Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 854

- - Lâm Phong thu hồi Phong Ma Thạch, ngay sau đó nhìn phía mọi người, từ từ mở miệng.

- Hiện giờ, thời gian một nén nhang đã qua, may nhờ chư vị thủ hạ lưu tình, hơn nữa lúc ở Bí Cảnh, quả thực ta chiếm được một ít thủ đoạn thần thông lợi hai, mới có thể may mắn kiên trì được.

Lâm Phong khách khí nói khiến ánh mắt nhiều người kinh ngạc, người này vậy mà nói đệ tử các mạch hạ thủ lưu tình, sau đó hắn còn nói mình chiếm được thủ đoạn thân thông lợi hại trong Bí Cảnh cho nên mới có thực lực này, hắn có thể kiên trì được không phải do những đệ tử thân truyền không có thực lực. Hắn đang giữ lại thể diện cho đám thân truyền các mạch, cũng giữ lại thể diện cho các đại Phong chủ. Dù sao Thiên Trì cũng là một thể thống nhất, nhất trí đoàn kết với nhau mới có thể cường thịnh. Hiện giờ, hắn đã trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền Phong, thậm chí còn là nhân vật lãnh tụ, hắn không thể tùy ý làm bậy, không coi ai ra gì.

- Chư vị không hổ danh là đệ tử thân truyền của các đại Phong chủ, dù chiến tới giờ cũng không cởi bỏ thực lực để đối phó ta, lòng dạ rộng rãi khiến Lâm Phong kính nể.

Về sau có cơ hội, ta tất nhiên sẽ thỉnh giáo tài năng của chư vị, cùng nhau tiến bộ, khiến Thiên Trì ngày càng mạnh mẽ… Lâm Phong tiếp tục nói, đủ cho đối phương thể diện, ngược lại khiến những người kia cảm thấy thoải mái. Bọn họ nghe theo quy định áp chế tu vi của Thiên Cơ lão nhân, tự nhiên không cởi bỏ áp chế để đối phó hắn, nhưng Lâm Phong nói bọn họ lòng dạ rộng rãi. Bọn họ nghe cũng thấy đúng, bằng không vì sao bọn họ không cởi bỏ áp chế lúc bại trận, bọn họ không còn thấy ác cảm với Lâm Phong nữa. Ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ý cười, Lâm Phong có thể bình tĩnh xử lý lần phân tranh này khiến bọn họ cảm thấy vui mừng, ngay cả Thiên Cơ lão nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc, Vũ Thiên Cơ từng nói qua với hắn, Thiên Tuyền nhất mạch xuất hiện một thiên tài tên Lâm Phong, thiên phú còn mạnh hơn y. Bởi vậy, Thiên Cơ lão nhân đã sớm biết Lâm Phong.

- Tuy nhiên.

.. Đúng lúc này, Lâm Phong thay đổi, ánh mắt rơi xuống người Tử Vân Thanh.

- Từng thế lực lớn chắc chắn sẽ xuất hiện một ít bại hoại, không biết có phải do trưởng bối dạy bảo hay không, ti tiện vô sỉ, hứa áp chế tu vi cùng ta chiến đấu, ta mới tiếp nhận khảo nghiệm.

Nhưng sau khi chiến đấu lại cởi bỏ áp chế, thậm chí mượn dùng lực lượng của trưởng bối, ta cảm thấy sỉ nhục vì cùng loại bại hoại này tồn tại ở Thiên Trì. Thanh âm Lâm Phong thay đổi, lộ ra vài phần lạnh lùng, nói cực kỳ rõ ràng, một mạch Thiên Xu Phong vô sỉ tới cực điểm, quan hệ giữa đôi bên đã không thể cứu vãn, Lâm Phong cũng không muốn cứu vãn, đối phó kẻ thù, sẽ hung hăng áp chế khiến đối phương không có cơ hội trở mình. Mặt Tử Vân Thanh và đám người Thiên Xu Phong nóng lên, lộ vẻ bị sỉ nhục, nhưng từng câu nói của Lâm Phong đều là sự thật, hành vi và việc làm của Thiên Xu Tử và Tử Vân Thanh quả thực có chút ti tiện, có muốn cũng không thể biện giải được.

- Ngươi muốn chiến đấu cùng ta, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.

Hiện tại, ngươi không có Trấn Hồn Linh, ta cũng không có Thiên Tuyền Thạch. Ngươi là đệ tử thân truyền của Thiên Xu Phong, ta là đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền Phong. Chúng ta công bằng chiến đấu, hơn nữa tu vi và cảnh giới của ngươi còn cao hơn ta, chút tiện nghi đó, ta cho ngươi chiếm. Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn tuyên chiến với Tử Vân Thanh. Ánh mắt Tử Vân Thanh lóe lên sự lưỡng lự, chiến đấu vừa rồi, Lâm Phong còn chưa tiến vào Thiên Vũ đã đủ đáng sợ, thừa trấn áp gã. Hiện giờ, Lâm Phong đột phá bước vào Thiên Vũ, Huyền Vũ lột xác thành Thiên Vũ, không biết sẽ mạnh tới mức nào, Tử Vân Thanh không có lòng tin chiến thắng Lâm Phong, nếu chiến gã chắc chắn thua. Nhưng gã không có lý do gì cự tuyệt Lâm Phong, giống như Lâm Phong nói, Tử Vân Thanh gà là đệ tử thân truyền của Thiên Xu Phong, Lâm Phong là đại biểu của Thiên Tuyền Phong, tu vi của gã còn cao hơn Lâm Phong, gã lấy gì để cự tuyệt, không muốn chiến với Lâm Phong? Nếu không chiến thì lúc trước vì sao gã còn cưỡng ép Lâm Phong chiến đấu, như thế có ý gì? Tử Vân Thanh nhất thời không biết nói gì, không biết nên nói gì cho đúng. Lâm Phong không để cho gã có cơ hội từ chối, lạnh lùng nói:

- Chiến đi, để ta xem đệ tử thân truyền Thiên Xu Phong các ngươi ngoại trừ dùng một ít thủ đoạn vô sỉ ra, còn có thực lực chân chính hay không.

Giọng nói hạ xuống, Lâm Phong tiến lên trước, đánh về phía Tử Vân Thanh, sóng khí kh.ủng bố quay cuồng khiến ánh mắt Tử Vân Thanh nghiêm lại, chiến ý hùng mạnh xuất hiện trên người, nếu không cách nào tránh khỏi, vậy toàn lực chiến một trận đi. Nhìn lực lượng chân nguyên gầm thét trên người Tử Vân Thanh, Lâm Phong cười tà dị, hào quang lóe lên, một cỗ lực lượng đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy trên tay Lâm Phong xuất hiện thêm một tấm bia đá to lớn, hiện ra lực lượng phong ấn trấn áp đáng sợ. Trên tấm bia đá có viết một chữ Phong, dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ, vừa rồi Trấn Hồn Linh chính bị tấm bia đá này trấn áp.

- Phong Ma Thạch, vô sỉ.

Thiên Xu Tử nhận ra tấm bia đá này, lạnh lùng nói.

- Câm miệng, đây chỉ là học theo các ngươi thôi, so với sự vô sỉ của các ngươi, Lâm Phong còn kém xa lắm.

Hỏa Diễm Tôn giả cười lạnh trêu tức, Lâm Phong đang muốn chọc tức Thiên Xu Tử. Tử Vân Thanh cảm nhận cỗ lực lượng trấn áp đáng sợ đập vào mặt, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, Phong Ma Thạch, bảo vật có thể trấn áp Trấn Hồn Linh. Lâm Phong còn trên hư không nhưng gã đã cảm nhận rõ lực lượng trấn áp đáng sợ áp từ trên xuống, khiến sắc mặt gã trắng bệch. Vừa rồi gã dùng Trấn Hồn Linh bắt nạt Lâm Phong, giờ Lâm Phong dùng Phong Ma Thạch ức hϊế͙p͙ gã.

- Đi!

Lâm Phong đánh ra một đạo chân nguyên lực vào Phong Ma Thạch, chỉ thấy chữ Phong trên Phong Ma Thạch tỏa ra hào quang rực rỡ, một tiếng vang lớn truyền ra, áp bách về phía Tử Vân Thanh, Phong Ma Thạch biến lớn, che đậy ánh mắt Tử Vân Thanh, lấp đầy hư không, cả người gã bị một cỗ lực lượng trấn áp đáng sợ trói buộc.

- Ầm, ầm!

Phong Ma Thạch hạ xuống, áp trên người Tử Vân Thanh, đám người đã không nhìn thấy bóng dáng của Tử Vân Thanh nhưng dường như có thể thấy được vận mệnh của hắn. Lần này, chỉ sợ gã sẽ bị Lâm Phong ngược đãi tới ch.ết. Phong Ma Thạch khổng lồ bị một lực lượng mạnh mẽ chặn lại, Lâm Phong lạnh lùng cười, Tử Vân Thanh không hổ danh là Thiên Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong, lực lượng quả nhiên hùng mạnh, lại vẫn có thể đứng vững trước Phong Ma Thạch. Hào quang lóe lên, Lâm Phong tiến lên, Tiêu Dao bộ pháp, nhanh như tia chớp, nháy mắt tới phía trên Phong Ma Thạch. Thân thể xoay ngược xuống, Lâm Phong đột nhiên chém ra một chưởng, đánh vào phía trên Phong Ma Thạch. Hiện giờ bước vào Thiên Vũ, lực lượng Lâm Phong đã vô cùng mạnh mẽ, một chưởng giáng xuống, bia đá bị đè thấp xuống. Tử Vân Thanh bị áp bách ở dưới kêu thảm thiết, Phong Ma Thạch hạ thấp, Tử Vân Thanh bị đè, vừa rồi còn bị Lâm Phong dùng một chưởng cách không vỗ xuống, chỉ sợ giờ này đang rất thảm.

- Rất kiên cường.

Lâm Phong chăm chú nhìn Phong Ma Thạch, miệng cười lạnh, thân thể bay lên không, lại lần nữa ép xuống, hai chân hung hăng giẫm mạnh lên Phong Ma Thạch, lực lượng trấn áp đáng sợ đ.è xuống, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ầm vang một tiếng, Phong Ma Thạch nện xuống mặt đất, mặt đất điên cuồng chấn động. Tử Vân Thanh chỉ sợ đã bị lún sâu trong lòng đất.

- Quá bi thảm!

Đám người thầm nghĩ, nếu không phải vạn bất đắc gĩ, bình thường võ tu sẽ không ai ở dưới mặt đất. Lúc chiến đấu với người khác mà ở dưới đất sẽ rất thua thiệt, vừa thoát khỏi mặt đất sẽ phải đối mặt với tập kích trí mạng, thời điểm dưới mặt đất cũng không biết khi nào bị đánh ch.ết. Lâm Phong cười lạnh, thu Phong Ma Thạch, cảm nhận mặt đất nhúc nhích, nháy mắt tìm được vị trí của Tử Vân Thanh, miệng lại cười lạnh. Hôm nay, hắn phải đè ch.ết tên đê tiện này. Một ngọn lửa đáng sợ xuất hiện trên người Lâm Phong, ngọn lửa này rất đáng sợ, giống như mặt trời chói chang khiến người chói mắt, thiêu đốt mặt đất. Thân hình khẽ động, Lâm Phong cảm nhận được động tĩnh dưới mặt đất, lập tức phát ra một chưởng, ngọn lửa vô cùng vô tận trực tiếp chui xuống. Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa đáng sợ thiêu đốt tất cả, không gian như bị nướng chín.

- A.

...... Dưới mặt đất truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một đạo thân ảnh liều lĩnh phóng lên cao. Giờ phút này, thân ảnh ấy vô cùng chật vật, tóc bị đốt trụi, quần áo trên người bị nướng cháy đen.

- Hóa ra ngươi còn bò ra được!

Lâm Phong cười lạnh, bước ra một bước đến trước người Tử Vân Thanh, chưởng lực khủ.ng bố mạnh mẽ đánh tới, những âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, xương cốt Tử Vân Thanh không biết bị vỡ vụn bao nhiêu cái, gã bị một chưởng của Lâm Phong đánh bay ra ngoài, bay về phía Thiên Xu Tử.
Bình Luận (0)
Comment