Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 739

Lâm Phong nhìn Hoàng Phủ Long hỏi:

- Vì sao đi theo Thiên Trì là tốt nhất?

- Lâm Phong, xem ra ngươi không biết các thế lực đế quốc trong Càn Vực này.

Hoàng Phủ Long cười nói:

- Ở trong Càn Vực, phần lớn là các đế quốc trung phẩm, cùng với các đế quốc trung phẩm và các thế lực mạnh mẽ thống trị vùng biên giới, tỷ như Đông Hải đế quốc, Ngọc Thiên đế quốc, Phong Đô để quốc, còn có đế quốc Thiên Trì của chúng ta, nhưng trong tất cả các thế lực trong Càn Vực, đế quốc Thiên Trì chúng ta là mạnh nhất.

Giờ phút này trong giọng nói của Hoàng Phủ Long lại lộ ra vài phần kiêu ngạo, Lâm Phong nhìn về phía những người khác, chỉ thấy những người đó một đám sắc mặt trang nghiêm, dường như họ cực kỳ tự hào, loại cảm giác vinh nhục này khiến cho hắn có chút không ngoài ý muốn.

Đế quốc Thiên Trì sở dĩ mạnh nhất, thực sự không phải là điều kiện của chúng ta ưu việt hơn so với những nơi khác, nguyên nhân chính chỉ có một, đó là Thiên Trì để quốc chúng ta là một đế quốc đoàn kết nhất, so với tất cả các đế quốc.

Hoàng Phủ Long giờ phút này dường như hứng trí, hắn chậm rãi nói với Lâm Phong:

- Hai ngàn năm trước, đế quốc Thiên Trì chỉ là một đế quốc yếu nhất trong các đế quốc trung phẩm, nhận hết mọi ức hiếp, thánh địa Thiên Trì lập tức thành lập ý chỉ này, khiến cho đế quốc trở nên hùng mạnh.

- Thiên Trì, không phải là chinh phạt, cũng không phải là đoạt lấy, mà là một loại sứ mệnh, chỉ có người vì sứ mệnh làm cho đế quốc hùng mạnh mới có thể tiến vào đế quốc Thiên Trì. Người của đế quốc lấy Thiên Trì làm tín ngưỡng, nếu là có thế lực cường đại quật khởi, Thiên Trì chẳng những sẽ không chèn ép mà ngược lại còn cổ vũ, khiến cho nó trở nên ngày càng mạnh hơn, cũng giống như lần này bước vào Bí Cảnh. Thực lực của các đế quốc khác, nếu có người đại biểu cho bọn họ tiến vào Bí Cảnh, nếu được đến bảo vật trân quý tất nhiên phải nộp lên trên, nhưng đế quốc Thiên Trì thì không cần, chỉ cần là người của đế quốc chiếm được trọng bảo, họ không cần giao cho Thiên Trì, họ có thể lưu lại để tự thân tu luyện, thậm chí ngươi có thể mang theo trọng bảo tiến vào Thiên Trì, những võ tu hùng mạnh của Thiên Trì sẽ chỉ đạo cho ngươi sử dụng những trọng bảo này để tu luyện, để trở nên mạnh mẽ. Loại nguyên tắc và niềm tin này vẫn được duy trì suốt hai ngàn năm, nếu ai dám vi phạm lập tức chịu sự tru sát của Thiên Trì.

- Hơn nữa, ta tin tưởng người thực sự ở bên trong Bí Cảnh lấy được bảo vật đi ra, bọn họ cũng sẽ nguyện ý đem những trọng bào mà chính mình không thể sử dụng được nộp cho Thiên Trì, đồng thời chính mình cũng ra nhập Thiên Trì để cho những cường giả chỉ đạo bọn họ sử dụng bảo vật tu luyện. Tiến vào Thiên Trì tu luyện là vinh quang vô thượng cho người của đế quốc, Thiên Trì, đó không phải là một thế lực, mà nó là một loại ngưng tụ, nó sẽ không hạn chế bất cứ kẻ nào, thánh địa Thiên Trì chỉ lấy sự cường đại của đế quốc làm sứ mệnh.

Hoàng Phủ Long chậm rãi kể, tay của hắn để ở trên ngực, hai tròng mắt lười nhác phóng đãng giờ phút này lại đầy trang nghiêm, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng vinh quang, lấy đế quốc làm vinh quang, lấy thánh địa Thiên Trì làm vinh quang.

- Thánh địa Thiên Trì, chỉ lấy sự cường đại của đế quốc làm sứ mệnh.

Những người khác một đám người đồng thời ngẩng cao đầu, tay phải ấp lên ngực trang nghiêm nói, đây là những lời nói sùng kính trang nghiêm phát ra từ nội tâm, sùng kính đối với thánh địa.

Lâm Phong và Đường U U nhìn nét mặt trang nghiêm của mọi người, nhưng trong lòng lại không kìm nổi hung hăng run lên, phảng phất giống như bị kịch liệt tấn công. Lúc đầu Lâm Phong đối với những lời nói của Hoàng Phủ Long có chút hoài nghi, nhưng sau khi hắn nói xong toàn bộ, cùng với phản ứng của mọi người thì cái hoài nghi trong lòng của hắn cũng biến mất.

Hắn có thể tưởng tượng được đây là một loại lực ngưng tụ hùng mạnh như thế nào, chính như Hoàng Phủ Long đã nói, Thiên Trì, nó không phải chỉ là một thế lực, nó sẽ không hạn chế bất cứ kẻ nào, nó lấy tình thế cảm xúc sứ mệnh mà tồn tại.

Người không phải là cỏ cây, hơn nữa họ đều có lòng trung thành thuộc về mình, nếu là có một thế lực như vậy, đối với người không có bất kỳ một hạn chế nào, thậm chí phụ trợ vô điều kiện, để cho ngươi trở nên hùng mạnh, lại còn có người không lấy đó làm vinh quang sao?

Đây là một loại lòng tốt vô hạn tuần hoàn, Thiên Trì lấy sự cường đại của đế quốc làm sứ mệnh, trợ giúp người trong đế quốc trở nên hùng mạnh, người trong đế quốc lấy Thiên Trì để tự hào, lấy việc được tu luyện trong Thiên Trì làm vinh quang.

Có thể đem loại niềm tin này duy trì từ hai ngàn năm trước, đây là một cảm xúc sứ mệnh vô cùng của một đế quốc, loại đế quốc như thế này không mạnh, thì ai có thể hùng mạnh?

Loại đế quốc này giống như là kiếp trước Lâm Phong đã gặp qua, loại đại quốc dân chủ này, người thống trị quốc gia lấy dân trị quốc, căn bản của quốc gia là làm cho dân giàu dân mạnh, đất nước cũng vì thế mà tự nhiên trở nên hùng cường.

- Lâm Phong, đế quốc Thiên Trì hoan nghênh mọi người gia nhập, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập đế quốc Thiên Trì ta, lấy thân phận đế quốc Thiên Trì ta tiến vào Bí Cảnh, bất kể các ngươi chiếm được trọng bảo gì, đế quốc cũng sẽ không can thiệp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, ngươi không được làm những việc phản nghịch đế quốc, nếu không ngươi sẽ phải chịu sự truy sát của Thiên Trì.

Hoàng Phủ Long lại nói, đế quốc Thiên Trì, trăm sông đổ về biển.

Trên mặt Lâm Phong nở một nụ cười, hắn chậm rãi nói:

- Muốn làm đại biểu cho Thiên Trì để quốc tiến vào Bí Cảnh, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy, hay là trước hết, ngươi hãy dẫn ta đi gặp thê tử của ngươi đi.

Nghe được lời nói của Lâm Phong, Hoàng Phủ Long lại nhếch miệng mỉm cười, nét mặt trang nghiêm vừa rồi đã biến mất, hắn run run nói:

- Được, chúng ta hãy đi đến Thiên Trì trước, duy chỉ có người kinh qua khảo nghiệm của Thiên Trì mới có thể đại biểu cho Thiên Trì tiến vào Bí Cảnh. Hiện tại không phải chỉ có chúng ta, chỉ sợ rằng vô số thiên tài của các đế quốc đều đang trên đường đi đến Thiên Trì rồi.

- Đi, chúng ta cùng nhau đi, đi gặp Thiên Trì Tuyết thê tử của ta.

Cái mặt dày vô liêm sỉ của Hoàng Phủ Long khiến cho những người đứng phía sau đều bĩu môi khinh bỉ, nhưng Lâm Phong cảm giác được rõ ràng rằng, bọn họ mặc dù đối với Hoàng Phủ Long nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong đôi mắt của bọn họ lại không có loại ác ý này.

Tuy rằng đã bị tên khốn kiếp Hoàng Phủ Long này không ít lần ngược đãi, nhưng mà tu vi của bọn họ quả thực là đã tăng lên không ít, đối với cái tên khốn kiếp không có tim không có phổi này, bọn họ thật sự cũng không thể hận hắn được.

Đoàn người có thêm Lâm Phong và Đường U U cộng lại có cả thảy tám người, tu vi của Hoàng Phủ Long là Huyền Vũ cảnh tầng tám, những người khác cũng đều là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu hoặc tầng bảy, nếu không họ cũng không có khả năng dám tu luyện ở giữa núi tuyết này, họ sẽ bị đông cứng lại mà chết.

Tuyết Linh Lung từ trong đống tuyết chạy tới trực tiếp nhảy vào trong ngực của Lâm Phong, cả người yêu thú xinh đẹp như tuyết, khiến cho mọi ánh mắt đều ngưng lại, thật là một tiểu yêu xinh đẹp.

- Đây là yêu thú gì?

Hoàng Phủ Long tò mò hỏi.

- Đây là thê tử của ta.

Lâm Phong thản nhiên nói, khiến cho ánh mắt của Hoàng Phủ Long và đám người đều cứng đờ, thê tử của Lâm Phong.

- Ha ha, xem ra thê tử của ta còn xinh đẹp hơn một ít.

Hoàng Phủ Long thật thà chất phác mỉm cười, có chút tự kỷ nói.

- Cũng không nhất định.

Lâm Phong liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Long, hắn không cho rằng nữ tử có thể so sánh với sắc đẹp của Mộng Tình.

- Cho dù thê tử của ngươi có là Thiên yêu, khi nàng hóa thành người cũng khẳng định không xinh đẹp bằng thê tử của ta, thê tử của ta là Thiên Trì Tuyết, là thánh nữ Thiên Trì, là cô gái xinh đẹp nhất đế quốc Thiên Trì.

Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Long liên tục phát ra những tia sáng kỳ dị, năm người phía sau hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một quyền oanh thẳng vào cái mặt của hắn.

Vô sỉ, người này quá vô sỉ rồi, thanh danh thánh nữ Thiên Trì Tuyết trong lòng bọn họ đều bị người này làm hư hại.

Lâm Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Long, tuy rằng người này không có tim không có phổi nhưng lại rất thông minh, chỉ nhìn một chút là đã đoán được Mộng Tình là Thiên yêu.

- Thiên Trì Tuyết, rồi ta sẽ nhìn thấy.

Lâm Phong cười nói như thể là đang đấu khí cùng với Hoàng Phủ Long, hắn không tin rằng có thể có người đẹp hơn Mộng Tình, mặc dù người đó có là thánh nữ Thiên Trì.

Tám bóng người không ngừng hướng tới phương hướng Thiên Trì, họ liên tục lóe ra mà đi, bọn họ đi trên vùng núi tuyết liên miên này, nhưng mà ở địa vực bên ngoài núi tuyết, trên không trung vẫn có những bông tuyết bay. Người đế quốc Thiên Trì dường như rất thích tuyết, Lâm Phong có thể cảm thụ được hơi thở tuyết trên người của bọn họ, giống như lời bọn họ nói, đế quốc Thiên Trì đem loại võ tu này trở thành tuyết tu.

Ở trên đường Lâm Phong cũng phát hiện được, không chỉ có tám người bọn họ, còn có rất nhiều người trong đế quốc Thiên Trì đang tiến đến phương hướng Thiên Trì, nhất là những thanh niên thiên phú không tồi. Mặc dù là không vào được Bí Cảnh, thì cũng có thể chiêm ngưỡng phong phạm của các bậc tiền bối Thiên Trì, hơn nữa, lúc này đây bọn họ còn có thể nhìn thấy thánh nữ Thiên Trì, Thiên Trì Tuyết.

Trong cuộc hành trình, Lâm Phong nghe được rất nhiều người đàm luận về Thiên Trì Tuyết, hơn nữa, khi mọi người nói đến hai chữ Thiên Trì thì đều mang theo ý ngưỡng mộ và kính trọng, điều này làm cho Lâm Phong đối với Thiên Trì cùng với Thiên Trì Tuyết sinh ra hiếu kỳ nồng đậm. Không hiểu đó là một thế lực dạng gì, mà có thế sinh ra cho lòng người trong đế quốc ngưng tụ như thế, còn có thánh nữ Thiên Trì kia nữa, nàng đẹp đến thế nào mà có thể mê hoặc nhiều người đến như vậy.

Thiên Trì là tín ngưỡng của mọi người trong đế quốc, mà Thiên Trì Tuyết là tình nhân trong mộng của vô số thanh niên.

Trong thời gian sáu ngày bôn ba trên đường, Lâm Phong phát hiện mình lại bước vào một nơi băng tuyết, hơn nữa nơi băng tuyết này còn là thành thị lớn nhất của đế quốc Thiên Trì, xa xa, một tòa núi tuyết giống như cao hơn cả trời, lộ ra vài phần khí mê ảo, liếc nhìn lại nó giống như là nơi tiếp giáp với trời, thật rung động lòng người.

- Lâm Phong, chúng ta đã đến rồi, nơi đó chính là Thiên Trì.

Hoàng Phủ Long chỉ vào núi tuyết nơi xa kia, trong ánh mắt hiện lên một thần sắc hưng phấn, tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment