Hừ, bất kể ngươi nói nhảm cái gì, hôm nay ngươi ch.ết chắc rồi.
Cả đám đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, sát ý càng ngày càng mãnh liệt, thật sự bọn chúng động tâm rồi, nhưng muốn lấy được trái tim Ngọc Hoàng, tất yếu phải giết được Lâm Phong, nếu hắn không ch.ết, bọn họ không thể nào khống chế được trái tim Ngọc Hoàng, không thể có được cung điện Ngọc Hoàng.
- Ta biết rõ, vấn đề là các ngươi sẽ giết ta trước, hay đoạt lấy trái tim Ngọc Hoàng trước.
Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười thản nhiên, bàn tay nâng trái tim Ngọc Hoàng lập tức quăng ra ngoài:
- Các ngươi có thể lựa chọn giết ta trước, tuy nhiên khi đó trái tim Ngọc Hoàng sẽ không thuộc về các ngươi, các ngươi chỉ làm mai mối cho người khác.
- Trái tim Ngọc Hoàng.
Đồng tử đám người run lên mãnh liệt, toàn bộ nhảy tới phía trái tim Ngọc Hoàng. Trong thế giới cường giả vi tôn này, gia nhập tông môn, thế lực lớn chẳng qua cũng chỉ để trở nên hùng mạnh, vậy mà giờ phút này cơ hội hùng mạnh đang ở ngay trước mắt, chiếm được cung điện Ngọc Hoàng, bọn họ sẽ có cơ hội vượt qua tất cả các cường giả trong tông môn, trở thành nhân vật cao cao tại thượng, như vậy thì ai còn quan tâm đến tông môn nữa. Những người cầm đầu tông môn đều đã tiến vào trong cung điện Ngọc Hoàng, trong lúc gấp gáp đã đưa ra quyết định lưu lại vài người ở bên ngoài nhưng lại không hề để ý đến bản tính của con người.
- Oanh!
- Cút ngay cho ta.
Hơi thở kinh khủng bùng ra, những cường giả Thiên Vũ kia bắt đầu chiến đấu, không gian gào thét, mặt đất sụp đổ, tất cả mọi người chỉ vì một vật, đó là trái tim Ngọc Hoàng. Nhưng Lâm Phong lại thanh nhàn đứng một bên, hắn bình tĩnh nhìn đám đông đang điên cuồng chiến đấu, giống như không hề có liên quan gì đối với hắn. Những người đó nhìn thấy Lâm Phong không đi, họ lại càng kiên định cố gắng quyết tâm đoạt lấy trái tim Ngọc Hoàng, khi đã có được trái tim Ngọc Hoàng, họ sẽ giết Lâm Phong, vậy là cung điện Ngọc Hoàng sẽ về tay bọn họ. Đoàn Vô Nhai ở một phía khác rất xa Lâm Phong, gã cũng không rời đi, gã chăm chú nhìn vào những cường giả Thiên Vũ đang chiến đấu kia. Quả nhiên Lâm Phong đã thành thục hơn nhiều lắm, hiểu được tâm cơ, biết dùng thủ đoạn, hơn nữa với thiên phú kinh khủng thì hắn sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Một đạo hàn quang lạnh như băng phóng tới dừng ở trên người Đoàn Vô Nhai, khiến cho gã có cảm giác lạnh toát cả người, sát khí lạnh đến tận xương, Đoàn Vô Nhai biết Lâm Phong muốn giết gã đến mức nào, đương nhiên gã sẽ không cho Lâm Phong cơ hội, muốn gã ch.ết cũng không thể dễ dàng như vậy.
- ch.ết cho ta.
Chỉ thấy một bàn tay trực tiếp đâm vào thân thể một cường giả Thiên Vũ, máu tươi bắn tóe ra, một gã cường giả Thiên Vũ đã ch.ết, nhưng mà trái tim Ngọc Hoàng thì vẫn ở trên mặt đất như cũ.
- Ngươi cũng đi ch.ết đi.
Một thanh kiếm sắc mang theo tiếng rít đang sợ trực tiếp đâm vào trên lưng người vừa giết người, trong nháy mắt kiếm run lên xé rách thân thể của đối phương.
- Trái tim Ngọc Hoàng là của ta.
Người vừa lên tiếng đạp trên một bộ pháp kỳ diệu, hướng thẳng xuống nơi trái tim Ngọc Hoàng mà đi, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi.
- Người của Tiêu Dao môn.
Đám người đều hơi kinh hãi, người cầm trường kiếm trong tay hét lên giận dữ, kiếm phát ra tiếng ngân vang, phá hư không, ngay lập tức đã tới.
- Ông!
Cường giả Tiêu Dao môn hóa thành mấy chục đạo bóng dáng, mỗi một đạo bóng dáng đều giống như một người thực sự, ẩn chứa ảo diệu vô cùng.
- Xuy xuy.
Kiếm khí khủn.g bố trực tiếp tiêu diệt sạch mấy đạo thân ảnh, nhưng mà mấy đạo thân ảnh khác vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trái tim Ngọc Hoàng.
- Dừng lại.
Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, một luồng chưởng ấn đáng sợ phóng xuống đất, chưởng ấn này thật lớn, dường như nó đã hóa thành một quả núi lớn mà đè xuống. Lại mấy đạo ảo ảnh trong nháy mắt bị chấn vỡ, tuy nhiên chỉ thấy một cái bóng xẹt qua, trái tim Ngọc Hoàng trên mặt đất trong khoảnh khắc đã biến mất, tàn ảnh xẹt qua, người Tiêu Dao môn đoạt được trái tim Ngọc Hoàng ngay lập tức tiến về phía Lâm Phong. Trái tim Ngọc Hoàng đã tới tay, kế tiếp chỉ có giết ch.ết Lâm Phong thì trái tim Ngọc Hoàng mới không bị ai khống chế nữa.
- Tốc độ thật nhanh.
Lâm Phong nhìn cường giả Tiêu Dao môn đang đánh về phía mình, tuy trên mặt không có chút nào thay đổi, nhưng trong lòng cũng thấy khiếp sợ cho bộ pháp hùng mạnh này. Tiêu dao bộ pháp chân chính, mơ hồ bất định rồi lại nhanh như tia chớp, những tàn ảnh kia tựa hồ như hư ảo nhưng lại khiến người khác cứ tưởng là thực.
- Giết.
Một đạo chưởng lực mờ ảo đuổi giết về hướng Lâm Phong, không gian vang ầm lên một tiếng, người Tiêu Dao môn muốn dùng một chưởng này giết ch.ết Lâm Phong.
- Oanh!
Trái tim Ngọc Hoàng lại đột nhiên biến ảo thành cung điện, ngay lập tức giáng lâm, cường giả Tiêu Dao môn đã bắt được trái tim Ngọc Hoàng trực tiếp bị đánh bay, không biết văng đến nơi nào rồi. Mặt khác, đám người đuổi theo cũng bị đánh bay ra ngoài. Tâm thần Lâm Phong lại động, trái tim Ngọc Hoàng đã lại trở thành một quả tim, đập thình thịch, thình thịch trong không trung. Thân hình Lâm Phong chợt lóe ra, hắn cầm trái tim vào trong giữa lòng bàn tay, nhìn những bóng người bị chấn động ở phía xa, trên khóe miệng phun ra máu tươi, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười trêu tức:
- Các ngươi lại thực sự ngu xuẩn như thế.
Hắn đã dám nèm trái tim Ngọc Hoàng ra, nếu những người đó lựa chọn giết hắn, như vậy sẽ chỉ làm mai mối cho người khác, trái tim Ngọc Hoàng sẽ bị người khác cướp đi, bởi vậy mọi người trước tiên đồng loạt lựa chọn đoạt trái tim Ngọc Hoàng, sau đó mới giết Lâm Phong. Đáng tiếc là bọn họ dường như đã quên, bây giờ Lâm Phong đã nắm trong tay quyền khống chế tuyệt đối trái tim Ngọc Hoàng, bọn họ đoạt được trái tim Ngọc Hoàng liệu có hữu dụng không? Một ý niệm trong đầu Lâm Phong, có thể khiến cho trái tim Ngọc Hoàng hóa thành cung điện mênh mông, trực tiếp đánh cho bọn họ đến không còn biết chạy đi đâu. Đám người từ trên mặt đất bò dậy, cực kỳ chật vật. Bọn họ lại lần nữa đi về phía Lâm Phong cách đó không xa, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Lâm Phong đang trêu đùa bọn họ, giống như hắn đang chơi trò chơi vậy. Rồi bọn họ đột nhiên ý thức được một điều, Lâm Phong có trên tay trái tim Ngọc Hoàng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa trái tim Ngọc Hoàng thành cung điện đánh bay họ ra ngoài, nói như vậy, bọn họ căn bản không có khả năng giết được Lâm Phong. Chả trách Lâm Phong căn bản không sợ hãi bọn họ, bởi vì hắn đã sớm nghĩ đến điểm ấy, hắn đang đùa bỡn bọn họ.
- Suy nghĩ rõ chưa? Lâm Phong nhìn những sắc mặt khó coi đó, tiếp tục chọc tức: - Còn muốn trái tim Ngọc Hoàng không? - Cùng nhau liên kết chém ch.ết hắn đi.
Những cường giả Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu được ý tứ của đối phương, hiện tại, chỉ có chém ch.ết Lâm Phong trước đã rồi mới có thể đoạt được trái tim Ngọc Hoàng.
- Giết!
- Giết!
Rất nhiều tiếng hét phẫn nộ truyền ra, ở cách xa hàng cây số nhưng Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được sát ý đáng sợ cùng với vô số quang mang rực rỡ, khoảng cách cây số dường như trong nháy mắt sẽ bị vượt qua. Cường giả Tiêu Dao môn có tốc độ nhanh vô cùng, ở giữa hư không kéo theo một chuỗi tàn ảnh hư ảo.
- Ầm!
Một tiếng va chạm khủ.ng bố truyền ra, uy áp đáng sợ giáng lâm, trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi, bọn họ đã sắp tiếp cận Lâm Phong, nhưng mà ngay lập tức bọn họ lại bị oanh trở về, bổ nhào thẳng xuống mặt đất, tốc độ càng nhanh thì gặp hạn càng độc. Lâm Phong vẫn không cử động một chút nào, chỉ có bình tĩnh đứng ở đó nhìn những bóng dáng ngu muội bị oanh đến hộc máu ở phía xa xa.
- Tiếp tục không? Lâm Phong tiếp tục nhìn những bóng dáng chật vật từ trên mặt đất đứng lên, trên khóe miệng lô ra nụ cười lạnh lùng trêu tức.
Hắn thật sự đang đùa bỡn, triệt để đùa bỡn đối phương, trong tay hắn có trái tim Ngọc Hoàng, nắm trong tay một tòa cung điện Hoàng giả, ai có thể giết được hắn. Những cường giả Thiên Vũ lần lượt đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, bất kể là ai khi bị người khác trêu tức như thế cũng đều có cảm giác phẫn nộ, xấu hổ huống chi là cường giả như họ. Bọn họ hận không thể bầm thây Lâm Phong thành vạn đoạn.
- Ngươi chắc chắn ch.ết không thể nghi ngờ.
Tất cả đều biết được ý tứ của đối phương, nếu bây giờ không giết được Lâm Phong thì bọn họ sẽ trở về bẩm báo cường giả trong tông môn. Khi tin tức truyền ra, Lâm Phong chắc chắn ch.ết không thể nghi ngờ, hắn sẽ bị đuổi giết đến lên trời không có lối xuống đất không cửa, cho dù là người Thiên Trì cũng không thể nào bảo vệ được Lâm Phong.
- Đi!
Những người đó bay lên không, chuẩn bị rời đi. Lâm Phong quét nhìn những người này, trong miệng hắn lộ ra một nụ cười băng hàn:
- Đi? Muốn giết ta không thành công, giờ lại muốn đi sao? Chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể Lâm Phong bay vút lên không mang theo sát ý mãnh liệt: - Để cái mạng các ngươi lại đây đã rồi hãy đi.
Dứt lời, thân thể của Lâm Phong hóa thành một đạo cuồng phong thổi quét về phía trước, trong nháy mắt đã giáng xuống trước mặt những cường giả Thiên Vũ đang ở trên không kia. Hắn lập tức ném trái tim Ngọc Hoàng ra, tâm thần vừa động, hoàng khí vô cùng vô tận bùng nổ, nương theo một tiếng ầm vang thật lớn, cung điện Ngọc Hoàng trực tiếp rơi trên mặt đất, cả mặt đất chấn động. Một tòa cung điện từ trên trời giáng xuống sẽ tạo ra một lực kinh khủng đến cỡ nào, không thể tưởng tượng được. Toàn bộ đại địa đều xuất hiện vô số khe nứt, giăng khắp mọi nơi như mạng nhện.