- Nếu đây thật sự là tế đàn thời không trong truyền thuyết... chẳng lẽ muốn chúng ta đi qua nó mới có thể tới được mộ Hoàng giả chân chính sao? Có người lên tiếng, ngay sau đó có rất nhiều người nhíu mày. Tiến vào cung điện khoảng chừng hơn một ngàn người, mà tế đàn này tuy rất rộng lớn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được khoảng trăm người một lần.
Hơn nữa, tế đàn này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm lịch sử, nếu chẳng may xảy ra việc rối loạn thời không, ném bọn họ vào trong không gian loạn lưu, chẳng phải là bọn họ cầm chắc cái ch.ết sao.
Rất nhiều người băn khoăn trong lòng, hơn nữa, mỗi người trong bọn họ đều là loại người lòng dạ khó lường, ai lại muốn cùng người nào đó vượt qua không gian?
- Ít nhất, hiện tại muốn đi tới mộ Hoàng giả cũng chỉ có một biện pháp này. Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói. Tất cả mọi người trầm mặc một hồi. Đúng vậy, phía trước tất cả đều bị phong kín, chỉ có một khu tế đàn này, bọn họ chỉ có thể thông qua nó mới có khả năng rời khỏi chỗ này.
- Nếu chư vị đều có chỗ băn khoăn, vậy ta là người của Thiên Trì Tuyết Phong tới thử trước đi. Vũ Thiên Cơ mỉm cười, tung người, lập tức đi vào trong tế đàn. Vũ Thiên Cơ tại Thiên Trì Tuyết Phong có uy vọng cực cao, hắn vừa đi khỏi, lập tức có rất nhiều người đều đuổi theo, nhảy lên tế đàn.
- Không đúng. Nhân sinh tính đa nghi, nhìn thấy khóe miệng Vũ Thiên Cơ hiện lên nụ cười thần bí, có người nghi hoặc nói: - Nếu mấy trăm năm trước đã có mấy lần các đời tiền bối tiến vào mộ Hoàng giả này, chắc là không có việc gì, nếu để tế đàn thời không đưa bọn họ đến nơi trọng bảo trước thì không ổn.
- Đúng, dựa vào cái gì người của Thiên Trì Tuyết Phong các ngươi đi trước. Mọi người đều rối rít quát lên.
- Ta không phải tế đàn, hơn nữa chư vị đều có băn khoăn trong lòng, ta lên tế đàn, các vị lại hoài nghi ta có mục đích, ta đây muốn hỏi, các vị rốt cuộc muốn thế nào. Trong các ngươi ai nguyện ý muốn đi vào tế đàn đầu tiên, Thiên Trì ta nguyện ý nhường lại.
Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, nhưng trong giọng điệu mang theo một tia không hài lòng, tuy nhiên cũng không dám quá mức làm càn, nếu như phạm tới khiến nhiều người tức giận cũng không hay.
- Để cho bọn họ đi đi, chỉ là thứ tự trước sau mà thôi, làm gì mà lắm điều thế. Một tiếng quát bực bội từ phía Đông Hải Long Cung truyền tới. Có một người thân khôi ngô hét lớn, người này mặc long bào, toàn thân dường như tản ra cỗ lực lượng đáng sợ, giống như một con Giao Long vậy.
Ngao Giao chính là hậu bối ưu tú nhất trong đám đồng lứa ở Đông Hải Long Cung, lần này y thủ lĩnh đám người của Đông Hải Long Cung, Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng cùng là phụ tá cho y. Dù sao Ngao Giao mới là người Long cung chân chính, có được uy vọng khắc sâu vào lòng người. Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng mặc dù thực lực cường đại, nhưng vẫn là người gia nhập Long cung sau, tuyệt đối không đạt được tín nhiệm của Đông Hải Long cung.
- Các ngươi đi trước đi. Lại có người mở lời, người nói chuyện chính là một Kiếm tu mặc một kiện y phục màu trắng, chỉ đứng ở đó cũng làm cho người khác một loại cảm giác sắc bén, giống như thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất vỏ, xung quanh thân thể y là một đám cường nhân, thân thể cũng như kiếm, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến cho người cảm giác bị áp lực thật lớn.
Những người này chính là người của Cửu Tiêu Kiếm môn, người cầm đầu chính là lãnh đạo thanh niên đồng lứa của Cửu Tiêu Kiếm môn, Không Cửu Dạ.
Mọi người trầm ngâm một lát, một lời cũng không nói nữa, không bằng để cho người của Thiên Trì thử một lần, cũng không sao.
Vũ Thiên Cơ thấy mọi người trầm mặc, nở nụ cười, lực chân nguyên trên người hắn lập tức khởi động, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đống bí văn cực kỳ phiền phức kia, sau đó toàn bộ tế đàn thời không tỏa sáng hào quang, một cỗ lực không gian đáng sợ dao động tràn ra, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
- Lực không gian thật đáng sợ. Ánh mắt toàn bộ mọi người run lên, bọn họ cảm thấy không gian quanh thân thể mình dần dần bị bóp méo, cái cảm giác không gian hỗn loạn càng ngày càng mãnh liệt.
- Không tốt, ta làm sao cảm thấy, ta cũng sắp bị tế đàn thời không này mang đi. Ánh mắt rất nhiều người mở lớn, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ nên hốt hoảng. Hào quang kinh khủng trên tế đàn thời không kia bao phủ mọi người ở trong, thậm chí có người bởi vì sợ hãi mà lui lại phía sau, bọn họ sợ sẽ bị cuốn vào trong không gian loạn lưu.
Ánh mắt của Lâm Phong nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ, thấy trong đôi mắt đối phương mang theo chút tươi cười thâm ý, không có chút do dự nào, Lâm Phong trực tiếp bắt lấy tay Đường U U bên cạnh, quát: - Lên tế đàn.
Đám người Quân Mạc Tích nghe Lâm Phong quát câu này, đều phản ứng theo, không có hoài nghi, thân thể như gió, bay qua lập tức đáp xuống tế đàn thời không.
- Vù vù vù....
Một luồng ánh sáng đáng sợ từ trong hào quang tách ra, đám người bên ngoài chỉ cảm thấy thân thể mạnh mẽ run lên. Ngay sau đó suy nghĩ bọn họ rối loạn, thiên địa dường như đang xoay tròn, cả người bắt đầu bay lên.
Một cơn lốc đáng sợ ở hai bên trái phải tế đàn điên cuồng, gầm rú, sắc mặt đám người đại biến, hoảng sợ. Nhóm người ở ngoài giờ phút này chính là có cảm giác vượt qua không gian, trong đầu đều là tiếng ong ong khi không gian loạn lưu, dường như chỉ cần cơn lốc đó chạm đến sẽ chôn vùi một đám sinh mệnh.
Ánh mắt nhìn về phía trước, lại thấy đám người trên tế đàn thời không đứng vững như Thái Sơn, dường như được một cỗ nghiệp lực đặc thù bao phủ ở trong đó, so với những người khác thì an toàn hơn không biết bao nhiêu lần.
- A.... Một tiếng kêu thảm đáng sợ truyền ra, chỉ thấy trong không gian loạn lưu xuất hiện một hắc động, có một bóng người lập tức bị ném vào.
Rất nhiều người xung quanh thấy một màn như vậy thì trong lòng run lên, người nọ bị ném vào trong không gian loạn lưu thì vận mệnh sẽ như thế nào?
- A... a...... Lại có thêm vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, không gian không ngừng biến ảo, tiếng vang ầm ầm rung động màng nhĩ mọi người, mỗi một tiếng kêu thảm thiết vang lên đều khiến tâm đám người hung hăng run rẩy, bởi vì nó có nghĩa là lại có thêm một người bị vứt ra ngoài không gian loạn lưu.
Kế tiếp, trình diễn một sự tình khiến người ta điên cuồng. Một đám cường nhân bị ném ra ngoài, ngoại trừ đám người Thiên Trì được một tầng hào quang đặc biệt bao phủ ra, những người khác, cứ từng nhóm từng nhóm bị ném ra ngoài, không hề có ngoại lệ. Bất kể ngươi thực lực mạnh cỡ nào, loại sức mạnh thời không to lớn này căn bản không phải thứ mà cảnh giới hiện tại của bọn hắn có thể ngăn cản, thậm chí cũng không thể giải thích được vì sao.
Một màn này Lâm Phong đứng ở trong hào quang cũng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng chấn động, thực lực tế đàn thời không kia rốt cuộc có bao nhiêu k.hủng bố, nơi này còn là mộ Hoàng giả trong lời đồn, nhưng Hoàng giả này thực lực ở cảnh giới nào? Mạnh cỡ nào?
Những cái đó đều là câu đố.
Rất nhanh, ngoại trừ những người ở trong hào quang, toàn bộ đám người ở người đều bị ném ra không gian loạn lưu, tiếng vang ầm ầm truyền tới, trước mắt đám người biến ảo, quầng sáng biến mất, thân thể của bọn họ nhanh chóng từ khoảng không rơi xuống.
- Ầm, ầm, ầm! Tình huống đột ngột làm cho mấy người căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp rớt thẳng xuống đất, tạo thành mấy hố sâu hình người.
Mấy người Lâm Phong cũng không ngoại lệ, mới từ trong hư vô đi ra, cả người vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt, liền bị hung hăng quăng ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm giác đầu ong ong một trận, tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Cũng may thân thể Lâm Phong đủ dũng mãnh, lắc lắc đầu, từ dưới hố bay lên, tìm kiếm những người khác.
Trên mặt đất hiện ra một đám hố vừa lớn vừa sâu, hiện tại lại không ngừng có người leo lên.
- Tên khốn nào phá tế đàn. Một tiếng chửi nhỏ buồn bực vang lên, Hoàng Phủ Long cũng đã bò lên, nhổ một bãi nước miếng, sờ sờ đầu của mình.
- Khí lực người này cũng đủ mạnh. Lâm Phong liếc nhìn Hoàng Phủ Long một cái, chỉ thấy trên người y một vết thương cũng không có, chỉ đang vung vẩy cái đầu, khí lực rất mạnh mẽ. Còn những người khác khi bò lên, trên thân đều có những vết thương nặng nhẹ không đồng nhất.
Năm người Lâm Phong cũng tụ lại một chỗ, trên người Đường U U bị trầy da, có vẻ có chút chật vật, thân thể của nàng yếu nhất, tổn thương cũng nặng hơn một ít.
- Những người bị ném vào hắc động kia hẳn là cũng chưa ch.ết, chỉ có những người đứng ở trên tế đàn thời không mới có thể được vận chuyển đến cùng một nơi, những người khác có lẽ đã tản ra ở một chỗ nào đó rồi. Quân Mạc Tích liếc mắt đánh giá mảnh không gian này. Xung quanh chính là một mảnh đất hoang cực kỳ mênh mông, lộ ra một luồng hơi thở cô quạnh hoang vắng tự nhiên, nơi này hiển nhiên là một mảnh không gian khác.
Những người khác của Thiên Trì Tuyết Phong cũng ở đây, không có trở ngại gì lớn.
Người của bảy ngọn Tuyết Phong cũng gom lại một chỗ, ở đây, không ai tổn thất gì.
- Chúng ta chiếm cứ tế đàn thời không, tất cả cùng được truyền tới đây. Đây chính là ưu thế cho chúng ta hành động, ở chung một chỗ có thể dễ dàng săn bắt người của môn phái khác. Lời của Vũ Thiên Cơ mang theo vài phần sát ý, nhưng y lại nói với vẻ mặt rất bình tĩnh, nước chảy mây trôi.
Rất nhiều người đều gật đầu, người Thiên Trì được truyền tống cùng nhau, quả thực chiếm được tiện nghi rất lớn.
- Nhưng một số người lòng dạ khó lường dường như cũng không nguyện ý a. Một người của Thiên Xu Phong thản nhiên nói, ánh mắt của gã dừng ở đám năm người Lâm Phong.
- Đúng, có ít người là đến thời điểm cuối cùng mới lựa chọn gia nhập Thiên Trì ta, không biết có thể có dụng tâm kín đáo hay không. Một người khác phụ họa ra tiếng.
- Sự tình khác tạm thời để ở một bên, đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta, ở trong này, chúng ta đều là người của Thiên Trì mà không phải là bảy tòa Tuyết Phong riêng lẻ, đoàn kết nhất trí mới có lợi cho chúng ta. Vũ Thiên Cơ nói.
- Ta thật ra cũng không có ý kiến, chỉ e là những người có mục đích khác ở phía sau gây rối. Thanh âm khiêu khích vẫn vang lên.
Mấy người Lâm Phong nhìn đám người Thiên Xu Phong, trên mắt hiện lên tia sáng lạnh.
- Chó điên, chung quy vẫn là thích cắn người trước. Lâm Phong lạnh lùng nói. Lúc ở trong lối đi kia còn chưa có thanh toán, hắn cũng chưa có mở miệng, những người này vậy mà lại chủ động khiêu khích hắn.