Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 594

Cảnh tượng chấn động này trực tiếp đảo điên ấn tượng của mọi người về Đoàn Vô Đạo, mà hình bóng Đoàn Vô Đạo cũng dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu mọi người.

Ai nói thiên tài nước Tuyết Nguyệt không bằng người của mấy đế quốc. Đoàn Vô Đạo này có thực lực thật đáng sợ. Địch Long dẫu sao cũng là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa lại là tầng sáu rất mạnh, nhưng ở trước mặt Đoàn Vô Đạo thì chẳng có sức chống trả. Đoàn Vô Đạo vừa ra tay, bá đạo vô cùng, chỉ thử với hắn một lần mà hắn đã dẫm đầu của người ta dưới chân.

- Đoàn Vô Đạo, bá đạo vô đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết.

Rất nhiều người nhớ tới lời đồn đại về Đoàn Vô Đạo, trong lòng run sợ. Đoàn Vô Đạo này, quả nhiên người cũng như tên.

Lâm Phong đứng trong đám người, cũng nhìn Đoàn Vô Đạo. Lần trước ở Tương Giang trong đêm trăng tròn, sau khi hắn đi thì Đoàn Vô Đạo mới xuất hiện, lần này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thái tử của Tuyết Nguyệt, vị thái tử có uy danh hiển hách. Dù chưa từng gặp hắn bao giờ, nhưng Lâm Phong đã rất nhiều lần nghe nói về hắn.

- Đúng là rất khủng bố, không hề yếu hơn đám thiên tài đế quốc kia chút nào.

Lâm Phong thầm nghĩ. Bá Vương thương Địch Long được coi như là thanh danh không hề kém cỏi ở đế quốc Long Sơn, xếp hạng bảy, nhưng so với Đoàn Vô Đạo thì hắn thua kém quá xa, không chịu được dù chỉ một kích. Nếu Đoàn Vô Đạo muốn giết hắn thì quá dễ dàng, buồn cười cho tên Địch Long này lại đi miệt thị Thái tử Tuyết nguyệt, không thể nghi ngờ là tự rước lấy nhục. Đả kích như thế, e là tâm chí Địch Long sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Đám thiên tài xuất chúng đứng ở quảng trường kia cũng nhìn chằm chằm Đoàn Vô Đạo. Lợi hại, Đoàn Vô Đạo có tư cách nổi danh với bọn họ, nhưng như thế thì mới phấn khích, đại hội Tuyết Vực lần này sẽ không quá nhàm chán.

Mà lúc này ai cũng đều vô cùng hưng phấn, sục sôi nhiệt huyết. Người tham gia đại hội Tuyết Vực lần này quá mạnh, như thế mới đáng giá cho nhiều người ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây. Chỉ có thiên tài đối chiến thiên tài mới có thể kích phát ra nhiệt huyết trong lòng bọn họ, khiến bọn họ càng ham mê theo đuổi võ đạo.

- Đoàn Vô Đạo, chúng ta lại gặp mặt.

Đế Lăng lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Đạo, trên người tỏa ra chiến ý ngạo thị thiên hạ, sắc bén vô song.

Lại gặp?

Mọi người ngẩn ra, hóa ra Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo trước kia từng gặp nhau rồi, thảo nào câu đầu tiên Đế Lăng nói lại là để hỏi Đoàn Vô Đạo ở đâu, xem ra Đế Lăng rất coi trọng Đoàn Vô Đạo.

- Đúng là lại gặp, ngôi đệ nhất của đại hội Tuyết Vực lần này chính là của ta.

Với Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo vẫn bá đạo vô cùng như vậy. Ở ngay trước mặt mọi người, hắn nói rằng ngôi đệ nhất của đại hội Tuyết Vực sẽ là của Đoàn Vô Đạo hắn.

- Có ta, ngôi thứ nhất không bao giờ tới lượt các ngươi.

Đế Lăng không hề yếu thế, hắn đến chỉ vì ngôi vị đệ nhất của đại hội Tuyết Vực, cường giả có thiên phú mạnh nhất Tuyết Vực, chính là thứ bọn họ đuổi theo.

- Các ngươi coi bọn ta là không khí sao!

Một giọng nói đầy yêu dị vang lên, người nói là Hắc Vũ đế quốc Thiên Sát tông Huyết Sát, lúc này đôi mắt hắn lộ ra tia sáng huyết sắc yêu dị.

Thiên Sát tông này vốn rất quỷ dị, tu loại sát khí tà ác khủng bố, thậm chí có thể cắn nuốt huyết nhục kẻ khác mà bù đắp cho bản thân.

Lời của Huyết Sát cũng là ý của những người khác. Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng này đúng là không coi ai ra gì, tự cho là mình có thể đoạt được vị trí đầu tiên, vậy bọn họ là cái gì.

- Ngươi?

Đế Lăng liếc Huyết Sát một cái rồi nói:

- Có hy vọng vào tốp năm.

- Tốp năm?

Huyết Sát cười lạnh. Đế Lăng lại dám nói hắn chỉ có thể vào được vị trí thứ năm của đại hội Tuyết Vực lần này, thật quá buồn cười.

- Rồi ngươi sẽ thấy!

Huyết Sát rít lên một tiếng rồi lập tức biến mất.

Huyết Sát trực tiếp bỏ đi, đã gặp được bảy người có uy hiếp lớn nhất tới hắn, ai nấy đều rất mạnh, quả thật là uy hiếp được hắn. Hiện giờ điều hắn cần làm là nâng cao tu vi, con đường võ đạo không có tận cùng, chỉ có không ngừng leo lên cảnh giới cao.

đại hội Tuyết Vực lần này không chỉ là một cuộc tỷ thí, mà nó còn có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần hắn có thể bắt được cơ hội đó, trước khi quyết chiến đại hội Tuyết Vực tu vi có thể đột phá, như vậy là đủ nắm chắc vị trí đệ nhất của đại hội Tuyết Vực.

Đương nhiên đây không chỉ là suy nghĩ của riêng mình Huyết Sát, mà người khác cũng đều nghĩ như vậy. Bảy người kia cũng nhoáng lên, rời khỏi quảng trường của đại hội Tuyết Vực.

Nhìn tám người kia rời đi, đám người cũng không ở lại nữa mà dần tan đi.

- Cảm thấy thế nào?

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Lâm Phong. Hóa ra Vân Phi Dương đi tới, cười hỏi.

- Tám người kia đều rất mạnh, bất cứ ai cũng có thể thắng ta dễ dàng.

Lâm Phong thản nhiên nói. Hắn rất rõ về tu vi cảnh giới của mình, thực lực tám người này quả thật rất khủng bố, hơn xa hắn. Hắn cảm thấy áp lực trên người lại càng lớn hơn.

Đoàn Vô Nhai bắt hắn phải đoạt được vị trí thứ chín trở lên của đại hội Tuyết Vực, cũng đâu dễ như vậy. Huống chi còn phải chiến thắng Đoàn Vô Đạo, vị thái tử Tuyết Nguyệt có thực lực vô cùng khủng bố kia lại mạnh miệng nói sẽ đoạt ngôi đệ nhất của đại hội Tuyết Vực.

- Đừng vội, chỉ cần đại hội Tuyết Vực chưa chính thức kết thúc thì vẫn còn cơ hội.

Vân Phi Dương cười nói. Lâm Phong quay sang nhìn hắn:

- Lời đó là có ý gì?

- đại hội Tuyết Vực ngoài lựa chọn thiên tài Tuyết Vực ra còn có thể lựa chọn thiên tài của một vài nước phụ thuộc. Ngươi cũng biết rồi đó, ở nước phụ thuộc, tu vi hay thực lực của rất nhiều người đều không bằng một số người không thể tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng vì sao đế quốc vẫn lựa chọn như vậy, ở nước phụ thuộc vẫn có mười vị trí?

Lâm Phong im lặng, rồi khẽ lắc đầu. Đúng là hắn thấy khó hiểu với vấn đề này. Hắn cũng từng nghi ngờ rằng đế quốc làm vậy là có ý đồ riêng.

- Bởi vì đại hội Tuyết Vực không phải là một trận chiến, nó chia ra làm vài giai đoạn, mỗi giai đoạn này người có tiềm lực thiên phú đều có thể đạt được cơ duyên của mình, thực lực đột phá, thậm chí có người tại đại hội Tuyết Vực này liên tục đột phá, không ngừng đứng ở võ đài quyết chiến cuối cùng của đại hội Tuyết Vực. Thứ để dựa vào không chỉ là thực lực, mà còn cả thiên phú đáng sợ nữa.

Vân Phi Dương lại nói tiếp. Lâm Phong lại càng thêm nghi hoặc, hắn không hề biết quy tắc của đại hội Tuyết Vực.

- Đừng gấp, thời điểm tới thì ngươi sẽ hiểu hết tất cả thôi. Với thiên phú của ngươi, tu vi sẽ tiến thêm một bước nữa.

Vân Phi Dương cười nói. Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương với thâm ý như muốn nói “Ngươi có vẻ biết rất nhiều!”

Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện ở Tuyết Nguyệt, từ thành Đoạn Nhận rồi quật khởi trên bờ Tương Giang. Hơn nữa lần nào hắn cũng khiến người khác bất ngờ, giống như cuộc chiến ở hoàng thành đế quốc Long Sơn cách đây không lâu, Vân Phi Dương dễ dàng đánh bại kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm. Hiện giờ tu vi Vân Phi Dương lại tiến thêm một bước, chiến lực khủng bố cũng càng mạnh hơn. Điều khiến Lâm Phong thêm kinh ngạc là Vân Phi Dương dường như biết rất nhiều thứ mà hắn không biết.

Ngay cả đại hội Tuyết Vực này, Vân Phi Dương dường như hiểu rất rõ.

- Lâm Phong, Tuyết Vực Mê thành này còn xa xưa hơn cả Tuyết Vực, ba người chúng ta đi loanh quanh chút đi.

- Ừ!

Lâm Phong khẽ gật đầu. Ba người cùng rảo bước trong thành cổ này, hít thở không khí trong Tuyết Vực Mê thành, Lâm Phong cảm thấy cả người khoan khoái hẳn.

- Ca ơi, thiên địa nguyên khí trong tòa thành thị này nồng đậm hơn nhiều.

Tiêu Nhã ở bên cạn nói. Lâm Phong và Vân Phi Dương đều khẽ gật đầu. Thiên địa nguyên khí trong không khí của tòa thành này nồng đậm hơn đế quốc Long Sơn và nước Tuyết Nguyệt nhiều, rất là thần kỳ. Nhưng sự thực là tu luyện trong Mê thành này sẽ nhanh hơn khi tu luyện ở đế quốc Long Sơn hay Tuyết Nguyệt nhiều.

Hào quang lóe lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một hồ lô nhỏ. Lâm Phong mở hồ lô ra, rót vào miệng một ngụm lớn. Lập tức một lực lượng hỏa diễm điên cuồng tuôn trào trong cơ thể hắn, khiến lượng chân nguyên trong người Lâm Phong sôi trào. Khuôn mặt vàng như nến kia của Lâm Phong cũng đỏ lên vài phần.

- Rượu này đúng là mạnh như vậy.

Lâm Phong mỉm cười, một hớp uống liền ba ngụm, rồi cười nói với Vân Phi Dương:

- Muốn mấy bình không?

- Không, rượu này có tác dụng với ngươi, ta không thích đoạt đồ của người khác.

Vân Phi Dương lắc đầu nói. Lâm Phong hỏi Đường U U lấy rượu này, Vân Phi Dương đã không cho rằng Lâm Phong chỉ hỏi là để uống thôi, có lẽ còn liên quan đến chuyện Lâm Phong mất tích mấy ngày kia. Đương nhiên đây là chuyện của Lâm Phong, Vân Phi Dương sẽ không hỏi tới.

- Giá… giá…

- Tránh ra!

Lúc này, một giọng nói từ rất xa phía sau truyền tới. Lâm Phong và Vân Phi Dương quay đầy, thấy bụi đất mịt mù, một con tuấn mã phi nước đại trên đường lớn, nơi nào đi qua nơi đó bụi bay mù trời.

Mà trên tuấn mã là một cô gái mặc quần áo đỏ như lửa, quần áo tung bay, giơ roi mà động, dáng vẻ hiên ngang.

- Cút!

Một tiếng quát to vang lên, một người không kịp lui ra thì bị nàng kia vung roi quật tới. Trường tiên quật lên thân, khiến da thịt người nọ tróc ra, người nọ kêu thảm thiết, thân thể bị đánh văng ra ngoài.

- Ca ca, cô gái kia xấc xược quá.

Tiêu Nhã thấy vậy thì không nhịn được nói, nữ tử áo đỏ này thật quá đáng.

Lâm Phong không nói gì. Cô gái này đúng là quá đáng, nhưng thiên hạ to lớn, giết người đoạt bảo là chuyện thường gặp. Thế giới võ đạo chính là tàn khốc như thế.

Cô gái này có tu vi không tệ, Huyền Vũ cảnh, hơn nữa sau lưng còn có kỵ sĩ đi theo, hiển nhiên là có địa vị nhất định.

- Làm càn!

Một tiếng quát lại vang lên, con liệt mã đỏ rực kia phóng tới, trường tiên như ngọn lửa lượn lờ bên trên, không ngờ lại lao thẳng tới chỗ Tiêu Nhã. Nếu lần này roi quất trúng Tiêu Nhã, nàng nhất định sẽ bị thương nặng.

Nữ tử này hiển nhiên nghe được lời Tiêu Nhã vừa nói về mình.

Nhìn trường tiên đỏ rực kia đánh tới, trong mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn bước chân ra chắn trước người Tiêu Nhã.
Bình Luận (0)
Comment