Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 890

Một kiếm giết một người, hai gã cường giả Thiên Vũ tầng ba, trong nháy mắt bị Lâm Phong giết ch.ết, nhanh như tia chớp, từ lúc xuất thủ đến lúc hai người ch.ết chỉ có mấy hơi thở.

Đám người Thần Cung kinh ngạc, càng cảm thấy mất hết thể diện, lại ch.ết hai người. Mặc dù chỉ là Thiên Vũ tầng ba nhưng tốt xấu gì cũng cao hơn hai cảnh giới so với Lâm Phong nhưng lại bị hắn thuấn sát, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, Lâm Phong quả thực đánh thẳng vào mặt Thần Cung bọn hắn. Thành Dương Châu, rất nhiều người nhìn cường giả Thiên Vũ chiến đấu giữa hư không, không khỏi hít thở. Đây là thực lực của Quân vương bọn họ, thật đáng sợ, vô tận kiếm ý vừa rồi là lực lượng kiếm đạo ý chí, nghe nói phải đạt tới cảnh giới Thiên Vũ mới có thể lĩnh ngộ, nhưng Lâm Phong mới bước vào đã có trình độ cực cao.

- Thần Cung nuôi một đám rác rưởi, nếu cho ta thời gian, giết các ngươi giống như giết gà, giết chó.

Ngón tay Lâm Phong chỉ vào người Tây Thần Cung, lạnh như băng châm chọc.

- Ngày khác ta lăng vân, giá lâm tới Thần Cung, tất nhổ tận gốc các ngươi, toàn bộ Thần Cung đều bị diệt.

- Hô.

... Đám người thở ra một hơi, cuồng, Lâm Phong rất cuồng, hắn tuyên bố muốn giết vào Thần Cung, nhổ Thần Cung tận gốc, giọng điệu lớn lối, quả thực coi trời bằng vung. Ánh mắt Tây Tuyệt Thiên lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, người này không ch.ết, chính là mối họa của Thần Cung.

- Đáng tiếc ngươi không có ngày đó!

Tây Tuyệt Thiên lộ rõ sát ý, không muốn lôi kéo Lâm Phong nữa. Người như thế nhất định phải diệt trừ, khiến hắn không có cơ hội trở mình, không thể để Lâm Phong quật khởi.

- Có cơ hội hay không không phải do ngươi nói, Thiên Vũ tầng ba đều bị ta giết sạch, Thiên Vũ tầng bốn có thể lên, tuy nhiên đám phế vật các ngươi, tới người nào ta giết người đó.

Lâm Phong chỉ vào hai gã Thiên Vũ tầng bốn, vô cùng càn rỡ, khiến hai gã kia tức giận không giữ được bình tĩnh, hô hấp dồn dập, mắt lộ rõ sát ý.

- Oanh!

Khí thế cuồn cuộn điên cuồng sôi trào, lông mày lão giả giận dữ tung bay, giết về phía Lâm Phong, lông mi, chòm râu dường như hóa kiếm, vô kiên bất tồi, cả người giống như một thanh kiếm tuyệt sát, một kích muốn giết Lâm Phong.

- Tốt, Bạch lão ra tay, Lâm Phong ch.ết chắc!

Ánh mắt đám người Thần Cung lạnh lùng, tuy Bạch lão tuổi khá lớn, thiên phú hơi kém nhưng cần cù, mặc dù cảnh giới lão không cao nhưng chuyên tâm ngộ kiếm, trải qua vô số cuộc chiến đấu, trình độ kiếm đạo đã siêu phàm thoát tục. Tu vi Thiên Vũ cảnh tầng bốn đã có ý chí kiếm đạo tầng sáu, hơn nữa còn cao hơn Lâm Phong ba cảnh giới. Mặc dù Lâm Phong có được kiếm ý tầng bảy, vẫn có thể bị áp chế. Lần này, bọn họ muốn nhìn Lâm Phong càn rỡ thế nào, quả thực khinh người quá đáng. Bọn họ nhiều cường giả như vậy, không ngờ lại bị nghẹn khuất bởi một tiểu tử tu vi chỉ có Thiên Vũ cảnh tầng một, nghẹn khuất này nhất định phải xả. Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong hư không, vẫn không nhúc nhích, nhìn đối phương đánh tới, mặt lạnh như băng.

- Tiểu tử, trình độ của ngươi thật hiếm có nhưng chịu ch.ết đi!

Từng ngón tay Bạch Mi lão giả xuất ra một cỗ kiếm khí ngất trời, phun ra nuốt vào, giết về phía Lâm Phong, bị chỉ này điểm trúng, thân thể sẽ bị xé rách. Ngay khi Bạch lão sắp tới gần Lâm Phong, một cỗ ma lực kinh khủng đột nhiên phóng ra, dường như muốn trấn áp, phong ấn tất cả. Nhìn Bạch Mi lão giả, Lâm Phong cười lạnh, trong tay có thêm một tấm bia đá to lớn, mạnh mẽ đập về phía lão.

- Oanh!

Ngón tay vô kiên bất tồi bị Phong Ma Thạch đập trúng, xương ngón kêu lách tách, Bạch Mi lão giả kêu thảm một tiếng.

- Xương cốt yếu còn dám cận thân công kích!

Giọng nói lạnh lùng truyền ra, tiếp theo một tiếng ầm vang, Phong Ma Thạch hung hăng nện trên người lão, nện lão phun máu tươi.

- Oanh!

Một cỗ hơi thở đáng sợ cuốn về phía Lâm Phong, lại một cường giả Thiên Vũ tầng bốn khác giết tới, Phong Ma Thạch trên tay Lâm Phong được văng ra, đánh về phía người nọ. Đồng thời, một chưởng đánh tới mặt lão nhân, tiếng xuy xuy rất nhỏ truyền ra, dường như có đồ vật gì chui vào trong đầu Bạch Mi lão giả. Nhưng thanh âm này rất nhỏ lại vang lên trong lúc Phong Ma Thạch và cường giả va chạm với nhau nên hoàn toàn bị che giấu.

- Niệm tình ngươi đã lớn tuổi, ta không giết ngươi!

Lâm Phong đá Bạch Mi lão giả ra ngoài, có người tiếp lấy thân thể của lão, sắc mặt băng hàn. Phong Ma Thạch trở về tay, người trước mặt hắn tức giận quát:

- Tiểu tử hèn hạ, không ngờ lại sử dụng bảo vật.

- Đê tiện? Cảnh giới của lão cao hơn ta ba tầng, ta dùng pháp bảo thì gọi đê tiện? Vậy Thần Cung các ngươi gom nhiều cường giả như vậy tới giết ta, nên gọi là gì? Xem ra các ngươi không chỉ vô năng mà còn vô sỉ.

Lâm Phong trào phúng, không cho đối phương kịp phản ứng, bước chân di động, sát khí vô tận phóng thẳng tới đối phương.

- Phá Hư chưởng!

Người nọ quát lạnh một tiếng, một chưởng phóng ra, trước gã xuất hiện một chưởng ấn vô cùng to lớn, dường như muốn dung nhập vào hư không, như ẩn như hiện, giết tới trước mặt Lâm Phong. Phong Ma Thạch ay lên, hơi thở cuồn cuộn quay cuồng, công kích về phía chưởng ấn đáng sợ kia, chưởng ấn to lớn tan thành mây khói.

- Phong Ma Thạch, hắn vẫn còn Phong Ma Thạch.

Đám người Tây Thần Cung nhìn chằm chằm Lâm Phong, người này quả nhiên có không ít trọng bảo, nhất định phải tr.a khảo thật tốt.

- Bắt sống!

Trường bào Tây Tuyệt Thiên lay động, lãnh đạm ra lệnh, nếu không cố kỵ thể diện Tây Thần Cung, y đã trực tiếp phái cường giả bắt Lâm Phong.

- Giết.

Miệng Lâm Phong phun ra âm thanh lạnh giá, bảy vị Tuyết Ưng biến thành yêu thú, lập tức xuất hiện giữa hư không, tản ra từng cỗ yêu khí đáng sợ. Tay Lâm Phong huy động, Tuyết yêu tháp xuất hiện, toàn bộ Thiên yêu bên trong được thả ra, từng tiếng gầm rung trời, yêu khí như mây, quay cuồng trong không gian. Đám người dưới mặt đất run rẩy, yêu khí thật đáng sợ, đều là Thiên yêu kh.ủng bố.

- Rống!

Lâm Phong dùng Phong Ma Thạch đánh cường giả Thiên Vũ tầng bốn tới gần Hùng yêu, Hùng yêu điên cuồng hét lên một tiếng, xé rách thân thể gã, vô cùng máu tanh, cường giả Thiên Vũ, đang sống sờ sờ lại bị xé rách mà ch.ết. Tây Thần Cung có hơn mười vị cường giả Thiên Vũ, còn bên Lâm Phong có hơn mười con yêu thú hùng mạnh, chiến đấu đến mức trời đất sụp đổ, cả mảnh không gian bạo tạc, hơi thở cuồng bạo điên cuồng, mảnh không gian như bị xé nát. Lúc này, trước người Lâm Phong, một bàn tay màu vàng giết tới, cự thủ mang theo lực lượng vô biên, muốn bắt Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, người này vừa rồi vẫn đứng bên cạnh Tây Tuyệt Thiên, tu vi cực kỳ đáng sợ, cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bảy, tuy Lâm Phong có rất nhiều thủ đoạn nhưng vẫn không địch lại đối phương. Phong Ma Thạch đánh tới, phong ma lực k.hủng bố tỏa ra, chữ phong lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, muốn dập tắt kim quang của đối phương.

- Ầm!

Chưởng lực kh.ủng bố vỗ vào, Lâm Phong cảm thấy cánh tay run lên, dường như không thể cầm chắc được Phong Ma Thạch, thân thể bị đánh lui về phía sau, cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn quả nhiên không phải địch thủ.

- Thúc thủ chịu trói, đánh bại vài người, ngươi thực cho mình vô địch sao? Nam tử lạnh lùng quát, trường bào lay động, bước chân di động, mạnh mẽ vô cùng, bàn tay lần nữa giết về phía Lâm Phong, muốn bắt sống hắn.

- Hừ.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, Phong Ma Thạch lại lần nữa công sát, đồng thởi, trên mi tâm, một chiếc chuông cổ màu vàng tỏa ra ánh sáng lóa mắt, chui vào mi tâm đối phương.

- Công kích thần niệm!

Đôi mắt của nam tử ngưng lại, Lâm Phong quả nhiên đáng sợ, mới là Thiên Vũ cảnh tầng một, lại có thể sử dụng thần niệm công kích, hơn nữa lực lượng thần niệm dường như rất mạnh.

- Ngươi tự tìm ch.ết!

Hắn hừ lạnh, vỗ một chưởng vào Phong Ma Thạch, đồng thời mi tâm tách ra một đạo kim mang, là một thanh kiếm màu vàng, kiếm, thiện công kích, thần niệm ngưng luyện thành kiếm, thần niệm cường đại, thiện về sát lục, không gì không phá được. Nhưng lúc này, nam tử thấy đôi mắt Lâm Phong có chút yêu di, thần niệm chuông cổ đột nhiên thu hồi. Gần như đồng thời, nội tâm nam tử đột nhiên run lên, cố gắng xoay người, nhưng Bạch Mi lão giả đã cầm kiếm đâm vào cổ họng y.

- Ngươi dám!

Nam tử phóng thích sóng khí khủn.g bố, đánh ra một chưởng, đánh ch.ết đối phương. Nhưng vào lúc này, giữa mi tâm đối phương có một đạo kim mang rực rỡ vô cùng mạnh đâm về mi tâm y, khiến cả người y cứng lại, muốn mạnh mẽ thu hồi thần niệm, nhưng đã chậm, thần niệm chiến đầu vô cùng nguy hiểm, thần niệm của võ giả ngưng luyện ra ngoài công phạt, không còn gì để bảo vệ hồn phách. Thân thể nam tử không ngừng run rẩy, thần niệm chi kiếm trong nháy mắt trở về, nhưng lúc này Lâm Phong đã tiến đến, một kiếm đâm vào mi tâm của gã, điên cuồng xoắn giết.
Bình Luận (0)
Comment