Trung tâm Vô Ưu cổ thành có một tòa sơn trang gọi là Vô Ưu sơn trang cực kỳ nổi tiếng.
Nghe đồn ngày xưa Vô Ưu sơn trang là thánh địa của Vô Ưu cổ thành, có cường giả đáng sợ, tuy nhiên sau đó Vô Ưu sơn trang xuống dốc, biến thành bình thường, người của Vô Ưu sơn trang nay không bằng xưa nữa. Bên trong Vô Ưu sơn trang cực kỳ rộng lớn, giống như một tòa thành nhỏ, vô số người lui tới, Vô Ưu sơn trang chính là địa điểm các thế lực bá chủ mời dự Vạn Tông đại hội. Một là vì Vô Ưu sơn trang rộng lớn, hai là trong Vô Ưu sơn trang có núi Vô Ưu. Núi Vô Ưu chính là thánh địa tu luyện, có ba ngọn núi khổng lồ, tạo thành thế chân vạc dựng giữa sơn trang. Giữa ba ngọn núi khổng lồ có một bãi đất trống, tầm nhìn rộng trăm dặm, không có bất kỳ trở ngại gì, nơi này rất thích hợp để tổ chức Vạn Tông đại hội. Hiện giờ, người tới Vô Ưu sơn trang rất nhiều, trang đã huy động toàn lực tiếp đón tất cả mọi người nhưng có vẻ hữu tâm vô lực. Trong đây đã xây dựng rất nhiều tửu lâu, quán ăn, thường xuyên sẽ có tranh chấp xảy ra, nhiều người, tất nhiên dễ xuất hiện tranh đấu, nhất là người tu luyện võ đạo càng tranh cường háo thắng. Khoảng cách Vạn Tông đại hội diễn ra còn ba ngày, sau khi Lâm Phong tìm hiểu rõ tình cảnh xung quanh cũng đi tới Vô Ưu sơn trang. Tuy nhiên, Lâm Phong rất ít lên tiếng, vô cùng khiêm tốn, ngẫu nhiên uống vài chén trong tửu lâu, thuộc loại người không khiến bất cứ ai chú ý, nhiều nhất thì chỉ có vài người quăng ánh mắt tham lam lên người hung thú Cùng Kỳ. Ban đêm tại Vô Ưu sơn trang, đèn đuốc sáng trưng. Tuy nhiên, tại núi Vô Ưu lại có chút yên tĩnh, rất nhiều võ tu tu luyện trong ba ngọn núi này, không can thiệp chuyện của nhau, người rảnh rỗi thì tản bộ trên mảnh đất rộng lớn. Lúc này, Lâm Phong dẫn Cùng Kỳ, Tuyết Linh Lung đến nơi này, Cùng Kỳ rất khó chịu đi theo sau hắn, thường rống vài tiếng với Lâm Phong, còn Tuyết Linh Lung vẫn như trước, an tĩnh ghé trên đầu vai hắn. Nhìn thoáng trên đài cao mới xây, có thể nhìn thấy người của Ngọc Thiên Hoàng tộc và Đông Hải Long cung đang kêu gọi hàng nghìn hàng vạn tông môn giết vào Thiên Trì, ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, nói với Cùng Kỳ.
- Có thể bố trí Thánh văn sát phạt trận trên mặt đất, rồi tùy thời dẫn phát không? - Ngu xuẩn, hiện giờ nhiều võ tu như vậy, bản Đế tuy có thể vô thanh vô tức bố trí Thánh văn sát phạt trận nhưng khi bố trí tất phải dùng áo nghĩa chi tinh, sẽ có khí tức áo nghĩa phát ra ngoài, ngươi cho rằng những người đó đều là kẻ ngu à? Cùng Kỳ trầm thấp nói khiếm Lâm Phong rơi vào trầm tư, nó nói không sai, nếu dùng áo nghĩa chi tinh tất sẽ kinh động tới Tôn giả bên trong Vô Ưu sơn trang, khi đó bọn họ xui xẻo rồi.
- Tuy nhiên thần thông bản Đế thông thiên, nếu khắc Thánh văn chung quanh che chắn dao động của lực lượng trước, thì dù Tôn giả cũng không cảm thụ được.
Cùng Kỳ ngẩng cao đầu, bổ sung một câu, khiến Lâm Phong ngạc nhiên. Súc sinh này lại đang giả bộ! Tuy nhiên, giờ phút này trên mặt Lâm Phong nở nụ cười, nhìn Cùng Kỳ nói.
- Ngươi là Viêm Đế cao cao tại thượng, chút chuyện nhỏ đó chắc không làm khó ngươi đúng không.
Cùng Kỳ nghe Lâm Phong nịnh hót càng vênh váo tự đắc, âm thầm khinh bỉ Lâm Phong, tới lúc mấu chốt còn không phải cần nhờ nó sao.
- Ngươi muốn ta làm gì đó cùng được, nhưng trước đó phải giúp ta tìm kiếm địa điểm trên bản đồ, xem có thứ bản Đế cần hay không đã.
Cùng Kỳ thừa cơ ra điều kiện với Lâm Phong.
- Súc sinh ch.ết tiệt.
Trong lòng Lâm Phong chửi nhỏ, tuy nhiên vẫn nói:
- Có thể, tuy nhiên thời gian bên này vô cùng gấp, chỉ cần ngươi bố trí tốt mọi thứ ở đây, nếu đủ thời gian…ta lập tức mang ngươi đi tìm bảo.
Cùng Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Phong, hung mang trong mắt lóe lên, nói
- Tốt, nếu như người dám lừa bản Đế, sau này bản Đế sẽ bẫy ch.ết ngươi.
- Yên tâm, tuyệt đối không lừa ngươi!
Lâm Phong thầm mắng, coi như ngươi ngoan độc. Một người một thú nói chuyện, dần dần đi tới phía đài cao, Lâm Phong sắp xếp áo nghĩa chi tinh vào trong nhẫn trữ vật, đưa cho Cùng Kỳ, muốn phá hư Vạn Tông đại hội, phải dựa vào tên này rồi.
- Cùng Kỳ.
Đối diện Lâm Phong, có mấy đạo thân ảnh đi tới, người mở miệng, trên thân khoác trường bào có chút kỳ quái, một bên là hỏa, một bên là băng, ánh mắt người đó rơi lên người Cùng Kỳ, Cùng Kỳ hơi gầm nhẹ một tiếng, lập tức đầu cúi thấp, tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Phong tò mò nhìn thoáng qua thanh niên này, đánh giá đối phương, lại là một tên b.iến thái, tuổi còn trẻ, tu vi giống với tên thanh niên áo trắng mà hắn đã thấy, Thiên Vũ cảnh tầng ba, mà người đi theo bên cạnh gã, tuổi cũng không lớn nhưng không ai tu vi dưới Thiên Vũ. Đợi đối phương rời đi, Cùng Kỳ thấp giọng nói với Lâm Phong:
- Thanh niên này rất mạnh, ngươi phải cẩn thận, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng hỏa diệm cực kỳ lợi hại, hơn nữa không chỉ thuần túy là hỏa diễm, mà là nửa băng nửa hỏa.
- Hả? Đôi mắt Lâm Phong hơi ngưng lại, trong lòng kinh ngạc, ngay cả Cùng Kỳ cũng nhắc hắn thanh niên này lợi hại, đối phương chắc chắn không tầm thường, nửa băng nửa hỏa, băng hỏa giao hòa, điều này khiến Lâm Phong nhớ tới Lâm gia Lâm Thiên.
Thể chất Lâm Thiên cũng không tầm thường, có được Vũ Hồn băng hỏa đồng nguyên, đáng tiếc làm người quá kiêu ngạo, tu vi không cao tự cho mình là đúng, hiện giờ không biết như thế nào.
- Tốt rồi, ngươi có thể động thủ.
Lâm Phong lại nói một tiếng, Cùng Kỳ gật đầu, thân thể lập tức hạ thấp chui xuống lòng đất, khí thế hung ác trên người vậy mà bị nó che dấu, không có chút khí tức nào phóng ra, trừ khi có người giám thị nếu không không có khả năng phát hiện. Lâm Phong bình tĩnh đợi phía trên, đối với thực lực Cùng Kỳ, Lâm Phong không hề hoài nghi, lực lượng sát phạt đáng sợ trong hoàng cung thành Dương Châu đã chứng minh thực lực kh.ủng bố của Cùng Kỳ. Đại Đế dù sao cũng là Đại Đế, chỉ có điều tính tình tên này hơi thối một chút. Lâm Phong lo lắng có người phát hiện Cùng Kỳ. Thời gian trôi đi, Lâm Phong luôn canh giữ phía trên, thần thức cường đại mở rộng ra. Mới bắt đầu, hắn có thể nhìn được động tác của Cùng Kỳ, trên mặt đất khắc xuống hoa văn thần bí, tuy nhiên về sau, Lâm Phong phát hiện thần thức của mình không thể theo dõi được Cùng Kỳ nữa, dường như không có gì, điều này khiến Lâm Phong thất kinh, Cùng Kỳ thật có thể che giấu, điều này khiến hắn càng thêm yên tâm. Lâm Phong tới chỗ bên cạnh ngồi, không để người chú ý, một lúc lâu sau, hắn mở to mắt, Cùng Kỳ lặng yên từ trong lòng đất chui ra, phủi đi bụi đất trên người, nghênh ngang tiến về phía hắn, đôi mắt to lộ ra thần sắc đắc ý.
- Bố trí xong? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ - Nói nhảm, bản Đế tự mình ra tay, sao có thể thất bại, đến lúc đó chỉ cần bản Đế xúc động, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Đế uy.
Cùng Kỳ nghiêm trang, giống như cường giả tuyệt thế thật sự, khiến Lâm Phong cười thầm.
- Tốt lắm, bản Đế đã làm xong, chúng ta nên xuất phát.
Cùng Kỳ nói với Lâm Phong.
- Tốt, chúng ta phân tích bản đồ trước.
Lâm Phong lấy hai bức bản đồ ra, để cùng một chỗ. Bản đồ bình thường kia đánh dấu nhiều nơi rõ ràng, còn bức bản đồ khác bởi vì tồn tại từ ba trăm năm trước, có vẻ mơ hồ, bởi vậy cần so sánh mới có thể tìm được đúng vị trí.
- Chú ý sơn mạch.
Cùng Kỳ xem hai bức bản đồ, ánh mắt nó tập trung vào vị trí của một mảnh sơn mạch. Nhưng Lâm Phong thấy bức bản đồ rất bình thường, tuy Vô Ưu cổ thành có vài sơn mạch nhưng hắn không thấy có sơn mạch mà bảo đồ kia đánh dấu.
- Kỳ quái!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, thấy ánh mắt của Cùng Kỳ không ngừng chớp động, dường như cũng phát hiện sự khác thường.
- Ngươi xem nơi này!
Móng vuốt Cùng Kỳ chỉ vào dấu hiệu trên bản đồ, dùng bút vẽ vòng quanh, sau đó đối chiếu với dấu hiệu kia trên bản đồ hiện tại của Vô Ưu sơn trang, không ngờ có vài phần tương tự. Đôi mắt Lâm Phong mở to, hắn cũng phát hiện điểm ấy, xung quanh dọc tuyến vòng lại, cuồi cùng vòng xuống dưới mặt đất, dường như thực sự là Vô Ưu sơn trang. Chỉ có điều, Vô Ưu sơn trang chỉ có ba ngọn núi, còn bảo địa lại chỉ một mảnh sơn mạch rộng lớn. Chẳng lẽ mấy trăm năm trước, Vô Ưu sơn trong Vô Ưu sơn trang không giống hiện giờ?