốc độ mũi tên thật sự quá nhanh, nghe nói khi thực lực trở nên mạnh mẽ, Tiễn tu mạnh mẽ có thể bắn tên ra với tốc độ có thể hơn hẳn vận tốc âm thanh, nghĩa là nếu như mũi tên bắn trúng ngươi rồi, ngươi mới nghe được âm thanh, nếu như dùng để ám sát thì lấy mạng người dễ như trở bàn tay.

Tiễn tu là khủng bố nhất trong quân đội, làm cho người ta kính sợ.

Đáng tiếc thực lực Liễu Phỉ còn chưa đủ cường, đây đối với hắn mà nói thì còn kém rất xa.

- Vận khí không tệ. Liễu Phỉ nhìn đến Lâm Phong tránh thoát, lại đặt một mũi tên nữa lên dây, nói: - Ta cho ngươi thêm một cơ hội.

- Không cần, ta vốn không có sai thì cần gì phải xin lỗi, càng không nói đến phải quỳ.

Lâm Phong lắc đầu, bước tới phía Liễu Phỉ.

- Tự tìm đường chết. Liễu Phỉ giận quát một tiếng, lần nữa cài tên bắn ra.

- Bát Hoang chưởng.

Lâm Phong nâng tay lên, ba đạo chưởng ấn ầm ầm phóng ra, va chạm với mũi tên, nháy mắt làm cho mũi tên vô lực rơi xuống, bá đạo vô cùng.

- Võ kỹ Bát Hoang Chưởng Huyền cấp, Linh Vũ cảnh giới. Tâm thần Liễu Phỉ run lên, nhìn đến Lâm Phong tùy ý sử dụng Bát Hoang chưởng thì lập tức minh bạch Lâm Phong cũng bước chân vào Linh Vũ cảnh giới, khó trách hắn lại không kiêng sợ gì.

Thân thể chuyển qua, nhưng mà Liễu Phỉ lại điên cuồng chạy ngược lại hướng với Lâm Phong, tốc độ cực nhanh.

Đang lúc Lâm Phong không hiểu ra sao, chỉ thấy thân thể Liễu Phỉ lộn ngược uốn cong, hoàn mỹ hình vòm cung hiện ra trước mắt nhưng vẫn như cũ dấu diếm sát ý lạnh như xương.

- Chíu!

Mũi tên gào thét, so với vừa rồi càng mạnh hơn, càng nhanh hơn.

Dĩ nhiên là Lâm Phong không sợ, hắn vẫn ngẩng đầu mà bước, Bát Hoang chưởng ầm ầm phóng ra, lúc này đây bay ra trong lòng bàn tay hắn là bốn đạo chưởng ấn.

- Đáng chết, người này luyện Bát Hoang chưởng đến tầng thứ mấy rồi?! Liễu Phỉ khẽ mắng, phóng thích vũ hồn, Tiễn Vũ Hồn rực rỡ sắc vàng hiện lên, khác với lúc trước, giờ phút này phía sau Liễu Phỉ hiện lên ba đạo cung tên, có cung cũng có mũi tên, sắp hàng, mang theo hơi thở khiến người ta run sợ.

Thực hiển nhiên, vũ hồncủa Liễu Phỉ đã tiến hành bản mạng thức tỉnh.

Nhanh chóng chạy về phía Lâm Phong, Liễu Phỉ thả người nhảy, thân thể phá không bay lên.

Trên không trung, ba chiếc cung tên của Tiễn Vũ Hồn toàn bộ nhắm vào Lâm Phong, đồng thời, Ngân Huyền cung trên tay Liễu Phỉ cũng xuất hiện ba mũi tên, ba mũi tên hư ảo, ba mũi tên thực chất.

- Lưu Tinh - Trụy Nguyệt!

Vẻ mặt Liễu Phỉ nghiêm túc, thân thể dừng lại ngắn ngủi trên không trung, sáu mũi tên bắn ra, cắt qua hư không khiến không gian vặn vẹo.

Tiễn Vũ Hồn không thể nghi ngờ là loại vũ hồncường công, chẳng những có thể tỏa hồn mà còn có thể diệt thể.

Ở một khắc này, linh hồn Lâm Phong giống như bị khóa chặt, cảm thấy áp lực vô cùng mãnh liệt.

- Tiễn tu thật bá đạo!

Lâm Phong thầm nghĩ, song chưởng đều xuất hiện, Bát Hoang chưởng vận dụng đến cực hạn, mười bốn chưởng ấn hủy diệt ùn ùn đánh tới những mũi tên này.

- Rầm rầm rầm!

Trong không gian không ngừng truyền đến tiếng vang bạo liệt, một dòng loạn lưu thổi qua làm quần áo Lâm Phong tung bay.

Đợi cho tất cả tan đi, bóng dáng Liễu Phỉ lại xuất hiện, chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống, bộ ngực đầy đặn phập phồng, miệng hô hấp lấy từng ngụm lớn, rung động lòng người.

- Hắn sao có thể mạnh như vậy?!! Liễu Phỉ nhìn đến Lâm Phong lông tóc không tổn thương gì, tay áo bồng bềnh, trong lòng khiếp sợ. Sau khi nàng đột phá Linh Vũ cảnh, phụ thân nàng tự mình chỉ đạo nàng tài bắn cung, trải qua muôn vàn thử thách, mỗi ngày bắn hơn hai ngàn tên, lớn mạnh nội tức mới khiến cho nàng có sức bật mạnh mẽ, có thể đồng thời sử dụng Ngân Huyền cung cùng vũ hồn, một mũi sáu tên, uy lực cực kỳ khủng bố.

Mặc dù trong quân có mấy tinh anh Linh Vũ cảnh tầng một cũng khó ngăn cản, nhưng Lâm Phong lại chặn được, nàng lại một lần nữa thất bại.

Chưởng ấn đầy trời, Bát Hoang chưởng tầng thứ bảy, song chưởng đều xuất hiện, người này thật sự chỉ là Linh Vũ cảnh tầng một ư, thiên phú võ kỹ sao có thể biến thái như vậy?

Nhìn đến Lâm Phong tựa như cười mà lại như không cười đi tới chỗ chính mình, Liễu Phỉ cả kinh, cảnh giác hỏi: - Ngươi muốn làm gì?

- Hả Lâm Phong không nói gì, cô gái này nghĩ mình là ai, vài lần làm ra dáng vẻ như thế, nhất là ngày thường nàng kiều diễm như thế, nếu Lâm Phong không có tâm trí kiên định, rất có thể sẽ nghĩ linh tinh.

Ánh mắt như có như không quét nhìn khuôn ngực đầy đặn của Liễu Phỉ một cái, Lâm Phong cười tà nói: - Cô nói ta muốn làm gì?

- Ngươi Sắc mặt Liễu Phỉ tái nhợt, nhìn đến Lâm Phong không ngừng đến gần, nàng lấy ra một mũi tên từ trên lưng nhưng lại chỉ thẳng vào cổ mình, ánh mắt lạnh nhưng băng lại kiên định vô cùng.

Cố ý muốn trêu chọc Liễu Phỉ nhưng Lâm Phong cũng phải sửng sốt, không nghĩ tới cô gái này sẽ có hành động như vậy, không khỏi ngẩn ra.

- Ta nếu có ý nghĩ gì với cô thì lần trước ta đã không bỏ qua cho cô rồi!

Lâm Phong bất đắc dĩ nói, chẳng nhẽ hắn rất giống đồ háo sắc như vậy sao?

Liễu Phỉ nghe thấy vậy, gánh nặng trong lòng cũng được cởi bỏ, mũi tên cầm trên tay cũng được hạ xuống.

- Nếu cô muốn nơi này thì ta trả lại cho cô, về sau đừng tới gây chuyện nữa là được. Lâm Phong tiếp tục hướng tới phía trước, khi đi đến bên người Liễu Phỉ hơi dừng lại.

Nghiêng đầu nhìn Liễu Phỉ một cái, Lâm Phong thầm than một tiếng, con gái của thế giới này có làn da tốt thật, mịn màng vô cùng.

Duỗi ra ngón tay, Trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu Phỉ, Lâm Phong sờ lên khuôn mặt bóng loáng của nàng, khẽ cười nói: - Ta phát hiện ra cô thật đáng yêu!

Nói xong, Lâm Phong bước vào con đường khe núi.

Liễu Phỉ sửng sốt vài giây, rốt cuộc cũng bộc phát.

- A Tên khốn kiếp này

Ở trong đường khe núi kia, Lâm Phong cảm thấy hai bên thạch bích chấn động, hắn che kín lỗ tai, đảo cặp mắt trắng dã, có cần phản ứng lớn như vậy không, âm thanh oán hận này làm cho hắn sởn cả gai ốc.

- Không phải đụng một cái vào mặt à.

Lâm Phong nở nụ cười xán lạn, giống như một thiếu niên vô ưu, thế giới này lạnh lùng không thú vị như thế, thi thoảng cũng phải thư giãn một chút.
Bình Luận (0)
Comment