Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 895

Động tác lão nhân nhìn như thong thả, nhưng kỳ thực đang lấy thời gian ngắn nhất họa ra những điểm tinh diệu nhất trong quỹ tích trận đạo.

Thật lâu sau, lão nhân ngừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Phong.

- Lâm Phong, ngươi hãy lĩnh ngộ thật tốt!

- Răng rắc!

Lão nhân vừa dứt lời, Hư Không kính liền vỡ vụn, hư ảnh giữa hư không cũng biến mất không thấy nữa, bảy Tuyết Ưng thu lại thần niệm, khoanh chân ngồi, vừa rồi mặc dù chỉ tong thời gian ngắn, nhưng lại hao phí lực tinh thần cực lớn. Lâm Phong cũng an tĩnh nhắm hai mắt, xem lại từng nét vẽ của lão nhân, lặp lại lặp lặp, muốn khắc họa nhập vào thức hải lĩnh ngộ trận đạo ẩn chứa trong đó. Lúc này Lâm Phong dứt bỏ hết thảy, hoàn toàn tiến nhập trạng thái ngộ đạo, có thể có được thành tựu ngày hôm nay, hơn nữa còn vượt cấp khiêu chiến như cơm bữa, không phải dựa vào tốc độ tu luyện trên thiên phú, mà dựa vào ngộ tính hùng mạnh của hắn, lĩnh ngộ đối với cảnh giới, đối với lực lượng thần thông. Thật lâu sau, thời điểm Lâm Phong mắt, trong đó hiện lên tia sáng, bảy Tuyết Ưng vẫn khoanh chân ngồi như trước khiến Lâm Phong thất kinh. Xem ra việc mở Hư Không kính kia vô cùng không dễ, bảy Tuyết Ưng lấy lực lượng thần niệm tiếp dẫn, tinh thần tiêu hao rất lớn. Nhìn Hư Không kính biến mất, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, tình nghĩa lão sư đối với hắn không cần nhiều lời, hắn vừa mở miệng, lão sư không có chút do dự, nháy mắt đã đi mời lãnh tụ Thiên Trì, Thiên Cơ lão nhân. Mà thái độ của Thiên Cơ lão nhân dường như cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, chỉ qua một chút đã đi theo lão sư, không nói một câu vô nghĩa, trực tiếp truyền thụ Phong Linh thuật cho hắn. Thiên Trì, cuối cũng vẫn là Thiên Trì, vĩnh viễn có niềm tin thuộc về mình, nhất là những lãnh tụ. Tuy Thiên Trì cũng có vài loại như Thiên Xu Tử, nhưng cái này cũng thuộc bản tính gốc rễ con người, tham lam, không thể ngăn chặn. Lâm Phong đợi thêm một chút, chờ bảy Tuyết Ưng cùng nhau tỉnh lại, mới yên tâm rời đi....... Trong một sân nhỏ trong Hoàng cung, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đang ngồi trong một đình đài, dường như đang nói về cái gì. Ngày ấy thấy được thực lực k.hủng bố của Lâm Phong, người làm phụ mẫu như bọn họ vừa khiếp sợ lại vui mừng, lấy chiến lực k.hủng bố hiện giờ của con trai, không xuất hiện Tôn giả, gần như không người nào có thể tranh phong, nhưng mà bọn họ cũng lại không hy vọng Lâm Phong thường xuyên chiến đấu như thế. Dù sao, Ma kiếm kia vẫn quá nguy hiểm, Ma kiếm vừa ra, ma vân quay cuồng, Thiên Vũ cảnh tầng một như Lâm Hải gần như muốn phủ phục trên mặt đất, càng không cần phải nói đến Lâm Phong đang ngự sử(*) Ma kiếm. (*)chế ngự+sử dụng Mà tu vi Lâm Phong cùng ông như nhau, đều là Thiên Vũ cảnh tầng một, có thể thấy được một kích kia nguy hiểm cỡ nào, bởi vậy ông không muốn Lâm Phong dùng Ma kiếm, ít nhất là trước khi Lâm Phong có thể áp chế ma ý của nó. Nếu có một ngày, Lâm Phong có thể không chút kiêng sợ sử dụng Ma kiếm, phát huy ra uy lực đáng sợ, đương nhiên tốt nhất. Lúc này, ánh mắt hai người nhìn về phía xa xa, nơi đó, mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ đang phủ phục nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi. Từ lần trước trở về, Cùng Kỳ trở nên cực kỳ an tĩnh, cả ngày lẫn đêm vẫn gục một chỗ không nhúc nhích, có chút khác thường, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ đi xem, nhưng mà Cùng Kỳ dường như cũng không buồn để ý đến họ. Đối với mãnh thú thượng cổ này, bọn họ cũng có chút bất đắc dĩ.

- Phụ thân, mẫu thân!

Đúng lúc này, giữa hư không có một bóng người bay đến, nháy mắt giáng lâm bên cạnh đình đài. Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà nhìn thấy Lâm Phong, đều lộ ra nụ cười.

- Tiểu Phong, con sao đến đây? - Con tới nhìn một chút, thuận tiện có việc cần hoàn thành.

Lâm Phong cười nói với Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà.

- Phụ thân, mẫu thân hai người đi theo con.

Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà nhìn nhau, Lâm Phong làm gì mà thần bí như vậy, chẳng lẽ có việc gì cơ mật? Mang theo một chút tò mò, bọn họ theo sau Lâm Phong tới một căn phòng bí mật, lại nghe thấy Lâm Phong nói:

- Phụ thân, mẫu thân, hai người còn nhớ rõ trong Tương Tư lâm có một cửa động không gian, có thể bước vào một vùng không gian sa mạc thần kỳ khác không? - Đương nhiên nhớ, trước kia ta còn ở trong phiến không gian đó huấn luyện một số người, để cho các nàng tu luyện đây mà.

Nguyệt Mộng Hà đáp.

- Mấy ngày trước, tai ương Hỏa yêu cũng do phiến không gian kia đưa tới, Hỏa Lang vương cùng đám Hỏa Lang đều là từ phiến không gian kia đến.

Lâm Phong nói ra khiến ánh mắt hai người họ mở lớn, Hỏa Lang này cùng một ít cường giả tà ác khác không ngờ lại đến từ phiến không gian kia.

- Tương Tư lâm chỉ là một trong số các lỗ hổng, còn có một lỗ hổng khác, bọn họ theo lỗ hổng đó đi ra.

Lúc Lâm Phong nói chuyện lấy ra một bức tranh, khi trải nó lên mặt đất, bên trên có Phong Ma Thạch trấn áp.

- Một lỗ hổng khác trong bức tranh này, nó là một không gian.

Lâm Phong chỉ vào bức tranh nói, cha mẹ hắn đều cực kỳ rung động, bức tranh tạo ẩn chứa không gian khác?

- Nó rõ ràng chỉ là một bức họa, làm thế nào liên kết đến Tương Tư lâm đây? Nguyệt Mộng Hà không tin, thật quỷ dị!

- Con cũng không rõ lắm, mẫu thân, hai người tin con là được, phải cất kỹ bức tranh này, chỗ Phong Ma Thạch trấn áp là lỗ hổng, nếu Hoàng cung gặp phải nguy hiểm, hai người hãy di chuyển Phong Ma Thạch, mang theo mấy người Hân Diệp tiến vào trong bức tranh này.

Lâm Phong không nói quá rõ ràng cho cha mẹ, Tà Linh kia nói cho hắn biết, phiến không gian kia là không gian chiến đấu của hai vị Đại Đế, vị Đại Đế nọ sau khi đánh ch.ết Viêm Đế, đã di chuyển cả phiến không gian vào trong bức tranh, có lẽ Tương Tư lâm lúc trước cũng di chuyển vào không gian bức tranh này. Nhưng cụ thể thế nào, hắn cũng không biết được, chỉ có thể đoán, đối với sự việc thần bí khó lường của đại lục này, hắn hiện tại còn không thể hiểu hết.

- Ừ, nhưng Tiểu Phong, nếu chúng ta tiến vào trong đó, con làm sao? Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong hỏi.

- Yên tâm đi, con không dễ dàng gặp chuyện không may như đâu, con cũng chỉ phòng ngừa vạn nhất, con lại hy vọng mọi người không cần dùng đến bức tranh này.

Lâm Phong cười nói:

- Phụ thân, thực lực người cường đại hơn, người giữ nó đi.

Lâm Hải gật gật đầu, sau đó thu tất cả vào nhẫn trữ vật, mới khiến Lâm Phong yên lòng, như vậy, cha mẹ cùng Hân Diệp mới không làm cho hắn thời thời khắc khắc phải lo lắng.

- Phụ thân, mẫu thân, nếu không có phát sinh sự việc nguy cơ thì không cần nói cho những người khác biết chuyện này.

Lâm Phong lại dặn dò, có được một bức họa là một phương không gian, nếu truyền đi, tất nhiên sẽ dẫn phát một hồi chấn động, đây rõ ràng là một kiện bảo vật hiếm có trên đời. Nhất là một số thế lực đáng sợ, nếu bọn họ rõ chuyện về một phương thế giới, có lẽ sẽ cực kỳ hứng thú với nó, bởi vậy người biết vẫn càng ít càng tốt. Ra khỏi căn phòng bí mật, Lâm Phong nhìn lướt qua sân, ánh mắt hắn rơi lên người Cùng Kỳ đang phủ phục trong góc. Bước chân tới, Lâm Phong đi đến bên người nó. Cùng Kỳ dường như không biết Lâm Phong lại, đôi mắt vẫn nhắm như trước, thân thể uy nghiêm dữ tợn vẫn nằm một chỗ.

- Đứng lên.

Thanh âm Lâm Phong có chút lạnh lùng, ra lệnh. Cùng Kỳ nghe thấy lời Lâm Phong... lười nhác mở mắt ra, hai con ngươi cực đại nhìn chằm chằm Lâm Phong, dường như có chút mất hứng.

- Đi theo ta.

Lâm Phong như không nhìn thấy ánh mắt của nó, lãnh đạm nói, ngay sau đó xoay người đi ra phía ngoài. Nhưng Cùng Kỳ lại vẫn không nhúc nhích, Lâm Phong đã đi được một quãng, nó vẫn gục tại một chỗ. Bước chân Lâm Phong dừng lại, ngay sau đó chậm rãi quay trở lại, ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh như băng.

- Ta kêu ngươi qua đây, ngươi không nghe sao? Đôi mắt cực đại của Cùng Kỳ lóe lên, nhìn chằm chằm Lâm Phong một lát, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Lâm Phong lại lần nữa đi ra ngoài, mà Cùng Kỳ dường như rất không tình nguyện theo phía sau, cùng Lâm Phong rời khỏi sân. Lâm Phong mang theo Cùng Kỳ đi tới một chỗ trong đại điện, trong này có hào quang cực kỳ rực rỡ, nơi này chính là tọa ỷ Quân vương, phi thường xa hoa. Đi đến long ỷ Quân vương xa hoa, Lâm Phong nhìn thoáng qua Cùng Kỳ, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.

- Biết ta vì sao kêu ngươi qua đây không? Lâm Phong lạnh lùng nói chuyện, Cùng Kỳ nhìn chằm chằm hắn lắc đầu, ra vẻ không biết.

- Yêu thú Cùng Kỳ lúc trước đi theo ta, ta cùng linh hồn của nó có một tia liên hệ.

Nói cách khác, ta vẫn luôn nắm nó trong tay. Lâm Phong chậm rãi nói, nghe thấy lời của hắn, thân thể Cùng Kỳ dường như căng lên, cứng đờ. Lâm Phong dường như không nhìn thấy phản ứng của nó, vẫn nói tiếp.

- Nhưng mà không lâu trước, liên hệ giữa ta và Cùng Kỳ đột nhiên bị chặt đứt, nói cách khác, linh hồn của Cùng Kỳ bị người xóa đi.

Thân thể Cùng Kỳ đứng thẳng lên nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra một cỗ khí thế hung ác, đôi mắt đó lạnh giá như con người. Mà lúc này, Lâm Phong cũng đứng lên, lạnh như băng nói.

- Đường đường là Viêm Đế, không ngờ trú tạm vào thân thể yêu thú, thật sự khiến Lâm Phong ta quá thất vọng!
Bình Luận (0)
Comment