- - Lúc này hơi thở Lâm Phong thể hiện khiến Nguyệt Thanh Sơn rung động.
Ngày xưa, tứ đại thiên tài khi bằng tuổi Lâm Phong, khó khăn lắm danh chấn Tuyết Nguyệt, nhưng mà Lâm Phong đã đến cảnh giới Thiên Vũ, trở thành cường giả mạnh nhất trong Tuyết Nguyệt quốc, giống như người mạnh nhất Tuyết Nguyệt ngày xưa
- Đoàn Nhân Hoàng, Thiên Vũ cảnh giới.
Thiên phú này, quả thực rợn người.
- Không được, dựa vào thiên phú Lâm Phong, hắn còn phải theo đuổi cảnh giới cao hơn, ngày càng mạnh hơn, một ngày kia thẳng tới trời cao, ta lại càng không thể nói cho hắn biết sự thật.
Nguyệt Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng, hai tay nắm chặt thành đấm, gân xanh đều nổi cả lên, vì tương lai của Lâm Phong, Nguyệt Mộng Hà cũng sẽ không trách người cha này, bản thân Mộng Hà cũng khẳng định không muốn cho Lâm Phong biết.
- Nói cho ta biết.
Hơi thở trên thân Lâm Phong lại càng hùng mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Sơn, khiến tâm thần hắn sắp không giữ nổi.
- Ngươi không cần phải hỏi nữa, Lâm Phong, hãy quên đi, tu luyện cho tốt.
Nguyệt Thanh Sơn cất tiếng nói.
- Thành Dương Châu lớn như vậy, giữa một Hoàng cung nhiều người như vậy, khẳng định không phải chỉ có các người biết, quân nhân phục tùng mệnh lệnh là việc thứ nhất phải làm, Xích Huyết quân khẳng định sẽ không gạt ta.
Lâm Phong chậm rãi nói khiến ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn cứng đờ. Đích xác thành Dương Châu lớn như vậy, nơi này nhiều người như vậy, lại từng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ cần Lâm Phong hỏi là có thể biết được, điều này căn bản không phải là bí mật gì, liệu có thể giấu diếm được không?
- Lâm Phong, con đáp ứng ta, nếu ta cho ngươi biết, ngươi sẽ không kích động, sẽ không được hành động theo cảm tính.
Nguyệt Thanh Sơn rốt cục cũng thỏa hiệp, nhìn Lâm Phong nói.
- Được, con đáp ứng.
Lâm Phong không có chút do dự đáp lại.
- Việc này phải nói từ ngày con nhập ma, bắt đầu từ khi ngươi vì Liễu Thương Lan dẫn quân vây giết Đoạn Nhận Thiên Nhai, thây người ngổn ngang khắp đồng.
Người Liệt Vân quốc tử thương vô số, bọn họ ghi hận trong lòng, không chỉ có Liệt Vân quốc, còn có người của Thiên Phong quốc. Vào thời điểm khi con tham dự Tuyết Vực tỉ thí, đã kết thù với Thiên Phong quốc, sau khi con nhập ma rời đi, bọn họ đều đến Tuyết Nguyệt quốc. Nguyệt Thanh Sơn chậm rãi kể lại, mỗi câu nói của lão lại khiến tim Lâm Phong đập thình thình, trong lòng bùng lên hàn ý mãnh liệt, quả nhiên nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họan vô cùng.
- Sau đó xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lâm Phong vô cùng khẩn trương.
- Hai nước bọn họ đều phái cường giả đánh vào Hoàng Thành trước kia của Tuyết Nguyệt quốc, bọn họ chiếm luôn nó, sau đó lại tấn công thành Dương Châu, nói muốn bắt sống Hân Diệp, bọn chúng còn tuyên bố không cho Hân Diệp thủ tiết, cùng với rất nhiều lời nói nhơ bẩn.
Lời nói Nguyệt Thanh Sơn khiến hơi thở Lâm Phong càng ngày càng lạnh hơn.
- Cường giả hai nước làm như thế, cha mẹ con và cả ta nữa đương nhiên không thể chịu đựng được, hai nước song phương đều xuất động cường giả Thiên Vũ cùng đi đến Tuyết Nguyệt.
Mặc dù phụ thân ngươi cũng là cường giả Thiên Vũ, nhưng thương thế lần trước còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai người đại chiến một trận cuối cùng bị thua, mà tu vi của ta cũng bị phế bỏ.
- Phụ thân và mẫu thân con như thế nào rồi? Lâm Phong khẩn trương vô cùng hỏi.
- Người của hai nước lấy Hoàng cung Tuyết Nguyệt ngày xưa làm nơi tạm cư, mang cha mẹ con đi.
Bọn họ công bố sẽ không đến thành Dương Châu nữa, bọn họ muốn người của Tuyết Nguyệt chúng ta tự mình đưa Hân Diệp, cũng là vợ của Quân vương Tuyết Nguyệt đến trước mặt bọn họ. Nếu không, họ sẽ giết cha mẹ còn, bọn họ mượn dịp này để hung hăng làm nhục Tuyết Nguyệt, làm nhục con. Giọng nói Nguyệt Thanh Sơn cũng lộ ra phẫn nộ mãnh liệt, những đường gân xanh trên người nổi lên, mơ hồ lộ ra sát khí.
- Lâm Phong, đều là lỗi của ta, ta không xứng làm thê tử của chàng.
Đoàn Hân Diệp vô cùng áy náy, nàng từng rất nhiều lần hoài nghi, mình có phải sát tinh luôn làm hại người bên cạnh mình hay không? Lâm Phong nắm tay nàng, lắc đầu.
- Nàng chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, không có nàng họ cũng sẽ tìm được cớ khác để làm nhục Tuyết Nguyệt, làm nhục ta.
- Đúng, chúng ta cũng biết như thế, dù có đưa Hân Diệp đến cho họ, cũng chỉ tìm thêm nhiều nhục nhã hơn thôi.
Nguyệt Thanh Sơn thống khổ nói, đều do mình vô năng, trơ mắt nhìn tất cả những việc này xảy ra.
- Phụ thân và mẫu thân hiện tại thế nào? Có gặp chuyện không may nào hay không? Lâm Phong lo lắng nhất là an toàn của hai người.
- Không có, còn chưa đến thời gian ước định, bọn họ buộc Lâm Hải và Mộng Hà ở cửa thành ngày xưa cho chúng phơi nắng phơi sương, để giảm nhuệ khí Tuyết Nguyệt chúng ta.
Ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn trở nên đỏ thẫm. Mà cũng vào lúc này, một luồng hơi thở tràn ngập băng hàn và giết chóc từ trên người của Lâm Phong tràn ra, dường như muốn hủy diệt tất cả. Thân thể Nguyệt Thanh Sơn cứng đờ, lão bị đè nén gần như không thở nổi dưới luồng hơi thở này, hít thở không thông, nhưng vẫn quát lên.
- Lâm Phong, con đã đáp ứng ta rồi, không thể kích động như thế, bây giờ con là tất cả hy vọng của chúng ta.
- Con biết, con sẽ không kích động, nhưng con sẽ cho đám phải trả giá thật nhiều.
Âm thanh lạnh như băng từ miệng Lâm Phong thốt ra, ánh mắt hắn nhìn hư không, quát lớn.
- Tuyết Ưng!
Tiếng thét phẫn nộ chấn động hướng tới tận trời, toàn bộ Hoàng Cung bị thanh âm này chấn động run lên, bầu trời lập tức xuất hiện một luồng yêu khí kinh khủng, bảy bóng dáng vô cùng yêu dị từ trên cao hạ xuống, tất cả đều dừng xung quanh Lâm Phong.
- Oanh oanh!
Từng luồng thanh âm như muốn đánh rách mặt đất, bảy đạo thân ảnh này xuất hiện làm người ta cảm giác đáng sợ đến mức tận cùng, thân thể Nguyệt Thanh Sơn không ngừng run rẩy. Thiên Vũ, toàn bộ đều là Thiên Vũ, hơi thở yêu khí còn thật đáng sợ, Thiên yêu.
- Thiếu chủ.
Thất đại Tuyết Ưng hạ xuống đất khom người chào Lâm Phong, càng khiến Nguyệt Thanh sơn một chấn động, đầu lão giờ có chút choáng váng. Thiếu chủ, bảy đại Thiên yêu đáng sợ này gọi Lâm Phong là thiếu chủ. Trời ạ, sau khi nó nhập ma, rốt cuộc đang gặp chuyện gì ở bên ngoài? Nguyệt Thanh sơn cảm giác suy nghĩ hắn bị đình trệ, bị chấn động không nói nên lời, bảy đại Thiên yêu lão ngưỡng vọng hiện tại lại đang cúi người trước Lâm Phong, cung kính gọi thiếu chủ Rất nhiều Xích Huyết quân chạy tới bên này cũng nhìn thấy Lâm Phong, thấy được nhân vật thiên kiêu ngày xưa của Tuyết Nguyệt quốc, tướng quân của họ hiện tại đang tiếp thụ danh hiệu thiếu chủ của bảy Thiên yêu đáng sợ. Liễu Phỉ đứng bên cạnh cũng lặng người, nàng vô cùng rung động, mỗi lần Lâm Phong xuất hiện đều để lại cho nàng những rung động không giống nhau như, nhưng mỗi lần đều là những rung động từ sâu trong nội tâm.
- Một người xuống đủ rồi.
Lâm Phong nói một tiếng, một Tuyết Ưng trong số đó bay vút lên cao, hóa hình thành yêu, đôi cánh tuyết bạch thật lớn xòe rộng, cả người lộ ra hơi thở vô cùng đáng sợ, cuồn cuộn áp bức từ trên bầu trời, yêu khí ngút trời. Còn sáu Tuyết Ưng khác lần nữa ẩn vào đám mây biến mất không thấy gì, dường như chưa từng xuất hiện.
- Đợi tin tức của ta.
Lâm Phong leo lên lưng Tuyết Ưng, cánh chim mở ra, một luồng yêu khí thổi quét qua Hoàng Cung, biến mất ngay trong ánh mắt của mọi người. Lâm Phong rời đi, Nguyệt Thanh Sơn vẫn còn trong trạng thái thất thần, thật lâu sau lão mới tiêu hóa được rung động này, nước mắt tuôn ra đầy mặt, vô cùng vui mừng, hậu sinh khả úy, xem ra lão đã quá lo lắng rồi. Trên không Dương Châu thành, một luồng yêu khí kinh khủng thổi quét qua làm mọi người vô cùng khiếp sợ, rất nhiều người chưa nhìn thấy Thiên yêu bao giờ, yêu thú hùng mạnh có thể biến hóa, cảnh giới ngang hàng với cường giả Thiên Vũ. Mà bọn họ lại còn thấy được người thanh niên kia, nhân vật thiên kiêu ngày xưa từ Dương Châu thành đi ra, Lâm Phong. Lâm Phong, không ngờ hắn lại cưỡi Thiên yêu mà đi, không biết khi Lâm Phong đến Hoàng thành ngày xưa sẽ có một hồi đại chiến rung động như thế nào. Giờ phút này, rất nhiều người đều hận không thể chắp cánh bay đến Hoàng Thành xưa, để nhìn xem tình hình khi Lâm Phong đến đó sẽ như thế nào. Cũng cùng lúc này, tin tức Lâm Phong trở về lại lần nữa truyền khắp mọi ngõ ngách, truyền thuyết thiên kiêu ấy, lại kéo dài, ngày xưa Lâm Phong rơi vào ma đạo, rời khỏi Tuyết Nguyệt quốc không biết sống ch.ết thế nào. Hiện giờ, vương giả trở về, chiếc ghế trống Quân vương Tuyết Nguyệt kia giờ đã có chủ. Quân vương Lâm Phong đã trở lại, hơn nữa lúc này trở về, tu vi hắn đã bước vào một cảnh giới đáng sợ hơn, giống như cảnh giới Đoàn Nhân Hoàng ngày xưa. Hơn nữa Đoàn Nhân Hoàng đã là trung niên, không thể so sánh với Lâm Phong, ở tuổi này, rất nhiều người thậm chí còn chưa bước vào được cảnh giới Huyền Vũ. Vật cưỡi Lâm Phong hiện giờ không ngờ là một Thiên yêu, Thiên yêu lớn đến mức đáng sợ, Thiên yêu này có thể biến hóa, tin tức từ Hoàng Cung truyền ra, Thiên yêu gọi Lâm Phong là thiếu chủ. Lâm Phong, hắn đã trở về, hắn trở thành thiếu chủ của một thế lực đáng sợ? Chẳng lẽ là giống như Long Sơn đế quốc, một thế lực lớn trong một Đế quốc hạ phẩm?