Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 570

Ở cùng lúc, Hồng Thạch sơn.

Một đấu khí phân thân của Đông Bá Tuyết Ưng đã tới hư không hắc ám, sau đó được khí linh Hồng Thạch lập tức dịch chuyển vào.

“Sao còn chưa tới?” Khí linh Hồng Thạch ăn mặc hoa mỹ ở dưới một cái cây to, lo lắng đi tới đi lui, “Hắn không nói dối chứ? Hẳn là thật sao? Nhưng nhất phẩm chân ý... Đó chính là nhất phẩm chân ý đấy. Thánh chủ hắn sống năm tháng dài lâu, thân là bậc đại năng, vất vất vả vả cũng mới tranh được một vị đệ tử Siêu Phàm nhất phẩm chân ý mà thôi, ta ở một thế giới phàm nhân ôm cây đợi thỏ lại đụng phải một vị?”

“Đến rồi.”

Hồng Thạch nhìn trước mắt, soạt, đấu khí phân thân của Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện ở đây.

“Hồng Thạch tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói.

“Ngươi thực nắm giữ nhất phẩm chân ý? Cũng đừng gạt ta, cố ý muốn trở thành thân truyền đệ tử.” Khí linh Hồng Thạch có chút khẩn trương.

“Hồng Thạch tiền bối, thế này cũng không giống phong phạm bình thường của ngươi đâu.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười, thiên địa chung quanh bắt đầu mơ hồ có lực lượng hùng hồn dâng trào. Lực lượng này nhìn như không bắt mắt, lại đủ để so sánh lực lượng Thần cấp đỉnh phong. Một đấu khí phân thân chỉ điều động thế giới lực chung quanh dễ dàng có thể so sánh Thần cấp đỉnh phong, nếu nắm giữ Cực Điểm Chân Ý tam trọng cảnh chỉ sợ cũng không làm được tới một bước này.

Thế Giới Chân Ý, càng thêm sở trường thao túng thế giới.

“Thế Giới Chân Ý?” Khí linh Hồng Thạch lập tức phân biệt ra.

“Nhất phẩm chân ý!” Mắt Hồng Thạch cũng sáng lên, “Ngươi mới tu luyện bao lâu. Nếu không tính thời gian tăng tốc, mới hơn hai trăm năm! Thời gian ngắn ngủi như vậy đã đem nhất phẩm chân ý tu hành đến tam trọng cảnh, tốc độ tu hành như vậy ở trong Siêu Phàm nhất phẩm chân ý cũng tính là xếp hàng đầu. Thật không dám tưởng tượng, ta thế mà may mắn như thế. Ở sau khi thánh chủ chết, còn có thể gặp được một vị Siêu Phàm nhất phẩm chân ý.”

Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ cười: “Hồng Thạch tiền bối, cho dù ta nắm giữ nhất phẩm chân ý, ngươi cũng không cần kích động thành như vậy chứ, ngươi chính là khí linh của động thiên bảo vật, theo thánh chủ nhiều năm.”

“Ngươi không hiểu.”

Hồng Thạch lắc đầu, “Ngươi không hiểu nhất phẩm chân ý ý nghĩa cái gì.”

“Ý nghĩa cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Ta nói cho ngươi.” Hồng Thạch nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Bất cứ một nhất phẩm chân ý nào sinh ra, cũng đủ để kinh động toàn bộ thần giới thâm uyên! Giá trị của Siêu Phàm nhất phẩm chân ý, ngươi tuy nghe nói rất nhiều, nhưng tầm mắt của ngươi chung quy quá nhỏ, căn bản chưa ý thức được ý nghĩa thật sự.”

“Kinh động toàn bộ thần giới thâm uyên?” Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc.

Hồng Thạch gật đầu: “Ta không khoa trương chút nào cả. Ví dụ như chủ nhân ta Hồng Trần thánh chủ, hắn thu ba vị thân truyền đệ tử, một người là vì thánh chủ đặc biệt thích ngoại lệ thu. Một người khác là trong vạn năm nắm giữ nhất phẩm thần tâm, một người cuối cùng mới là Siêu Phàm nhất phẩm chân ý! Ở giai đoạn Siêu Phàm đã nắm giữ nhất phẩm chân ý... Hắn, chính là đại sư huynh của Hồng Thạch sơn ta —— Tuệ Minh! Tuệ Minh đại sư huynh thiên phú trác tuyệt, nay là Giới Thần tứ trọng thiên, thực lực gần như so sánh bậc đại năng!”

“Ở trong Siêu Phàm nhất phẩm chân ý, xem như tiêu chuẩn bình thường.”

“Siêu Phàm nhất phẩm chân ý... Trừ xui xẻo còn chưa trưởng thành lên đã bị ám sát, người khác, kém cỏi nhất cũng là Giới Thần tam trọng thiên! Thế này đã tính là rất mất mặt. Bình thường đều là Giới Thần tứ trọng thiên!” Hồng Thạch nói, “Còn có số ít bước ra một bước cuối cùng, trở thành bậc đại năng.”

“Bậc đại năng thì không nói, toàn bộ thần giới thâm uyên tổng cộng mới một chút như vậy, nhưng Giới Thần tứ trọng thiên cũng rất ít rất ít, đều là bá chủ chấn nhiếp một phương, thậm chí tu hành bí thuật đủ lợi hại, chiến lực cũng có thể so sánh bậc đại năng.” Hồng Thạch cảm thán, “Nói cách khác, một vị Siêu Phàm nhất phẩm chân ý, hầu như nhất định tương lai sẽ là bá chủ một phương của thần giới!”

“Cho nên một khi phát hiện Siêu Phàm nhất phẩm chân ý... Các đại năng sẽ lập tức tranh nhau thu đồ đệ! Chậm một bước sẽ bị đại năng khác đoạt đi.”

Hồng Thạch nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Ngươi hiện tại hiểu, Siêu Phàm nhất phẩm chân ý vì sao lợi hại rồi chứ? Hầu như nhất định là bá chủ một phương đó.”

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu.

“Thần giới cũng là năm tháng dài lâu mới ngẫu nhiên sinh ra một vị, phần lớn đều che giấu tin tức, sợ bị ám sát ở lúc nhỏ yếu. Cho nên Siêu Phàm nhất phẩm chân ý... Tuyệt đối là truyền thuyết trong truyền thuyết!” Hồng Thạch nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân, Siêu Phàm nhất phẩm chân ý hoặc là trong một vạn năm nắm giữ nhất phẩm thần tâm có thể làm thân truyền đệ tử. Ở vật chất giới có thể thu được một vị thân truyền đệ tử, thì tự nhiên làm chủ nhân một thế hệ mới của Hồng Thạch sơn ta. Tuy ngươi tạm thời chưa thể luyện hóa động thiên bảo vật, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chủ nhân Hồng Thạch sơn! Toàn bộ tài nguyên của Hồng Thạch sơn ta ngươi có thể thuyên chuyển tất cả.”

Trong mắt Hồng Thạch có chờ mong: “Thật hy vọng sớm một chút nhìn thấy ngươi quật khởi ở thần giới, thật sự xưng bá một phương, ha ha ha...”

“Bá chủ một phương của thần giới?” Đông Bá Tuyết Ưng sinh lòng hướng tới, cho dù Vu thần đại ma thần, ở trong mắt tầng cao nhất đích thực của thần giới thâm uyên cũng chỉ là tiểu nhân vật, bọn họ còn phải vì ‘bí thuật cấp Giới Thần’ mà bôn ba. Mà bình thường có thể thành bá chủ một phương, mình học bí thuật cấp Giới Thần đã không cần phiền não, thậm chí cũng có thể ban cho thủ hạ bí thuật cấp Giới Thần.

“Chủ nhân, ngươi hiện tại chính là chủ nhân nhiệm kỳ mới của Hồng Thạch sơn, ngươi bảo ta làm cái gì thì làm cái đó. Tất cả nghe chủ nhân phân phó.” Khí linh Hồng Thạch vội nói, hắn là phát ra thần phục từ trong lòng.

“Ta bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó?” Đông Bá Tuyết Ưng tựa cười mà không cười nhìn khí linh Hồng Thạch, khí linh Hồng Thạch hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu: “Đây là đương nhiên, ngươi là chủ nhân, mà ta chỉ là khí linh.”

“Vậy ngươi xưng hô ta Đông Bá là được.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó.

“Cái này sao được, ngươi là ta...” Khí linh Hồng Thạch liền nói.

“Đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh thứ nhất của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Khí linh Hồng Thạch nghẹn lời, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.” Nhưng khí linh Hồng Thạch cũng ấm áp trong lòng, hắn có thể cảm giác được Đông Bá Tuyết Ưng đối với hắn là thật sự đối đãi ngang hàng.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười, khí linh lại như thế nào? Cũng là sinh mệnh có trí tuệ, hơn nữa sống lâu hơn so với mình nhiều.

“Nhưng chủ nhân... Không, Đông Bá ngươi gọi ta Hồng Thạch là được. Không thể gọi Hồng Thạch tiền bối, nào có chủ nhân gọi khí linh tiền bối.” Khí linh Hồng Thạch nói.

“Được được được.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Đúng rồi, ta muốn hỏi một câu, lúc trước giết chết sư phụ Hồng Trần thánh chủ là vị đại năng nào? Ta về sau phải cẩn thận phòng bị hắn chứ?”
Bình Luận (0)
Comment