Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1447

Ầm.

Hắn trong lúc chạy trốn cũng luôn chú ý đội ngũ ma đầu phía sau, nhưng bỗng nhiên, thân thể đám ma đầu kia xuất hiện vô số vết nứt, tất cả đều hóa thành tro bụi.

Gã con em Ứng Sơn thị này sững sờ dừng lại, hắn nhìn thiếu niên áo trắng kia xa xa giữa không trung.

Thiếu niên áo trắng đứng ở giữa không trung, khí tức Hỗn Độn Cảnh tràn ngập sinh ra tính áp bách, khiến hắn không tự chủ được có cảm giác ngưỡng mộ.

“Tuyết Ưng công tử?” Con em Ứng Sơn thị nhận ra.

Niềm kiêu ngạo của Hỏa Liệt hầu nhất mạch.

Niềm kiêu ngạo của toàn bộ Ứng Sơn thị, thiên tài truyền kỳ!

“Là Tuyết Ưng công tử.” Gã con em Ứng Sơn thị này kích động mừng như điên, hắn chưa bao giờ giống hiện tại, sùng bái Tuyết Ưng công tử như vậy! Giờ phút này Tuyết Ưng công tử ở trong lòng hắn hào quang vạn trượng, địa vị cũng vượt qua Hỏa Liệt hầu, gần với Ứng Sơn lão mẫu.

...

Đông Bá Tuyết Ưng không thể dễ dàng tha thứ vô số người nhỏ yếu đều bị tàn sát, càng đừng nói những người đó còn đều là tộc nhân Ứng Sơn thị.

“Ngươi thuấn di rất nhanh đấy!”

Vù.

Ở cùng lúc Đông Bá Tuyết Ưng thi triển lĩnh vực thuật đánh chết đội ngũ ma đầu thứ bốn, chung quanh xuất hiện bốn vị Hỗn Độn Cảnh, cầm đầu là một vị lão giả âm lãnh, lão giả âm lãnh sau khi thuấn di xuất hiện, thiên địa chung quanh nhất thời có quy tắc lĩnh vực vô hình buông xuống, thời không chung quanh cũng mơ hồ bị áp chế, quy tắc lĩnh vực của cường giả Hỗn Độn Cảnh tầng chín đã phi thường hoàn mỹ.

Quy tắc lĩnh vực của cường giả Hỗn Độn Cảnh cũng tính là vũ trụ quy tắc loại nhỏ, vốn cường đại. Lão giả âm lãnh ‘Huyết Phúc’ càng là Hỗn Độn Cảnh tầng chín, dưới quy tắc lĩnh vực của hắn áp chế, dù Vũ Trụ Thần cũng rất khó lẻn vào.

Ở dưới quy tắc lĩnh vực áp chế, ai cũng không thể thuấn di.

“Hừ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía bốn vị Hỗn Độn Cảnh này trước mắt.

Lấy thành tựu hư không của hắn, khoảnh khắc đối phương thuấn di hắn đã cảm ứng được, theo lý thuyết cũng nên lập tức thuấn di, hoàn toàn có thể chạy trốn.

Nhưng hắn không, mà là vẫn động thủ giết những đội ngũ ma đầu.

“Tuyết Ưng, ngươi, ngươi sao không chạy?” Xa xa Hỏa Liệt hầu chú ý màn này càng thêm sốt ruột, “Thực lực hư không của ngươi hoàn toàn kịp chạy trốn, đừng quản tộc nhân, toàn bộ Hỏa Liệt thành, chỉ sợ chỉ có ngươi miễn cưỡng có một tia hy vọng sống sót, người khác đều không có hy vọng.”

Hỏa Liệt hầu đối với Đông Bá Tuyết Ưng lúc này còn cứu tộc nhân, vừa có chút cảm động vừa tức giận.

“Ào ào ào ~~~~ “

Gió lạnh nổi lên.

Nhiệt độ chung quanh kịch liệt giảm, trên bầu trời càng xuất hiện vô số vụn băng cùng với bông tuyết, lão giả âm lãnh ‘Huyết Phúc’ và ba gã Hỗn Độn Cảnh dưới trướng duy trì chiến trận, chỉ thấy ảo ảnh một con Huyết Phúc thật lớn màu đen hiện ra, trên người Huyết Phúc này mơ hồ có hoa văn màu máu, một đôi mắt cũng là màu máu. Nhiệt độ chung quanh cực độ lạnh, Hợp Nhất Cảnh tầm thường cũng phải đông chết.

Gió lạnh thổi tới trên mặt, Đông Bá Tuyết Ưng lại nắm chặt Xích Vân thần thương trong tay.

“Đáng tiếc.”

“Ngươi một thiên tài, nếu cho ngươi đủ thời gian, đạt tới thực lực như ta cũng có hi vọng, đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết.” Thanh âm lão giả âm lãnh Huyết Phúc lạnh lùng.

Bên cạnh, ba gã Hỗn Độn Cảnh cũng đều thương hại nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Giết hắn.” Lão giả âm lãnh mở miệng.

“Động thủ.”

“Giết.”

Bọn họ mỗi một người đều rất nhẹ nhàng, nhưng giết chóc không nương tay chút nào, dù sao cũng là đại ma đầu thành tựu Hỗn Độn Cảnh, bọn họ còn muốn sau khi mau chóng giết chết, đi liên thủ nhanh chóng tiêu diệt Hỏa Liệt hầu.

“Ôngggg!”

Thanh âm kỳ dị.

“Thanh âm gì?” Trong bốn vị Hỗn Độn Cảnh, một vị thanh niên yêu dị áo vàng có chút kinh ngạc, sau đó liền cúi đầu thấy được trong ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Dưới thanh âm kỳ dị, dao động quỷ dị truyền tới toàn thân.

Thân thể thanh niên áo vàng này đều tất cả đều vỡ nát, giống như bột phấn, tan thành mây khói.

Ông! Ông! Ông!

Ba vị Hỗn Độn Cảnh đều là mơ hồ thương ảnh hiện lên, ngực xuất hiện cái lỗ máu, thân thể mỗi người vỡ nát thành bụi thật nhỏ, sau đó tan thành mây khói.

“Rầm rầm rầm.” Chỉ có lão giả âm lãnh ‘Huyết Phúc’, hắn trong khiếp sợ phát ra rít gào: “Thần Ngọ!!!”

Hắn dốc sức muốn ngăn cản.

Nhưng đầu thương nhìn như mộc mạc, mang theo uy thế khủng bố lại quỷ dị xuất hiện ở sau lưng hắn, trực tiếp đâm vào thân thể hắn, làm thân thể hắn trực tiếp hủy diệt bộ phận, là trực tiếp lặng yên không một tiếng động hủy diệt. Trong lòng lão giả âm lãnh này hoảng sợ vạn phần: “Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức, vỡ nát hư không? Nhưng vỡ nát hư không, khi nào quỷ dị như vậy? Ta ngăn, ngăn không được!” Hắn tuy dốc sức ngăn cản, nhưng hư không chung quanh vặn vẹo quỷ dị, liên tục ba thương, mỗi một thương đều đâm thủng thân thể hắn, làm thân thể hắn hủy diệt.

Một thương cuối cùng trực tiếp đâm thủng yết hầu hắn.

Đầu của hắn cũng nhất thời bắt đầu hủy diệt.

Hắn trừng lớn mắt nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt cầm lấy trường thương, sắc mặt lạnh như băng.

Không dám tin... Hắn không dám tin, cứ như vậy chết ở trong tay một thiếu niên.

“Sao có thể?” Sau đó ý thức hắn hoàn toàn hủy diệt.

Yên tĩnh.

Lúc trước đội ngũ ma đầu Hợp Nhất Cảnh bị tàn sát, ở trên không hầu phủ đội ngũ ma đầu khác cũng ở xa xa nhìn nơi này, ngay cả nam tử khôi ngô sừng cong màu đen ‘Thần Ngọ’ chém giết với Hỏa Liệt hầu suất lĩnh ba gã Hỗn Độn Cảnh cũng đang chú ý nơi này, Hỏa Liệt hầu cũng sốt ruột chú ý nơi này.

Nhưng giờ khắc này, đều yên tĩnh.

Ai, mặc kệ là ai, cũng không ngờ sẽ là một kết cục như vậy.

Một vị Hỗn Độn Cảnh tầng chín dẫn ba vị Hỗn Độn Cảnh tạo thành chiến trận, ba thủ hạ mỗi người vỡ nát thành vô số hạt, sau đó hóa thành tro bụi. Duy nhất cường giả Hỗn Độn Cảnh tầng chín ‘Huyết Phúc’ chỉ ba thương, đã bị chết. Bất cứ một thương nào cũng không ngăn được!

...

Nam Vân quốc, trong hoàng cung.

Trong cung điện vốn không khí cũng đọng lại áp lực, Ứng Sơn lão mẫu, Quỷ Ly nương nương, Công Lương Dịch bọn năm vị phong vương, bao gồm Thiên Âm đế quân, Thuần Ngự đế quân, Tham Bằng đế quân, bọn họ mỗi người sững sờ nhìn một cảnh tượng này hiện ra trên gương tròn. Trong lòng bọn họ vốn tưởng sắp phải thấy một vị tuyệt thế thiên tài bị giết, nhưng một màn giờ phút này nhìn thấy, làm bọn họ trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Nam Vân quốc chủ vốn hai mắt u lãnh, khuôn mặt bình tĩnh, không có chút biểu cảm, đột nhiên trong mắt nổi lên ánh sáng, nhìn chằm chằm gương tròn giữa không trung, quát: “Tốt!”

Kèm theo một tiếng ‘Tốt’ của Nam Vân quốc chủ, một đám người trong điện vốn sững sờ mỗi người cũng phản ứng lại, không thể trách bọn họ, thật sự là cảnh tượng vừa rồi trên gương tròn hiện ra thật sự quá mức rung động.

“Lợi hại lợi hại, bốn vị Hỗn Độn Cảnh hình thành chiến trận, thế mà bị hắn cứ như vậy phá?” Thiên Âm đế quân than thở.
Bình Luận (0)
Comment