Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 692

Ánh mắt Quân vương chậm rãi đảo một vòng, cuối cùng rơi vào người Lâm Phong.

- Lâm Phong, Tuyết Nguyệt, ngươi đứng ở đỉnh của đại hội Tuyết Vực, ngươi vì đế quốc Long Sơn đã mang đến vinh quang cao nhấ,t ngươi đứng ở đỉnh trên đỉnh, tương đương đế quốc Long Sơn đứng đầu trong tứ quốc Tuyết Vực, cảm ơn!

Quân vương hướng Lâm Phong khom người, ước chừng dừng lại một giây, hắn thân là Quân vương đế quốc Long Sơn, Lâm Phong đoạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, hắn cũng đồng dạng nhận vinh quang.

- Lâm Phong!

Ánh mắt tất cả mọi người mở lớn, Lâm Phong của nước Tuyết Nguyệt, hắn đoạt được quán quân của đại hội Tuyết Vực. Thanh niên này ánh mắt sạch sẽ, vân đạm khinh phong, lại dũng mãnh như thế.

Ánh mắt Hoắc Thi Vận cùng Hoắc Cửu Dương lại cứng đờ, Lâm Phong, đệ nhất đại hội Tuyết Vực!

Nhìn bóng dáng đó trong hư không, trong lòng bọn họ sinh ra một cỗ cảm giác không chân thực. Làm sao cũng không ngờ tới, Lâm Phong có thể đứng ở đỉnh cao của đại hội Tuyết Vực, lòng của bọn họ rất rung động.

- Lâm Phong, ta nghe nói ngươi chính là Xích Huyết Hầu của nước Tuyết Nguyệt. Hiện tại, ta lấy danh nghĩa Quân chủ của đế quốc Long Sơn, ban cho ngươi tước vị Xích Huyết Vương của đế quốc Long Sơn, đồng thời, tứ phong ngươi danh Nhân Quân Tuyết Nguyệt. Ta sẽ đích thân phái người cùng ngươi đi tới Tuyết Nguyệt chiếu cáo thiên hạ. Sau này, ngươi gặp Quân vương Tuyết Nguyệt không cần thi lễ vấn an, ngươi và Quân vương Tuyết Nguyệt cùng ngồi ăn.

Quân vương vẫn chưa lôi kéo Lâm Phong gia nhập đế quốc Long Sơn bọn họ. Ngay cả Thần cung, Cửu Tiêu Kiếm môn... những thế lực cường đại thế Lâm Phong cũng cự tuyệt, càng sẽ không để ý địa vị đế quốc Long Sơn của hắn. Hắn phong Lâm Phong làm Vương gia, chính là tôn trọng Lâm Phong. Mặt khác vì nước Tuyết Nguyệt phụ thuộc đế quốc Long Sơn, hắn thân là Quân chủ của đế quốc Long Sơn, mặc dù không can thiệp nội chính của nước Tuyết Nguyệt, nhưng ban cho Lâm Phong danh hiệu Nhân Quân, ngồi ngang hàng với Quân vương nước Tuyết Nguyệt thì đương nhiên vẫn có thể.

Đây là một loại thân phận tượng trưng, không tham dự lợi ích của Tuyết Nguyệt, chỉ là giúp Lâm Phong ở Tuyết Nguyệt có được vinh quang cao nhất, không có bất kỳ người nào có thể ra lệnh cho hắn, không có bất kỳ người nào đứng trên hắn.

- Cảm ơn.

Lâm Phong hướng Quân vương gật đầu đáp lẽ, có được danh hiệu Nhân Quân đã không tồi.

Cảnh tượng này càng làm cho mọi người âm thầm run rẩy. Với danh hiệu Nhân Quân nước Tuyết Nguyệt, lại thêm đạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, địa vị của Lâm Phong đã không thua gì Quân chủ một phương rồi.

- Nhân Quân!

Hoắc Thi Vận thì thào nói nhỏ, thanh niên trong hư không kia dường như cách nàng càng ngày càng xa.

- Được rồi, kế tiếp không cần gò bó nữa.

Quân vương vung tay lên, lập tức vẻ nghiêm nghị trogn không khí dường như đều tan biến mất. Cũng cùng lúc này, Quân vương đi tới trước mặt Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, kế tiếp có tính toán gì không?

- Ta chuẩn bị trở về Tuyết Nguyệt.

Lâm Phong nói, lần này rời đi lâu như vậy, người nhà tất nhiên cực kỳ lo lắng cho hắn.

- Cũng tốt, để ta cho người khởi thảo chiếu thư, bảo Lam Sơn cùng mang tới Tuyết Nguyệt.

Quân vương mỉm cười, lập tức nhìn về phía Nhược Lam Sơn:

- Lam Sơn, nhiệm vụ này giao cho ngươi rồi.

- Không thành vấn đề.

Nhược Lam Sơn lên tiếng, ngay sau đó Quân vương trực tiếp rời đi, Nhược Lam Sơn liếc nhìn Lâm Phong một cái, nói:

- Lâm Phong, chúc mừng.

- Tiền bối có thể mang Lâm Phong đến đế quốc Long Sơn tham gia đại hội Tuyết Vực, Lâm Phong còn chưa cảm tạ qua.

Lâm Phong khiêm tốn nói.

- Ngươi cũng đừng khiến ta tổn thọ, hai chữ tiền bối này, hiện giờ ta đảm đương không nổi, thực lực của ngươi... Không nói nữa, hảo hảo cố gắng, Kiếm Thần hắn sau khi chấm dứt ở đại hội Tuyết Vực liền trực tiếp trở về đế quốc, hiện giờ cũng dốc lòng đi tu luyện, các ngươi đều có tương lai không hạn định.

Nhược Lam Sơn dứt lời cũng theo Quân vương rời đi, chuẩn bị tốt chiếu thư, Lâm Phong vì đế quốc mang đến vinh quang, nói vậy Quân vương cũng muốn đem việc này làm cho oanh oanh liệt liệt, để Lâm Phong nhận được đãi ngộ nên có.

- Muốn trở về sao?

Đường U U đi đến bên người Lâm Phong, thấp giọng hỏi.

- Ừ.

Lâm Phong gật đầu.

- À!

Đường U U lộ ra tia cười có chút miễn cưỡng, dường như cũng có chút cứng nhắc:

- Bảo trọng.

- Cô cũng vậy, ba tháng sau gặp lại.

Lâm Phong đáp lại một tiếng.

- Ngươi liền không định tiếp chúng ta, cứ như vậy đem chúng ta vứt bỏ à.

Thanh Mộng Tâm cười yếu ớt, giậm chân đi đến, hai tay khoanh trước ngực, mị mê lòng người.

Vứt bỏ?

Trên trán Lâm Phong hiện vài đường hắc tuyết, dở khóc dở cười:

- Ta rời khỏi Tuyết Nguyệt cũng đã lâu rồi, cần phải trở về, mà không phải ba tháng sau sẽ lại gặp lại à.

- Ai biết khi đó ngươi còn có thể nhận ra tiểu nữ tử người ta hay không.

Thanh Mộng Tâm dường như là cố ý đùa giỡn Lâm Phong, khiến Lâm Phong cười khổ:

- Yên tâm, cô đẹp như thế, ta làm sao có thể quên mất.

- Khách khách, hóa ra ngươi cũng sẽ dỗ nữ nhân vui vẻ.

Thanh Mộng Tâm vẫn cười mị hoặc như cũ, mang theo vài phần phóng khoáng.

Ở phía sau bọn họ, phụ thân Đường U U cùng sư tôn Thanh Mộng Tâm vốn định tiến lên, nhưng thấy các nàng đang nói chuyện cùng Lâm Phong cũng lại rất ăn ý không có đi quấy rầy, trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được.

Đường phụ còn chưa từng nhìn thấy nữ nhi của mình đối tốt với người khác như vậy đâu. Còn có sư tôn Thanh Mộng Tâm, Thanh Mộng Tâm bất cần đời, còn chưa có người nam tử nào đánh bại phục được, nếu có thể cùng thiên tài quán quân của đại hội Tuyết Vực tiến tới cũng là một cọc tâm nguyện của nàng. Nhớ rõ, lần trước nhìn thấy Lâm Phong, tu vi của hắn yếu hơn bây giờ nhiều lắm, một lần đại hội Tuyết Vực đã khiến hắn bay cao, thiên phú đáng sợ.

- Lâm Phong, có cơ hội cũng không nên quên đến đế quốc Long Sơn thăm hỏi chúng ta.

Quân Mạc Tích cũng nói, ánh mắt mọi người ngạc nhiên, không ngờ những thiên tài này là quan hệ hòa hợp như thế, cũng coi như là một loại quái dị.

- Nếu có cơ hội, ta sẽ đến đế quốc Long Sơn du ngoạn chút.

Lâm Phong nhìn mấy người. Ở chung một đoạn thời gian, lúc ly biệt trong lòng hắn cũng có một tia buồn bã, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, bọn họ coi như là cùng trải qua một phen sinh tử.

- Ngươi cút ngay.

Nhưng vào lúc này một thanh âm quen thuộc truyền vào tai Lâm Phong, khiến ánh mắt hắn nhìn qua, lập tức nhìn về phía dưới khoảng không, có một đôi mắt động lòng người đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt dường như hàm chứa ủy khuất, mà trước người nàng, một thanh niên nam tử chậm rãi áp bách tiến gần nàng.

- Hoắc Thi Vận, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phat.

Thôi Vô Tâm lạnh lùng nói, giờ phút này Thôi Vô Mệnh đã ở phía sau hắn làm chỗ dựa cho hắn, nữ nhân này, hôm nay nhất định phải thu phục.

- Ngươi xong rồi.

Hoắc Thi Vận nhìn về phía Thôi Vô Tâm, trong ánh mắt lộ ra vài phần thương hại, khiến Thôi Vô Tâm sửng sốt, cười như điên nói:

- Ta xong rồi, ngươi là đang nói mơ sao? Có huynh trưởng ta ở đây, ai có thể đụng đến ta, ai dám đụng đến ta.

- Ta.

Một thanh âm đạm mạc truyền tới, ánh mắt nhìn qua, Thôi Vô Tâm liền nhìn thấy một người giáng lâm bên cạnh hắn, khiến ánh mắt hắn hoảng sợ.

Lâm Phong, là người đứng trên không trung kia, là thanh niên được vinh quang chiếu rọi, so với huynh trưởng Thôi Vô Mệnh của hắn muốn chói mắt hơn vô số lần.

- Lâm Phong.

Sắc mặt Thôi Vô Mệnh cứng đờ, hắn từng cùng Lâm Phong giao thủ. Khi đó, thực lực của Lâm Phong tối đa là ngang ngửa hắn, thậm chí còn không bằng hắn. Nhưng hiện giờ, hắn lại cần ngưỡng mộ Lâm Phong.

- Hắn là thân đệ đệ của ngươi?

Lâm Phong chỉ vào Thôi Vô Tâm, lãnh đạm hỏi một tiếng.

- Không phải.

Thôi Vô Mệnh lắc đầu.

- Vậy ngươi cút ra chỗ khác.

Lâm Phong phun ra một câu khiến ánh mắt Thôi Vô Mệnh hơi tức giận.

- Lâm Phong, ta đây sẽ mang Thôi Vô Tâm rời đi, việc này có thể không tính toán được không.

- Không thể.

Lâm Phong lạnh lùng, hướng Hoắc Thi Vận hỏi:

- Muội muốn xử hắn thế nào?

- Huynh quyết định đi.

Ánh mắt Hoắc Thi Vận nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nàng giống như đang quên mất sự tồn tại của Thôi Vô Tâm. Cái ngày đó, Lâm Phong nói đi là đi, từ đó về sau xa xôi bặt vô âm tín.

- Ầm, tach!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng chói mắt giáng xuống trên người Thôi Vô Tâm, phảng phát có một vòng thái dương tỏa ra hào quang.

- Cửu Dương công pháp, ngươi có quan hệ gì với Hoắc gia!

Thôi Vô Mệnh nhìn Thôi Vô Tâm nháy mắt bị xóa sạch, vẻ mặt xanh mét lại không có cách nào khác.

- Thi Vận, là muội muội ta, ngươi nói hắn có đáng giết hay không.

Lâm Phong lạnh lùng liếc Thôi Vô Mệnh một cái, khiến Thôi Vô Mệnh run lên, nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Phong, đầu của hắn thấp dần:

- Đáng chết!

- Hừ, ngươi hiểu thì tốt.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức bay lên, lại lần nữa bay lên trời.

Hoắc Thi Vận sửng sốt ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng người đang rời đi, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa lệ quang, muội muội sao!

- Quân Mạc Tích, muội muội ta, nhờ ngươi chiếu cố chút.

Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong trên không trung dặn Quân Mạc Tích, ngay sau đó Quân Mạc Tích cũng đáp ứng, nhưng nàng dường như cũng không có nghe thấy, nàng chỉ nhìn thấy Lâm Phong sau khi cùng một số người chào hỏi, liền đạp lên yêu thú, gào thét rời đi.

Đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên rời đi, lần tiếp theo gặp lại sẽ là khi nào.

Hoắc Cửu Dương cũng thở dài một tiếng. Chuyện thế gian, hết lần này tới lần khác lại kỳ diệu như thế, Lâm Phong lại một lần nữa giúp Hoắc gia, giúp Hoắc Thi Vận, nhưng hắn cũng lại một lần nữa khiến Hoắc Thi Vận rơi lệ, khiến thiếu nữ nhớ thương trong lòng.

Người nhớ thương dường như không chỉ có mình Hoắc Thi Vận.

Giữa hư không, không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong, mãi cho đến khi Lâm Phong hoàn toàn biến mất.

- Ta cũng nên làm chuyện của ta rồi, chư vị, ba tháng sau gặp lại.

Một thanh âm sang sảng truyền tới, Vân Phi Dương cũng đạp lên một con yêu thú, lao vùn vụt đi, cũng không ai biết hắn muốn đi phương nào.
Bình Luận (0)
Comment