Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 885

- - Lâm Phong nghe xong lời rơi vào trầm mặc, Tà Linh này đã thành tinh, có được linh trí giống như con người, rất “thông minh”.

Không bàn xem nó nói thật hay giả, nhưng nó đã nói thế, Lâm Phong cũng không có khả năng giết ch.ết nó. Nếu thật sự có một Viêm Đế tồn tại ăn mòn linh trí con người thì quá nguy hiểm. Quan trọng nhất là hắn không biết Viêm Đế từng bị giết ch.ết kia là loại người có tính cách ra sao.

- Ngươi không phải vừa mới nói, ngươi không thể khống chế người sao? Lâm Phong thần sắc lạnh lùng, ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay lại lần nữa được tăng cường, đốt đến nỗi Tà Linh kêu thảm liên tục.

- Ta không cách nào khống chế cường giả Thiên Vũ, nhưng người dưới Thiên Vũ, ta có thể nha.

Tà Linh tru lên, thanh âm lại vang lên đầu Lâm Phong.

- Khống chế người dưới Thiên Vũ, hừ.

Lâm Phong nhìn tiểu kim nhân giữa ngọn lửa, hừ lạnh một tiếng.

- Được, ta nói.

Nếu thể tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của Thiên Vũ, ta có thể khống chế thân thể đó, nhưng một khối thân thể đối với ta vô dụng. Bởi vậy, ta tình nguyện ký sinh trong thân thể bọn họ, qua thời gian, ăn mòn dần, đợi đến khi ý chí ta hoàn toàn chiếm cứ ý chí người đó, ta sẽ không còn là Tà Linh nữa, mà là người. Tà Linh trong lòng âm thầm nguyền rủa Lâm Phong, không ngờ tới nhân loại này thông minh như thế, không cách nào lừa gạt hắn.

- Thì ra là thế.

Trong lòng Lâm Phong hiểu được, đối phương ký sinh trong cơ thể Ly Thương, qua thời gian ăn mòn dần ý chí của Ly Thương, khiến ý chí hắn dần dần chuyển hóa thành ý chí của nó, cho đến cuối cùng, hoàn toàn khống chế Ly Thương.

- Nói cho ta biết, ta làm gì để hoàn toàn khống chế được ngươi? Lâm Phong lạnh lùng nói, chưởng lực luyện hóa vẫn đáng sợ như trước, ngọn lửa màu đen thiêu đốt hừng hực, nếu không có cách nào khống chế được Tà Linh này, hắn tình nguyện giết ch.ết nó, lưu lại tuyệt đối là một tai họa, còn không biết nó sẽ ký sinh đến trên người ai, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Tà Linh kia hơi híp mắt, có vẻ tính toán.

- Ầm!

Một ngọn lửa màu đen đáng sợ điên cuồng thiêu đốt.

- A.

..!!! Tà Linh bị đốt kêu la thảm thiết, cả người cháy khét.

- Tà Linh là do một đám tàn hồn lột xác mà thành, một đám tàn hồn sau khi hấp thu vô số chất dinh dưỡng dần dần trưởng thành, lột xác, ra khỏi thân thể, cuối cùng trở thành Tà Linh, đám tàn hồn kia giờ trở thành tinh hồn, chỉ khi ngươi rút ra, nắm trong tay, toàn bộ sinh tử của ta liền nằm trong tay ngươi.

Tà Linh thê thảm hô lên trong đầu Lâm Phong, Lâm Phong cười lạnh nói.

- Rút tinh hồn của ngươi ra đây.

- Được, ngươi dừng tay trước!

Tà Linh đáp ứng, ngọn lửa của Lâm Phong tạm thời dừng lại. Ngay sau đó, trên người tiểu kim nhân xuất hiện một sợi tơ màu xám, thổi tới Lâm Phong, tay trái Lâm Phong bắt lấy sợi tơ màu xám kia tìm hiểu, một tiếng ầm vang, ngọn lửa lại bùng lên, thiêu đốt, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào tiểu kim nhân.

- Vù.

..vù...vù!! Đám sợi tơ màu xám tiêu tan trong ngọn lửa, Tà Linh nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phong, thân thể nó run run, vô cùng sợ hãi.

- Xem ra ngươi tìm ch.ết.

Lâm Phong lạnh lùng nói, ngọn lửa màu đen lại lần bùng cháy, lực lượng luyện hóa tràn ngập, như muốn luyện hóa ch.ết Tà Linh.

- Cho ta thêm một cơ hội nữa, ta biết ta sai rồi.

Tà Linh kêu thảm, tiếng hô sợ hãi run rẩy, nhưng chưởng lực luyện hóa không ngừng nghỉ, từng chút một ăn mòn thân thể Tà Linh, tiểu kim nhân đã biến thành tiểu hắc nhân, thân thể vốn rất nhỏ cũng càng trở nên uể oải.

- Cầu ngươi, cho ta thêm một cơ hội nữa.

Tà Linh không ngừng cầu xin. Nhưng ánh mắt Lâm Phong vẫn rét lạnh, vẫn không dừng tay, thẳng đến khi thanh âm Tà Linh trở nên cực kỳ yếu, Lâm Phong mới dừng luyện hóa, nhìn Tà Linh khí tức suy yếu, lạnh lùng nói:

- Ngươi chỉ có một cơ hội nữa.

Nếu như không phải Tà Linh này có điểm trọng dụng, Lâm Phong đã luyện hóa hết.

- Được.

Thanh âm suy yếu của Tà Linh truyền vào trong đầu Lâm Phong, một luồng quang hoa màu vàng lóe lên, ngay sau đó, một đám kim hồn từ cơ thể nó phiêu đãng bay ra. Sau khi kim hồn này bay ra, Tà Linh dường như càng thêm suy yếu, không gượng lên nổi.

- Vù.

..vù...vù!!! Ngọn lửa lại bùng lên, nháy mắt liền bao phủ kim hồn.

- A.

..a...a... Tà Linh đang suy yếu lại lần nữa phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, cực kỳ bi thảm, ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm nó, cười lạnh. Nếu tinh hồn lột xác thành Tà Linh, sao có thể nháy mắt bị đốt trụi trong lửa, hơn nữa, thiêu đốt tinh hồn của Tà Linh tương đương với thiêu đốt linh hồn con người, làm sao có thể không đau, Tà Linh giả dối này còn muốn lừa gạt hắn. Tâm thần khẽ động, vô số tàn hồn cuồng mãnh nhào ra, bao phủ lấy đám tinh hồn của Tà Linh, sau đó chui vào mi tâm hắn, Lâm Phong giơ tay bắt lấy, khống chế Tà Linh, lạnh lùng nói:

- Về sau, nếu ta biết ngươi có bất kỳ âm mưu quỷ kế nào, ngươi chắc chắn ch.ết.

Dứt lời, Lâm Phong vung ống tay áo, thu Tà Linh vào.

- Đại Bàng.

Lâm Phong gọi một tiếng, Đại bàng đi tới bên cạnh, mang hắn rời khỏi nơi này. Nửa ngày sau, Lạc Nguyệt thành xuất hiện một cường giả Thiên Vũ làm xằng làm bậy, hống hách vô cùng, coi mạng người như heo chó. Nhưng y cũng không càn rỡ được quá lâu, một thanh niên cưỡi Đại Bàng đuổi tới, truy sát y. Nghe nói, thanh niên kia chính là Quân vương Tuyết Nguyệt, Lâm Phong. Cũng cùng lúc này, bảy con Thiên yêu Tuyết Ưng xuất hiện, càn quét khắp Tuyết Nguyệt, Hỏa Lang chỉ cần vừa xuất hiện, lập tức bị Tuyết Ưng đuổi tới, bọn chúng chỉ còn một con đường ch.ết, bị gạt bỏ sạch sẽ. Ngoại trừ Thiên yêu Tuyết Ưng, còn có Lâm Phong cưỡi Đại bàng, xuất quỷ nhập thần, luôn tìm được thành trì có đàn Hỏa Lang cùng cường giả Thiên Vũ mà xuất hiện. Mặt khác, Hồn Phiên lợi hại sát phạt vô tận, thu lại toàn bộ Hỏa Lang, hóa thành lực lượng hỏa yêu đáng sợ tiến vào Hồn Phiên. Về phần hồn của những Hỏa Lang, Lâm Phong dùng để tẩm bổ Tà Linh, giúp Tà Linh khôi phục, phát triển lớn mạnh. Tuy Tà Linh này cực kỳ tà ác, nhưng chỉ cần khống chế trong tay hắn cũng sẽ không có chút cơ hội mà làm ác. Ngược lại, Tà Linh đối với hắn có chỗ trọng dụng, hắn cần Tà Linh phát triển thần tốc. Tai họa Hỏa Lang dần dần được dập tắt, rất nhiều người ch.ết trong tai họa này, rất nhiều địa phương bị ngọn lửa bao trùm. Đương nhiên, cũng có thật nhiều người trưởng thành trong rèn luyện, trở nên hùng mạnh. Một ngày này, Thiên Lạc cổ thành, một con Thiên yêu Đại Bàng dò xét trên hư không, Lâm Phong đứng trên lưng nó, ánh mắt sắc bén. Hắn cùng bảy Tuyết Ưng đã dò xét Tuyết Nguyệt một lần, mối họa Hỏa Lang đã hoàn toàn được dập tắt, tuy nhiên, Hỏa Lang yêu Vương vậy mà không có tìm được. Không chỉ có Lâm Phong đến đây, vài vị Tuyết Ưng cũng đã đến, cũng ở trên không Thiên Lạc cổ thành tuần tr.a xung quanh. Còn có Lâm Hải, ông cũng là Thiên Vũ, cưỡi trên hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, tìm kiếm trên một mảnh hoang vu ngoài Thiên Lạc cổ thành. Có tin tức truyền ra, không lâu trước, Hỏa Lang Vương xuất hiện trong cổ thành, bởi vậy bọn họ mới cùng nhau tới đây, cần phải diệt trừ yêu vương này, bọn họ mới an tâm. Về phần còn có một chút Nhân loại đi ra, chỉ cần không phải Thiên Vũ, bọn họ có nghĩ cũng không dám làm xằng làm bậy. Mặt khác, từ thành Dương Châu có quân lệnh truyền xuống, nếu có cường giả Thiên Vũ quấy phá phải lập tức bẩm báo. Hơn nữa, có mấy người Thiên Vũ bởi vì ở Tuyết Nguyệt càn rỡ, hống hách mà bị giết đã truyền khắp đế quốc, cho nên dù Thiên Vũ cũng không phải co đầu rụt cổ, không dám làm càn, bằng không chờ đợi bọn họ chính là đuổi giết vô tận, thẳng đến khi bọn họ ch.ết. Điều này cũng làm cho người dân Tuyết Nguyệt âm thầm cảm thán, đây là chỗ tốt do thực lực cường đại mang tới, Tuyết Nguyệt ngày xưa nếu đối mặt với tai họa cỡ này, có lẽ diệt quốc cũng nên. Nhưng hiện giờ, sau khi Quân vương Tuyết Nguyệt, Lâm Phong bước vào Thiên Vũ, rất nhiều Thiên Vũ không được y để vào mắt, tùy ý đánh ch.ết, yêu thú bên người Lâm Phong cũng đều là Thiên yêu cực kỳ hùng mạnh, lấy tốc độ cuồng phong dập tắt tai họa lần này, ai dám quấy phá chỉ có một con đường ch.ết. Hiện tại, nghe nói Quân vương Lâm Phong đang đuổi giết Hỏa Lang Vương. Lúc này, vùng sa mạc hoang vu bên ngoài Thiên Lạc cổ thành, Lâm Hải cưỡi trên lưng Cùng Kỳ không ngừng thu hẹp vùng dò xét. Nhưng đúng lúc này, mãnh thú Cùng Kỳ đột nhiên dừng lại trên hư không, rồi không nhúc nhích nữa.

- NGAO.

....! Cùng Kỳ phát ra tiếng gào rú nhè nhẹ trầm thấp, dường như đang sợ hãi cái gì đó. Điều này làm ánh mắt Lâm Hải nheo lại, nhìn chung quanh, mang theo cảnh giác. Cùng Kỳ này là hung thú thượng cổ, không chỉ cực kỳ lợi hại, khứu giác của nó cũng cực kỳ nhạy bén, lực cảm giác hùng mạnh. Lúc này nó phát ra tiếng gầm nhẹ, tất nhiên phát hiện ra cái gì đó, đáng tiếc, Lâm Hải nghe không hiểu nó đang gầm thét cái gì. Mà ở một phương hướng khác của Thiên Lạc cổ thành, Lâm Phong nhanh chóng thay đổi phương hướng, bay như tên bắn đến chỗ Lâm Hải.
Bình Luận (0)
Comment