- - Đứng lại!
Trong lúc Lâm Phong đang muốn ngự không vào thành, một thân ảnh từ trên trời ép xuống, muốn chặn Lâm Phong lại.
- Trọng địa hoàng thành, không được phi hành tiến vào!
Người này mặc khôi giáp Xích Huyết, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai, hẳn là người gia nhập Xích Huyết thiết kỵ sau này, nếu không thì đã có thể nhận ra Lâm Phong. Giờ phút này, trong lòng Tề Vân rất khẩn trương, người này nhìn như tuổi trẻ nhưng tùy tiện đứng trên hư không làm cho người ta cảm giác thâm sâu khó dò. Giống như không phải dùng chân nguyên lực ngự không, mà tự nhiên lơ lửng vậy. Gã có thể cảm giác được, thanh niên với ánh mắt thâm thúy trước mắt này, tu vi rất cường đại, có thể vừa ra tay liền dễ dàng diệt gã. Nhưng gã thân là một thành viên của Xích Huyết thiết kỵ, trong ngày gia nhập Xích Huyết thiết kỵ đã từng tuyên thệ, muốn dùng tiên huyết hộ vệ vinh quang của Xích Huyết. Thành Dương Châu hiện giờ là hoàng thành của Tuyết Nguyệt quốc, là cố hương của Quân vương Lâm Phong. Ai cũng không thể ngự không bước vào, bất luận kẻ nào cũng không thể. Lâm Phong đương nhiên sẽ không trách cứ đối phương, trong lòng còn cười vui hơn, nhưng bên ngoài thì bình tĩnh nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, ta vừa ra tay đã có thể giết ngươi, vẫn nên tránh ra đi thôi!
Trong lúc nói chuyện, Lâm Phong lật tay, lực lượng chân nguyên khủ.ng bố cuộn trào, đủ làm Tề Vân cảm giác không thở nổi. Quả nhiên đúng như suy đoán của gã, người này rất mạnh, e rằng kh.ủng bố hơn so với thống lĩnh.
- Thành Dương Châu chính là cố thổ của Quân vương Lâm Phong, không ai có thể ngự không mà vào, ngươi muốn vào hãy đạp lên thi thể ta trước đã!
Ánh mắt từ mũ giáp lộ vẻ kiên nghị, trong giọng nói còn mang theo tín ngưỡng. Lâm Phong chính là tín ngưỡng của gã, là tín ngưỡng của thành Dương Châu. Gã thân là người Dương Châu, dù tuổi của gã không khác bao nhiêu so với Lâm Phong, nhưng Lâm Phong thành danh quá sớm, mười sáu tuổi đã rạng danh Dương Châu.
- Quân vương Lâm Phong!
Lâm Phong thầm than, không nghĩ đến cha mẹ mình lại lập một kẻ còn chưa biết sống ch.ết làm Quân vương.
- Một kẻ đọa nhập ma đạo, vứt bỏ hết thảy rời đi, thậm chí còn không biết sống ch.ết thế nào, có tư cách gì xưng Quân vương!
Lâm Phong lẩm bẩm. Nhưng một câu tùy ý của hắn lại làm cho Tề Vân lộ ra lãnh ý cường liệt, người này lại dám vũ nhục tín ngưỡng của gã, vũ nhục Quân vương Tuyết Nguyệt.
- Vì những lời này của ngươi, dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng phải ra tay với ngươi!
Tề Vân lạnh lùng nói, gã lao tới, trường thương đâm ra, một thương bá đạo mà cương mãnh, chân nguyên lực xoắn ngang không gian. Lâm Phong khẽ mỉm cười, hắn vươn tay, bắt trường thương vào tay. Tề Vân mạnh mẽ giãy dụa, nhưng lại phát hiện trường thương không chút nhúc nhích. Dù gã vận dụng toàn bộ lực lượng cũng không thể lay động chút nào. Trong mắt lộ vẻ kinh hãi, nhưng Tề Vân vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thực lực người này thật khủng khiếp. Bàn tay Lâm Phong khẽ động, một lực lượng đáng sợ chấn động lòng bàn tay Tề Vân, làm cho trường thương của gã mạnh mẽ bật ra, trong chớp mắt đã bị đối phương cướp vào tay, sắc mặt gã trở nên khó coi. Sỉ nhục, đường đường là một thành viên của Xích Huyết thiết kỵ, lại bị người ta nhục nhã như thế.
- Ngươi nhìn cho rõ, một thương này phải nên đâm như vậy!
Lâm Phong mỉm cười nói, sau đó đâm ra một thương về phía Tề Vân. Tại đầu mũi thương, như lộ ra luồng lưu quang đáng sợ, tốc độ nhanh như chớp, như ảo ảnh.
- Ông!
Một tiếng ông ông truyền ra, mũi thương nhanh mạnh trở nên bá đạo, nhưng có thiên địa đại thế kh.ủng bố. Thương còn chưa đến đã làm người ta hít thở không thông, phảng phất như gã đã ch.ết. Tại trước mặt một thương này, gã không có đường sống, làm cho Tề Vân nhắm mắt lại. Nhưng thiên địa đại thế kinh khủng kia đột ngột tan biến, Tề Vân mở mắt ra, mũi thương ngừng lại trước mắt, vững như thái sơn, thậm chí không chút đung đưa.
- Răng rắc!
!! Mũ giáp bị nứt ra, trực tiếp vỡ vụn, toàn thân Tề Vân thấm ướt mồ hôi, một thương này đã vượt qua tưởng tượng của gã, gã chưa từng thấy một thương nào đáng sợ như thế.
- Nhìn rõ chưa? Lâm Phong cười hỏi.
Tề Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu, cái hiểu cái không, gã đương nhiên nhìn rõ một thương này, nhưng lại căn bản không nhìn thấu.
- Đây là thương pháp gì? Tề Vân nhìn Lâm Phong hỏi.
- Không có thương pháp, ta căn bản không hiểu thương!
Lâm Phong lắc đầu.
- Ngươi không hiểu thương? Tề Vân trợn mắt không tin nhìn Lâm Phong.
- Thương pháp vũ kỹ đều cố định, chỉ cho ngươi một phương pháp, nếu ngươi không cách nào lĩnh ngộ tinh túy của nó, vậy căn bản không thể phát huy ra lực lượng của vũ kỹ.
Lĩnh ngộ được thì ngươi có thể phát huy một vũ kỹ bình thường thành lực lượng đáng sợ. Thậm chí, ngươi không cần bất kỳ vũ kỹ nào, tùy tâm sở dục, tùy ý mà động, mượn thiên địa đại thế, một thương đâm ra, thiên địa biến sắc! Lâm Phong nhẹ nhàng nói, Tề Vân như vẫn còn chìm đắm trong trầm tư, vẫn còn cái hiểu cái không. Lấy cảnh giới hiện tại của gã thì không cách nào lĩnh ngộ được ảo diệu trong lời của Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong tin tưởng, một thương kia với mấy câu của hắn có thể tạo thành một phương hướng cho gã, chí ít trong thời gian ngắn thì thương pháp của gã sẽ nhất định trở nên mạnh mẽ.
- Tề Vân!
Lúc này, một vài người lăng không lao tới, đứng cùng một chỗ với Tề Vân, ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Phong. Tề Vân tỉnh lại từ trong hoảng hốt, nhìn Lâm Phong nói:
- Đợi một chút, ngươi có dụng ý gì, tại sao lại chỉ dạy thương pháp cho ta, còn nữa, ngươi còn vũ nhục Quân vương Lâm Phong.
Những người khác nghe được lời này của Tề Vân đều tức giận nhìn Lâm Phong, trong mắt lộ ra hàn mang, ngươi này lại dám vũ nhục Quân vương Lâm Phong. Lâm Phong hiện giờ đã là Quân vương Tuyết Nguyệt, uy vọng có lẽ không được cao trong lòng dân chúng, nhưng trong quân đội, nhất là trong Xích Huyết quân đoàn, hắn lại có quân uy chí cao vô thượng, hắn là tín ngưỡng, là thần linh của Xích Huyết quân đoàn. Những điều liên quan đến Lâm Phong cùng Xích Huyết quân đoàn, hôm nay lại trở thành vô số truyền thuyết lưu truyền trong Tuyết Nguyệt quốc.
- Kẻ chấp nhất!
Lâm Phong mỉm cười lắc đầu, người này có chút giống mình lúc xưa.
- Chuyện gì vậy? Ngay vào lúc này, phía xa truyền đến một thanh âm, mấy người mặc giáp Xích Huyết quay đầu nhìn người đến, nói: - Thống lĩnh, có người vũ nhục Quân vương Lâm Phong!
- Bùm!
Nghe vậy, chân nguyên lực người vừa đến liền gào lên, thậm chí còn có sát khí. Mấy người kia nhanh chóng tránh ra, để người vừa đếnnhìn rõ dung mạo kẻ đã vũ nhục Lâm Phong. Mà Lâm Phong cũng nhìn rõ người này, trên mặt tuấn tú nhưng đã lộ ra dấu vết năm tháng, hai mắt càng thêm thâm thúy, cả người tự nhiên mà thâm sâu khó lường, còn có, trên trán dường như đã có vài sợi tóc bạc. Vị thống lĩnh này run rẩy, từng màn lúc xưa hiện lên trong đầu. Đã từng, Lâm Phong mang Xích Huyết quân đoàn tại thành Đoạn Nhận đốt giết mấy chục vạn quân Ma Việt. Đã từng, Lâm Phong mang theo Xích Huyết thiết kỵ, tại Hoàng thành giết người cứu Liễu tướng quân. Đã từng, Lâm Phong vì Liễu tướng quân ch.ết đi mà nộ phát trùng quan, giết vài quốc gia máu chảy thành sông. Nhưng khi trở lại hoàng thành, thân nhân của mình lại tử thương vô số, còn chính hắn sa đọa thành ma. Từng màn xuất hiện trong đầu, một vài tướng lĩnh chân chính lúc trước giờ cũng đã đi xa rồi. Chỉ còn lại Lôi tướng quân mượn rượu qua ngày, mà gã thì từ một tên quân sĩ bình thường trở thành thống lĩnh. Tuế nguyệt như ca, thương hải tang điền, hết thảy đều cảnh còn người mất. Còn may, trời cao chiếu cố, đại thiên kiêu một đời của Tuyết Nguyệt quốc đã trở lại, còn sống trở về. Mấy người Tề Vân thấy thống lĩnh của mình thất thần, vừa thấy thanh niên trước mặt lại nước mắt tuôn rơi, khóc thành tiếng. Một thống lĩnh cẩn thận tỉ mỉ vô cùng nghiêm túc, một quân nhân thiết huyết, giờ phút này lại khóc như đứa trẻ, điều này làm bọn họ cảm giác như mộng ảo. Bọn họ không trải qua năm tháng núi thây biển máu kia, không trải qua chiến trường đẫm máu, cũng không trải qua cảnh tượng máu nhuộm trời chiều như ngày tận thế, bọn họ sao có thể hiểu được nước mắt của thống lĩnh, tại trong đầu thống lĩnh của họ, mang theo đủ loại ký ức. Hai chân quỳ xuống, nước mắt vẫn rơi, lão thống lĩnh cúi người, khàn khàn hô:
- Tướng quân!
Tướng quân! Mấy người Tề Vân ngơ ngác, Tướng quân, thống lĩnh của bọn họ lại gọi người này là Tướng quân, tướng quân trẻ tuổi như vậy, Tuyết Nguyệt quốc chỉ có một người, Quân vương Tuyết Nguyệt – Lâm Phong!