Thật muốn xem đã xảy ra chuyện gì quá Đôi mắt Cùng Kỳ tỏa ra tia sáng kỳ dị, dường như có chút hưng phấn.
- Tên này, dường như có chuyện không thành thật!
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ hưng phấn, thầm nhủ một tiếng, có lẽ nó nhìn thấy kỳ ngộ gì chăng?
- Ca, hắc ảnh dưới ánh trăng vừa rồi là gì, thật đáng sợ? Lúc này, phía sau Lâm Phong truyền đến một giọng nói, ánh mắt Lâm Phong đảo qua, thần sắc không khỏi ngưng lại.
Người quen, Lâm Phong biết hai người phía sau. Hai đạo thân ảnh này ngự không mà đến, một nam một nữ, nam tử tuấn lãng, nữ tử mỹ lệ, khí chất không tầm thường.
- Hoa huynh!
Lâm Phong hô lên một tiếng với nam tử, khiến thần sắc đối phương cứng lại, lập tức cẩn thận đánh giá Lâm Phong vài lần, dường như có chút quen thuộc. Sau đó, Hoa Trường Phong nhìn về phía tọa kỵ của Lâm Phong, hung thú Cùng Kỳ, con ngươi của y không khỏi mạnh mẽ ngưng tụ.
- Lâm huynh? Hoa Trường Phong lên tiếng xác nhận.
Ngày xưa, Lâm Phong và y có quen biết, khi đó Lâm Phong dùng một khuôn mặt khác.
- Đúng là ta.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, lập tức khiến ánh mắt Hoa Trường Phong kinh ngạc, không ngờ lại đúng là Lâm Phong.
- Lâm huynh, ta biết ngươi sẽ tới Bát Hoang cảnh, không nghĩ còn có thể gặp nhau.
Hoa Trường Phong cười sang sảng, có vẻ bất ngờ. Hai người quen biết nhau ở Càn Vực, thật khó gặp được nhau tại Bát Hoang cảnh. Hơn nữa, ngày ấy Lâm Phong đại náo Vạn Tông đại hội, sau khi rời đi, y cũng biết thân phận Lâm Phong, không ngờ Lâm Phong bị đám người Tiêu Dao môn chủ truy nã lại là người ngụy trang trước mắt bọn họ.
- Quả thật khéo,Hoa huynh muốn đi đâu? Lâm Phong hỏi Hoa Trường Phong một tiếng.
- Chính là nơi này, Ô trấn.
Hoa Trường Phong cười nói khiến đôi mắt Lâm Phong nhíu lại, Ô trấn, chẳng lẽ nơi này thực sư phát sinh chuyện?
- Lâm huynh, ta đã nghe nói qua chuyện ngươi làm ở Thiên Trì, thật khó lường, khiến đám người Vạn Tông đại hội chạy trối ch.ết, thậm chí còn chém đứt một cánh tay Tiêu Dao môn chủ, đáng tiếc ta không tận mắt nhìn thấy.
Hoa Trường Phong mỉm cười nói. Ngày xưa, Vạn Tông đại hội vây công Thiên Trì, bởi vì có Vu Tiểu nên y không tham gia.Vu Tiểu và Thiên Lâm công tử đi cùng nhau, y tham gia cũng không có ý nghĩa.
- May mắn thôi!
Lâm Phong tùy ý cười
- May mắn? Hoa Trường Phong cười không nói, Lâm Phong đại náo Vạn Tông đại hội, thậm chí dẫn động sát phạt đại trận đáng sợ, giết ch.ết rất nhiều cường giả trong tông môn cự đầu của Càn Vực, sau đó ẩn vào trong đám người biến mất.
Sau lại xuất hiện tại Thiên Trì, bố trí trận pháp k.hủng bố, khiến người Vạn Tông đại hội chật vật bỏ chạy, tử thương vô số. Hoa Trường Phong chưa bao giờ quên Lâm Phong. Ở Càn Vực, Lâm Phong nhấc lên một trận phong bạo đáng sợ như thế, môn đồ Hoàng Vũ cũng không để trong mắt.
- Đúng rồi, Hoa huynh, Ô trấn này, ta cảm giác có rất nhiều cường giả tới, ngươi có biết phát sinh chuyện gì không? Lâm Phong hỏi Hoa Trường Phong.
- Biết, mấy ngày này, có rất nhiều cường giả tới đây.
Một số sư huynh của ta cũng tới, Lâm huynh cũng có hứng thú sao? Hoa Trường Phong cười nói.
- Muốn biết rõ một phần.
- Vậy ta nói cho Lâm huynh biết, có người nghe được tiếng rồng gầm trong đêm tại đây.
Hoa Trường Phong không giấu diếm, chuyện phát sinh trong Ô trấn đã truyền đi, không còn là bí mật, nói cho Lâm Phong biết cũng không sao.
- Rồng ngâm!
Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, quốc gia kiếp trước của mình, Long là vật tổ, hiện giờ ở dị giới, long là dị thú, thuộc hệ yêu thú, yêu thú cực kỳ cường đại. Tương truyền Long và Hoàng dường như có mối liên hệ. Lâm Phong cũng xem qua một ít sách cổ, yêu Long trưởng thành có thể thuận lý thành chương trở thành Hoàng yêu, sánh vai với Hoàng giả của Nhân loại. Long là Hoàng tộc của yêu giới. Trong Ô trấn, thậm chí có người nghe được rồng ngâm trong đêm, quả thật đáng sợ.
- Có khả năng nghe lầm không, vì sao người khác dám xác định? Lâm Phong nói.
- Không có khả năng, gần đây có không ít người tới Ô trấn, nghe nói, trong đó có vài người cũng nghe được tiếng rồng ngâm này.
Hoa Trường Phong khẳng định.
- Hơn nữa, ngay cả vị trí cụ thể cũng biết.
- Vị trí cụ thể cũng biết.
Thần sắc Lâm Phong chậm lại, không ngờ thực sự có tiếng rồng ngâm. Điều này chẳng phải có ý nghĩa có khả năng xuất hiện thân ảnh Hoàng tộc yêu giới sao, khó trách có nhiều cường giả tới vậy.
- Bất quá ta tới đây chỉ để tham gia náo nhiệt thôi.
Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ, ta và một số sư huynh tới chúc mừng, mặt khác xem qua thịnh thế đại điển. Đi ngang qua Ô trấn cũng chỉ đến xem thôi, bởi vì có không ít cường giả đến đây xem rõ thực hư. Một số cường giả sư huynh của ta cũng đến nên ta đến đây xem náo nhiệt. Hoa Trường Phong cười nói, nếu có thật nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài thôi. Nhìn như thản nhiên, cảm giác bất đắc dĩ, không có thực lực nhúng tay vào. Lâm Phong gật đầu với Hoa Trường Phong, hắn cũng ý thức được Hoa Trường là môn đồ của một Hoàng khác trong Bát Hoang cảnh. Hiện giờ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Hoa Trường Phong và sư huynh đến chúc mừng là chuyện bình thường.
- Lâm huynh, ngươi xem bên kia!
Lúc này, Hoa Trường Phong chỉ về phía xa, ánh mắt Lâm Phong nhìn ra xa, mượn ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa tháp.
- Đó là Ô tháp, nghe nói tháp này hấp dẫn ô nha (quạ đen) nên mới gọi Ô tháp, thường xuyên có ô nha nghỉ trên đó.
Xung quanh Ô tháp là Ô giang, nước Ô giang toàn màu đen, có hoang khí nhè nhẹ, không biết làm sao mà thành. Muốn tiến đến Ô tháp, chỉ có thể đi từ Ô giang, nghe nói tiếng rồng ngâm từ Ô tháp truyền ra. Hoa Trường Phong giải thích cho Lâm Phong, khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc. Ô giang, không ngờ lại có hoang khí.
- Hoang Hải là chiến trường thượng cổ, Ô giang cũng có hoang khí, chẳng lẽ cũng từng thuộc chiến trường cổ đó, khiến sinh linh lầm than.
Lâm Phong hạ giọng nói.
- Có lẽ vậy.
Hoa Trường Phong cười nói:
- Có người đoán vậy, nhưng cũng có người nói có cường giả k.hủng bố lĩnh ngộ lực lượng hoang khí, sau đó tới đây tu luyện, khiến toàn bộ Ô giang nhiễm hoang khí, nhưng không ai biết loại tình huống cụ thể như thế nào.
- Đúng rồi Lâm huynh, ngươi tuy vượt Hoang Hải tiến vào Bát Hoang cảnh nhưng chắc ngồi chiến hạm hả, không có chân chính cảm thụ hoang khí.
Trong Ô giang, lực lượng hoang khí không quá mãnh liệt, chúng ta tiến lên dạo chơi một phen, thuận tiện nhìn Ô tháp, thế nào? Hoa Trường Phong đề nghị, hắn cho rằng Lâm Phong đi chiến hạm vượt Hoang Hải, nhưng y không thể nghĩ, Lâm Phong chẳng những cảm thụ Hoang Khí, thậm chí còn dùng thân thể cảm thụ rồi cắn nuốt hoang lực nữa. Lâm Phong tự nhiên không nói chuyện này cho Hoa Trường Phong. Lực lượng hoang khí trên người là át chủ bài của hắn, không thể dễ dàng bại lộ, nếu không có lẽ hắn sẽ bị người bắt đi nghiên cứu.
- Ta cũng có ý này!
Lâm Phong cười nói, đáp ứng đề nghị. Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau tiến vào Ô giang. Nước Ô giang không phải đen sì mà rất trong suốt, hoàn toàn khác Hoang Hải. Tuy nhiên, tất cả đều như Hoa Trường Phong nói, Ô giang lộ ra hoang khí nhè nhẹ. Tuy nhiên, chút hoang khí đó không ảnh hưởng gì tới Lâm Phong. Nếu hắn nếu mở yêu hải ra, có thể dễ dàng cắn nuốt. Hoa Trường Phong vung tay, xuất hiện một con thuyền nhỏ.
- Lâm huynh, mời!
Hoa Trường Phong giơ tay mời, ba người bước lên thuyền, trên Ô giang dạo chơi, tiến về phía Ô tháp.
- Mặc dù hoang khí không bằng Hoang Hải, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới võ tu, Thiên Vũ cấp thấp bình thường không dám tới đây.
Tất nhiên, người phi phàmnhư Lâm huynh đây, dù hoang khí mạnh hơn, cũng không thể ảnh hưởng tới được đâu. Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong điềm nhiên như không, cười khẽ nói.
- Hoa huynh cũng giống vậy.
Lâm Phong cười một tiếng đáp lời. Trong hư không, một đạo thân ảnh chạy như bay, Hoa Trường Phong ngẩng đầu nhìn người kia, cười nhẹ nói:
- Trong lúc rảnh rỗi, không bằng ngồi uống trà, thưởng thức hoang khí trên Ô giang.
Thuyền nhỏ từ từ tiến tới Ô tháp, Lâm Phong nằm truyền thuyền nhỏ, dường như rất thoải mái.
- Ngao… Một âm thanh từ thiên ngoại truyền vào tai, thân thể Lâm Phong run lên, trong nháy mắt ngồi dậy, huyết dịch trong cơ thể không ngừng quay cuồn, như muốn lao ra ngoài cơ thể.
- Lâm huynh, làm sao vậy? Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong có phản ứng lớn, nghi ngờ hỏi.
Lâm Phong dường như không nghe thấy hắn hỏi, huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào, giống như đang điên cuồng rống giận gào thét! Đêm khuya, rồng ngâm!