- Ngươi đang dạy ta? Tôn giả Thiên Xu Phong nghe Lâm Phong châm chọc liền khó chịu hỏi.
- Không dám!
Lâm Phong cười lạnh:
- Thầy là gốc của trò, trong một tông môn, nhân vật lãnh tụ phải cường đại mà rộng rãi, như vậy tông môn mới hưng thịnh.
Lúc đầu Thiên Trì đế quốc chỉ là một nước nhỏ yếu, hôm nay trở thành bá chủ Càn Vực, tất phải có nguyên nhân rõ ràng. Quan trọng là nhờ vào tín niệm của người trông coi Thiên Trì. Hết thảy vì đế quốc! Như vậy trên dưới một lòng, đế quốc mới hưng thịnh không suy.
- Thiên Cơ Phong đứng đầu Thiên Trì Thất Phong, là lãnh tụ của Thiên Trì, người lãnh đạo Thiên Cơ Phong phải có đại khí phách.
Vũ Thiên Cơ cùng tất cả đệ tử Thiên Cơ Phong đều có can đảm, dù đã từng có va chạm với ta nhưng trong lúc nguy cơ vẫn cùng chung hoạn nạn. Hết thảy vì đế quốc, duy chỉ có hạng người vì chút lợi ích che mờ tâm trí như đám người Thiên Xu Phong, khi bước vào Bí Cảnh lại vì chút thù riêng mà dùng thủ đoạn mưu hại tính mạng ta, sau đó thậm chí còn muốn tru diệt tất cả bọn ta. Bây giờ trở lại Thiên Trì, ta đã hiểu Thiên Xu Phong có đệ tử như thế là có nguyên nhân! Lâm Phong chậm rãi nói làm cho sắc mặt tên Tôn giả Thiên Xu Phong càng thêm khó coi, Lâm Phong mượn đệ tử để vũ nhục nhân vật lãnh tụ của Thiên Xu Phong, nhục nhã cả Thiên Xu Phong. Lời nói to rõ, mọi người đều nghe hiểu, người các phong khác thầm nghĩ Lâm Phong này đúng là lớn gan, không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào. Tôn giả Thiên Xu Phong chậm rãi nhìn qua, không nhìn Lâm Phong mà nhìn về Tuyết Tôn giả.
- Ngươi cũng nghe được đó, người này trong mắt không có trưởng bối, ta nhất định phải dẫn hắn qua Thiên Xu Phong ngồi mấy ngày.
Thiên Tuyền Phong yên tâm, Thiên Xu Phong sẽ không hại tính mạng hắn, chỉ để cho hắn hiểu được tôn ti lớn nhỏ. Tuyết Tôn giả lắc đầu, nếu Thiên Xu Phong đã mở ra một màn này rồi, yên tâm hay không người người đều biết, lão sao có thể để Lâm Phong bị mang qua Thiên Xu Phong được.
- Ngươi đang dung túng cho đệ tử Thiên Tuyền Phong sao? - Ta không muốn nhiều lời, người cần gì phải há mồm bức người.
Ngươi nói Lâm Phong không biết tôn ti, hắn chỉ nói lời hơi bất kính mà thôi, đệ tử ngươi ngay cả đại điện chủ phong của Thiên Tuyền Phong ta cũng dám bao vây. Nếu bàn về thất kính, Lâm Phong há có thể sánh bằng đệ tử Thiên Xu Phong. Ngươi có tư cách gì muốn dẫn Lâm Phong qua Thiên Xu Phong. Trong mắt Tuyết Tôn giả lộ ra quang mang sắc bén nhìn đối phương, thanh âm lạnh lùng thêm vài phần. Một mạch Thiên Trì truyền thừa nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không xảy ra chia cách gì lớn, nhưng đúng như lời Lâm Phong nói, không có tâm lý “Sống yên ổn nên nghĩ đến ngày gian nguy”, nếu không e rằng khó tránh khỏi một số kẻ lòng dạ khó lường, cảm giác sứ mạng sẽ nhạt đi không ít.
- Lâm Phong đánh ch.ết đệ tử Thiên Xu Phong ta mới dẫn tới người Thiên Xu Phong oán hận, nhưng bọn họ đúng là thật sự bất kính.
Ta đây sẽ xử trí bọn họ, nếu ngươi nguyện ý giúp ta quản giáo thì ta cũng vui lòng. Nhưng đệ tử Thiên Tuyền Phong này, ta nhất định phải mang đi! Tôn giả Thiên Xu Phong vẫn mang thái độ cường ngạnh, không tiếc hi sinh môn hạ đệ tử của mình. Tuyết Tôn giả không nhiều lời, chỉ lắc đầu, muốn mang Lâm Phong đi là chuyện không thể nào!
- Ngươi muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong sao? Thân là người đứng đầu Thiên Tuyền Phong, ngươi nhẫn tâm làm thế sao!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát lớn, làm cho người Thiên Tuyền Phong đều trợn mắt, Tôn giả Thiên Tuyền Phong khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Xu Phong và Thiên Tuyền Phong?
- Ta còn tưởng Tôn giả Thiên Trì đều là người nhân nghĩa, không nghĩ tới cũng có kẻ tầm thường, ngoài tham lam còn có vô sỉ nữa!
Lâm Phong chỉ trích, từ đầu tới cuối đều chỉ có Thiên Xu Phong há mồm bức người, cố tình gây sự. Chính là vì bảo vật trên người hắn, bây giờ lại còn vu khống Thiên Tuyền Phong khơi mào mâu thuẫn!
- Lớn mật!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát Lâm Phong, không gian nhất thời như rung lên, một luồng thần niệm dao động đâm về phía Lâm Phong, trực tiếp chui vào trong mi tâm hắn, vô ảnh vô hình, người tu vi yếu thậm chí còn không cách nào cảm nhận được. Trong nháy mắt, Lâm Phong điều động lực lượng hồn phách, dùng hơn mười vạn ý niệm tàn hồn hóa thành chuông cổ, ngăn cản thần niệm công kích của đối phương. Chuông cổ vang lên, thân hình Lâm Phong run rẩy kịch liệt, lui về sau mấy bước.
- Bịch!
Lâm Phong thuận thế ngồi xuống, cố nén máu huyết cuộn trào trong người, thần sắc của hắn trở nên tái nhợt, không còn chút máu. Tôn giả Thiên Xu Phong dùng thần niệm công kích, khống chế vừa đủ, vừa chuẩn làm cho hồn phách của hắn bị trọng thương. Nhưng vì Lâm Phong tu luyện Tàn hồn thiên thuật cùng với thần niệm thuật của Tam Sinh Ma đế, cho nên dù Tôn giả dùng thần niệm công kích vẫn không cách nào rung chuyển được hắn. Tuy vậy hắn vẫn làm bộ bị trọng thương, nếu không những người khác càng thêm hoài nghi hắn chiếm được trọng bảo gì đó mà sinh ra lòng tham. Trọng bảo mê hoặc lòng người, dù là Tôn giả Thiên Trì cũng vì tham niệm mà trở nên bỉ ổi như thế, hắn không thể không cảnh giác.
- Năm lần bảy lượt nhục nhã trưởng bối, không dạy ngươi một chút thì ngươi còn không biết tôn sư trọng đạo!
Tôn giả Thiên Xu Phong lộ ra mấy phần bừa bãi, nhưng tiếng lão vừa dứt, một luồng kiếm ý đáng sợ bao phủ toàn bộ không gian, giờ khắc này, trong thiên địa tràn ngập khí tức kiếm đạo vô cùng cường hãn. Tôn giả Thiên Xu Phong lập tức trở nên căng thẳng, chỉ cảm thấy kiếm ý sắc bén kia tùy thời đều có thể giết tới, phát ra công kích đáng sợ. Về phần dưới Tôn giả, vô luận là Thiên Vũ cảnh hay Huyền Vũ cảnh đều cảm giác không thở nổi, không dám lộn xộn chút nào, giống như kiếm ý kia tùy thời đều có thể giết ch.ết bọn họ.
- Kẻ nào? - Ah… - Ah… Từng tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, đám đệ tử Thiên Xu Phong đều lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, kiếm ý vô hình kia cắt qua thân thể bọn họ, dù không có vết thương nhưng bọn họ cảm giác kiếm khí như cắt nát bọn họ ra, họ có thể ch.ết đi bất cứ lúc nào.
Chỉ chốc lát, bọn họ đều cảm giác đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, bò lổm ngổm trên mặt đất mà thở hồng hộc, thân thể như một đống bùn lầy, không còn chút lực lượng nào, giống như trở thành người ch.ết. Cảm giác vạn tiễn xuyên tâm này như là sự tr.a tấn thống khổ nhất thế gian.
- Ra đây!
Tôn giả Thiên Xu Phong gầm lên. Trên cao xuất hiện luồng kiếm quang xẹt qua hư không, một thân ảnh đạp kiếm phủ xuống đầu mọi người. Người lộ ra kiếm khí kh.ủng bố như là một thanh lợi kiếm tuyệt thế rời khỏi vỏ, chỉ cần một ý niệm cũng làm cho toàn bộ đệ tử Thiên Xu Phong cảm nhận đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.
- Kiếm Phong Tử, ngươi có ý gì? Tôn giả thấy người tới, sâu trong đáy mắt lộ ra mấy phần kiêng kỵ.
Nếu nói trong Thiên Tuyền Phong này, ai làm cho lão kiêng kỵ nhất, không phải Kiếm Phong Tử thì còn ai. Hơn nữa, hình như thành tựu áo nghĩa kiếm đạo của Kiếm Phong Tử càng thêm lợi hại hơn rồi. Người này tuyệt đối là một kẻ điên, đồng thời còn là một kiếm tu cường hãn, thực lực b.iến thái. Đây là người mạnh nhất trong ba Tôn giả Thiên Tuyền Phong, hai vị sư huynh y không thể sánh bằng.
- Người Thiên Tuyền Phong ta dù sai cũng không tới phiên Thiên Xu Phong ngươi tới chỉ dạy!
Kiếm Tôn giả ngạo nghễ đứng trên hư không, ánh mắt sắc bén như kiếm, đám đệ tử Thiên Xu Phong nơm nớp lo sợ, thực lực Tôn giả này thật khủng khiếp, một ý niệm đã làm bọn họ cảm giác như vạn tiễn xuyên tim.
- Kiếm Phong Tử, ngươi quá khinh thường người khác rồi!
Tôn giả Thiên Xu Phong quát lên.
- Khinh người!
Kiếm Tôn giả cười lạnh:
- Thiên Xu Phong các ngươi bao vây chủ điện Thiên Tuyền Phong ta, sinh sự từ việc không đâu, còn muốn mang đi đệ tử xuất chúng nhất của Thiên Tuyền Phong.
Ngươi nói ta khinh người, buồn cười, các ngươi vì sao tới đây, trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Thiên Trì đã sớm có quy củ, môn hạ đệ tử có đại khí vận, tuyệt không thể tranh đoạt, phải giúp đỡ trưởng thành, nhưng Thiên Xu Phong các ngươi bị lợi ích che mờ. Hôm nay ta phải lãnh giáo một chút, Thiên Xu Phong khinh người như thế rốt cuộc dựa vào cái gì!!! Lời vừa dứt, kiếm khí kinh khủng từ trong hư không ép xuống, Kiếm Phong Tử chẳng những động thủ với đệ tử Thiên Xu Phong, ngay cả Tôn giả, lão cũng muốn thử. Thiên Tuyền Phong há có thể mặc người khi dễ!