Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 789

Rượu mạnh xuống cổ họng, mấy người Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng lửa thiêu đốt trong người, không có thống khổ

- Gầm! Hoàng Phủ Long nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng vang răng rắc truyền ra, những bầu rượu trong tay bọn họ không ngừng vỡ vụn, rượu vào bụng, trong hư không cũng toàn là hơi rượu, thật sảng khoái.

- Chiến

- Chiến đi!

Giận dữ gầm lên, thanh âm từ trong miệng Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương phun ra, chuông cổ tấu vang, trường bào màu vàng lóa mắt, chiến ý lăng thiên, hôm nay tất yếu sẽ nhuộm đỏ mảnh thố địa này.

Lâm Phong quay đầu lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Vũ Thiên Cơ, toàn thân đều là kiếm quang vô cùng vô tận, sát phạt hết thảy, kiên cố mà không thể phá nổi, tất cả những gì chắn ở trước mặt hắn, đều phải ch.ết.

- Chiến! Bước chân Lâm Phong bước ra, mang theo mấy phần khí phiêu nhiên, kiếm quang sắc bén xông thẳng lên trời, phảng phất như có ngàn vạn lưỡi kiếm gào thét xung quanh thân thể của hắn, lượn lờ ở đó, dường như muốn đâm rách chư thiên.

- Hơi thở kiếm đạo thật là khủng khiếp. Đôi mắt đám người cứng đờ, thực lực của Lâm Phong thật mạnh, quả nhiên là ý chí kiếm đạo tầng thứ sáu thật là đáng sợ, lấy thực lực của hắn đủ để miệt thị quần hùng. Hiện giờ, chỉ có điều còn không biết Vũ Thiên Cơ có bao nhiêu lợi hại, lãnh tụ thanh niên đồng lứa Thiên Trì, chắc rằng cũng không thể để cho người ta thất vọng mới phải.

Người Thiên Trì cũng một đám nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt đọng lại, không thể không nói, nếu để cho bọn họ đối mặt với Lâm Phong thì không có một người nào là đối thủ, họ sẽ dễ dàng bị Lâm Phong chém giết, ý chí lực lượng kiếm đạo lục trọng, bọn họ đều không thể ngăn cản, nếu như chiến đấu, chắc chắn sẽ ch.ết không thể nghi ngờ.

Ánh mắt nhìn về hướng Vũ Thiên Cơ, đôi mắt của bọn họ đều lộ ra ý sắc bén, Vũ Thiên Cơ quỷ thần khó lường, gã cùng với Lâm Phong một trận chiến, ai thắng ai bại.

Vũ Thiên Cơ thắng, hai kiện bảo vật hùng mạnh kia sẽ do Vũ Thiên Cơ phân phối, thân mình thực lực dũng mãnh, hơn nữa lại có bảo vật kh.ủng bố, Vũ Thiên Cơ sẽ càng đáng sợ hơn.

Đương nhiên, nếu như Vũ Thiên Cơ bại, chẳng lẽ gã thật sự muốn đem chức vị lãnh tụ tặng cho Lâm Phong, thừa nhận Lâm Phong cầm đầu Thiên Tuyến Phong nhất mạch, lấy Lâm Phong vi tôn?

- Không thể bại được, Vũ Thiên Cơ có được tinh thần lực tiếp dẫn, khả năng quỷ thần khó lường, mặc dù Lâm Phong kiếm khí Lăng Thiên, cũng sẽ thua ở trong tay Vũ Thiên Cơ. Đám người thầm nghĩ trong lòng, đúng Vũ Thiên Cơ tràn đầy tự tin, lãnh tụ thanh niên đồng lứa đỉnh núi tuyết Thiên Trì Vũ Thiên Cơ, chưa từng nghe nói gã chiến bại bao giờ.

- Xì xì. Vô tận kiếm khí phóng về hướng Vũ Thiên Cơ, người chưa đến, nó liền thật giống như muốn đem thân thể của gã cắt nhỏ, giết ch.ết.

- Tuyết! Trong miệng Vũ Thiên Cơ thốt ra một giọng nói, lập tức không gian xung quanh dường như thay đổi, hóa thành một nơi băng tuyết, những bông tuyết bay lên từ trên không trung rơi xuống, trên mặt đất bao trùm sương trắng, ý niệm vừa động khiến cho cả phiến không gian đều biến hóa, uy năng thật đáng sợ.

- Ý chí lục trọng. Đôi mắt đám người ngưng tụ lại, Lâm Phong có được ý chí lực lượng kiếm đạo lục trọng, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, mà Vũ Thiên Cơ lại có lục trọng ý chí tuyết cảnh giới, thiên địa tuyết bay.

Oanh! Bước chân của Lâm Phong đạp thật mạnh trên mặt đất, kiếm khí đáng sợ điên cuồng bốc lên, toàn bộ bổ nhào về phía Vũ Thiên Cơ, phát ra tiếng vang lợi hại. Vũ Thiên Cơ có được ý chí tuyết lục trọng, nhưng mà đôi mày Lâm Phong lại cũng không hề nhăn một chút, chỉ có chiến ý lăng thiên, Vũ Thiên Cơ không mạnh, chiến, cũng không có ý nghĩa.

Những bông hoa tuyết bồng bềnh, hơi thở rét lạnh tràn ngập trên không trung, phải đóng băng toàn bộ không gian thế giới, kiếm khí kia dường như đều bị sương lạnh đóng băng lại, uy lực suy giảm, khi gần đến bên người Vũ Thiên Cơ thì nó lại tiêu tan ở vô hình.

- Quá hùng mạnh, ta không phải là địch thủ của bọn họ, hiện tại nhất định phải thừa dịp lúc bọn hắn chiến đấu là lúc đoạt lấy bảo vật, bằng không mà nói sẽ không có cơ hội. Trong lòng đám người sinh ra rất nhiều ý nghĩ, có được chuông cổ với trường bào, Vân Phi Dương cùng với Quân Mạc Tích đã rất kinh khủng, nếu để Lâm Phong và Vũ Thiên Cơ chiến đấu xong, lại đi ngăn cản bọn họ thì bọn họ làm gì còn có cơ hội.

Âm vang kh.ủng bố, hơi thở điên cuồng bùng ra, liều mạng, bọn họ đi vào Bí Cảnh không phải là vì để đoạt được bảo vật, làm cho tự thân hùng mạnh, đoạt lấy một cơ duyên đó sao. Hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt bọn họ, có thể nào bọn họ không cố sức mà bắt lấy.

- Giết.

Ầm vang!

Hơi thở sát phạt điên cuồng bùng lên, chiến hỏa thiêu đốt, đám người Quân Mạc Tích sớm đã có chuẩn bị, không cần đợi cho những người khác động thủ, bước chân của bọn họ đều đã bước ra. Quân Mạc Tích khoác trường bào màu vàng rực rỡ, tốc độ như tia chớp, vả lại không có gì kiên cố mà không phá nổi, Vân Phi Dương thục giục chuông cổ, tiếng chuông tấu vang, giống như chương nhạc tử vong, Hoàng Phủ Long một thân long khí, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Đường U U bộ pháp chân đạp tiêu dao, chưởng lực kh.ủng bố cũng phát huy uy lực dũng mãnh.

Đại chiến, đã bùng nổ trong nháy mắt, đây cũng là đám người bước vào Bí Cảnh này một lần va chạm quy mô nhất, cả trăm người đại chiến.

Lâm Phong vả Vũ Thiên Cơ ở trong giữa đám người, Lâm Phong bước ra một bước, từng bước đi đều lộ ra uy thể vô tận, kiếm ý lăng thiên, chém ch.ết hết thảy, càng ngày càng mạnh, đến thời khắc này cả phiến không gian toàn bộ đều là kiếm, kiếm vô tận như sóng triều giận dữ trên hải dương.

Kiếm, chủ sát phạt, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, tuy rằng Vũ Thiên Cơ có tuyết ý chí, đồng dạng với ý chí kiếm đạo của Lâm Phong, vì đều là tầng thứ sáu, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản được uy lực sát phạt của kiếm.

Những bông tuyết không ngừng bị kiếm khí băm nhỏ, Vũ Thiên Cơ vẫn vui mừng không sợ, thần sắc trang nghiêm, hai tay ngưng ấn, đầu ngón tay hướng lên hư không, lập tức phảng phất như có bảy vì sao bay xuống, ánh sáng sao chói chang có thể so với ánh sáng mặt trời đan vào trên người Vũ Thiên Cơ, hóa thành đồ án thất tinh, rung động lòng người.

- Tiếp dẫn sao. Đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ lại, ánh sáng mặt trời từ trên cao tỏa ra, dừng ở vô tận trên thân kiếm kia, ngàn vạn lần những lưỡi kiếm đều lộ ra ánh sáng mặt trời lóa mắt đáng sợ, dường như kiếm đang thiêu đốt, trừ phi không có gì kiên cố mà kiếm khí sắc bén không phá nổi, không còn lộ ra chỗ nào mà không có ý hủy diệt.

Đây là ý chí kiếm và ý chí ngọn lửa kết hợp lại, mới hoàn mỹ như thế.

- Quy nhất kiếm quyết, sát. Lâm Phong giận dữ quát lên, thiên địa đồng dạng vô tận kiếm và ngọn lửa k.hủng bố thiêu đốt hòa thành một thể, ý chí kiếm vả ý chí ngọn lửa đồng thời bùng ra, kiếm xâm nhập vào thiên địa, cả phiến không gian thiên địa đều nghe tiếng núi thét biển gào âm thanh sát phạt.

- Tiếp dẫn sao, cho ta mượn quang hoa bất diệt. Cuối cùng Vũ Thiên Cơ thốt ra một giọng nói, bảy ngôi sao thần nối thành một bức tường chắn trước mặt gã, từng đạo quang hoa giăng khắp nơi đan vào thành một mắt sao đồ án lóa mắt, phát ra ánh sáng bất diệt.

Ầm!

Kiếm hủy diệt và ngọn lửa thiêu đốt chém vào phía trên quang hoa, hào quang đáng sợ phảng phất như muốn cắn nuốt cả thiên địa, làm cho ánh mắt đám người đều không thể mở ra được.

Răng rắc. Một tiếng vang lớn truyền ra, chỉ thấy bên trong bảy ngôi sao thần, có ba ngôi sao theo tiếng vang mà vỡ vụn ra, còn bốn ngôi sao thần khác trong nháy mắt hơi có chút mờ đi, nhưng lại lập tức trở nên rực rỡ lóa mắt, hào quang không ngừng lưu chuyển.

- Ừ? Đôi mắt của Lâm Phong cứng đờ, Vũ Thiên Cơ quả nhiên rất mạnh, không biết gã nắm giữ lực lượng kỳ lạ gì? Không ngờ có thể tiếp dẫn sao, hóa bảy ngôi sao cho mình sử dụng, mặc dù không dựa vào lực lượng của sáu người khác, nhưng gã vẫn cường đại như vậy. Dung hợp kiếm đạo ý chí cùng với ngọn lửa ý chí, một kiếm không ngờ chỉ có thể chém vỡ ba ngôi sao.

- Sao quang hoa là vĩnh viễn không tắt đấy.

Vũ Thiên Cơ thản nhiên thốt lên một giọng nói, chỉ thấy bảy ngôi sao đồ án, có bốn ngôi sao điên cuồng lưu chuyển, trong khoảnh khắc ba ngôi sao bị Lâm Phong chém vỡ kia lại lần nữa sáng lên, ánh sáng lóa mắt.

Trong mắt của Lâm Phong lộ ra vẻ kỳ dị, thật kỳ lạ, năng lực thần thông thế giới võ đạo quả nhiên có đủ những cái lạ lùng, không phải hắn có thể đo lường được tất cả, các loại thần thông hùng mạnh, năng lực nhiều đếm không xuể, hãy nói ngay Vũ Thiên Cơ này, gã lại có thể tiếp dẫn sao, ấp ủ lực lượng bảy ngôi sao thần, phóng ra ánh sáng quang hoa bất diệt.

- Không đúng, uy lực có yếu đi một chút. Lâm Phong có một tri cảm, tâm sáng như gương, ba ngôi sao kia một lần nữa trở nên rực rỡ, nhưng quang hoa đã không rực rỡ bằng bốn ngôi sao kia, mặc dù là ánh sáng sao, cũng không thể nào bất diệt.

- Giết!

Bước chân Lâm Phong ầm ầm bước lên một bước, lập tức lại là kiếm quang vô cùng vô tận oanh thẳng về hướng ánh sao kia, oanh, két, lại có thêm hai vì sao thần vỡ vụn rơi xuống, ánh sáng của bảy ngôi sao, giờ chỉ còn lại có hai ngôi sao lóa mắt nữa thôi.

Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ lại, gã không nghĩ tới Lâm Phong phát hiện huyền bí trong đó, trong khóe miệng gã lộ ra một ý lạnh lùng, song chưởng của gã run lên, lập tức ánh sáng bảy ngôi sao điên cuồng xoay tròn, từ trong hư không áp bách Lâm Phong, mượn lực lượng thiên địa sao đến trấn áp, kiếm của Lâm Phong dường như đã suy yếu đi rất nhiều.

- Lực lượng hủy diệt, rất đáng sợ. Ánh sáng thất diệu bao phủ thần thể của hắn, bất kể hắn né tránh như thế nào đều dường như không thể tránh khỏi ánh sao chiếu rọi, thân thể hắn phảng phất như có một chút cứng ngắc, ánh sáng sao kia bắt đầu tiêu diệt không gian, hướng tới hắn mà giảo sát, mất đi hơi thở vô cùng cường đại.

- Phá cho ta. Lâm Phong đánh ra một chỉ kình thiên, toàn bộ đầu ngón tay của hắn đều là kiếm ý, không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ thấy hóa thành kiếm khí vô tận, cuối cùng hòa tan vào hai đạo kiếm sắc, đâm rách hai vì sao thần cuối cùng, ánh sáng thất diệu trở nên mờ đi rất nhiều.

- Quả nhiên. Sau khi Lâm Phong làm tan biến bảy ngôi sao, ánh sáng thất diệu tuy rằng còn lưu chuyển tại đó, nhưng đã ảm đạm hơn rất nhiều rồi.

- Phá phá phá. Thân thể vút lên không, quả đấm của Lâm Phong oanh ở phía trên thất diệu, tiềng ầm vang hủy diệt truyền ra, thất diệu vỡ vụn, tan thành tro bụi.
Bình Luận (0)
Comment