Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 36

Quà năm mới cho các thím, chúc các thím một năm nhiều niềm vui và hạnh phúc, đọc truyện vui vẻ~~~~

- ----

/36/.

Cậu rốt cục cũng thoát khỏi hấp dẫn của Jane Wallace.

Thẳng đến khi Jane rời đi, ngón tay Casey chế trụ cổ tay Tiêu Nham đã vang lên răng rắc, Tiêu Nham quả thật không chút nghi ngờ nếu còn tiếp tục như vậy, mình chắc chắn sẽ bị gãy xương.

"Ngàn vạn lần không được để bị hấp dẫn, đừng khiến bản thân bị nghiện." Thanh âm Casey thực trầm.

"Tớ biết."

"Jane Wallace... Là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, tớ không hy vọng cậu trở thành công cụ cho anh ta dùng để bổ khuyết khoảng hư không ngắn ngủi trong đời."

"Tớ biết."

"Bất kỳ nghiên cứu viên nào nếu đã ngủ với anh ta, tớ sẽ không bao giờ để người đó ở lại trong phòng thí nghiệm."

Bởi vì chuyện tình cảm tư nhân với Jane Wallace sẽ ảnh hưởng đến tính khách quan của những nghiên cứu viên khác.

"Tớ biết..." Tiêu Nham nhíu mày, rốt cục có chút nhẫn nại không được, "Có thể buông ra hay không... Cổ tay tớ sắp gãy rồi!"

Casey lúc này mới buông cậu ra.

Tiêu Nham biết, Casey nói tuyệt đối nghiêm túc.

Ngày đó rời khỏi viện nghiên cứu, Tiêu Nham vẫn đi đến Blue Tulip. Casey mặc dù là thiên tài, nhưng cậu ta ra đời chưa lâu, cậu ta không biết rõ về loại đàn ông như Jane Wallace, đương nhiên, Tiêu Nham cũng không biết. Chẳng qua Tiêu Nham có thể cảm giác được, bản thân đã trở thành con mồi cho Trung tá Wallace giết thời gian nhàm chán, nếu cậu còn muốn ở trong phòng nghiên cứu của Casey, nhất định phải giải quyết hết thảy mọi chuyện bên ngoài cho xong đã.

Đàn ông như Jane Wallace, với bản tính cao ngạo anh ta nhất định sẽ không cường bách bất cứ kẻ nào, nên Tiêu Nham cần làm chính là khiến cho đối phương biết được quyết định cũng như lập trường của mình. Dựa vào virus X để dụ dỗ một nghiên cứu viên không hề tình nguyện, Tiêu Nham cho rằng Jane Wallace sẽ không chiếm được cảm giác thành tựu gì.

Blue Tulip là quán ba xa xỉ nhất Shire, chỉ cần đi vào nơi này, liền tránh không được việc vung tiền như rác. Casey nói không sai, Jane Wallace là một người thuần túy theo chủ nghĩa hưởng lạc.

Đãi ngộ dành cho bộ đội đặc chủng đều cao kinh người, nhưng đại bộ phận trong bọn họ đến lúc chết còn chưa kịp tiêu hết một nửa số tiền mà họ có, cho nên Tiêu Nham không có lập trường phê phán Jane xa xỉ.

Đi đến cửa quán bar, Tiêu Nham đã bị ngăn cản lại. Tiền lương trong viện khoa học của cậu tuyệt đối không trả nổi chi tiêu ở nơi này, mà bảo an ngoài cửa quán bar thấy cách cậu ăn mặc cũng đã biết cậu không có thực lực gánh vác mức tiêu phí trong quán bar này.

"Ngại quá, tiên sinh, ngài không thể đi vào."

"Tôi là tới tìm Jane Wallace. Nếu không thể vào, mong anh vào nói cho anh ta biết một tiếng, tôi sẽ tới sau."

Tiêu Nham vừa muốn xoay người rời đi, bảo an lại giải thích với cậu, "Thật xin lỗi, tôi không biết ngài là bạn của Trung tá Wallace, mời vào."

"Anh còn chưa xác nhận thân phận của tôi với Jane Wallace đã để cho tôi vào sao?"

"Trung tá Wallace có nói, bất cứ người nào lấy danh nghĩa của anh ấy đi vào Blue Tulip, anh ấy đều sẽ thanh toán cho đối phương."

Tiêu Nham có loại xúc động ngửa mặt lên trời thét dài, Jane Wallace rốt cục trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son như thế nào chứ?

Đi vào quán bar, nơi này khách cũng không nhiều. Âm nhạc tao nhã mà mờ ám, chất lỏng xao động trong ly rượu, nhóm tình nhân vành tai và tóc mai chạm nhau, tựa như một buổi tiệc xa xỉ, theo kim đồng hồ treo tường xoay tròn, linh hồn cũng từng chút một thoát ly thể xác.

Dưới ngọn đèn u ám nhu hòa, gương mặt Jane càng phát ra lực hấp dẫn tràn ngập, anh hơi hơi nâng cằm, cũng không cao ngạo, ngược lại nhiều thêm mấy phần biếng nhác. Tay trái ôm lấy thắt lưng của một thiếu nhiên ngây ngô, đang hưởng thụ cậu ta đút cho mình một ly Margaret, tay phải khoát lên trên vai một vị mỹ nữ tóc vàng.

Tiêu Nham thở dài, người này gọi mình đến chính là vì khoe khoang sao?

Dư quang khóe mắt nhìn thấy Tiêu Nham, Jane gợi lên một tia cười, anh cũng không buông mỹ nhân trong ngực ra, chỉ là hơi hơi nghiêng về phía trước, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Nham, "Hey, cậu vẫn đến ha."

"Nghe nói chỉ cần báo tên của anh ra, anh sẽ thanh toán cho người đó?"

"Đúng. Dù sao người đã chết cũng không thể tiêu tiền, mà tiền của tôi nhiều đến mức không thể xài hết." Trong mắt Jane ý cười dào dạt, mà nốt ruồi cực độ phong vận kia, giờ phút này lọt vào trong mắt Tiêu Nham lại có vài phần ý tứ cô đơn.

Cùng là người có nhiều tiền đến mức xài hoài không hết, Tiêu Nham bỗng nhiên rất tò mò Hein Burton sẽ làm như thế nào?

Ngón tay Tiêu Nham gõ gõ quầy bar, "Hey, làm phiền cho một ly Croatia, ghi vào hóa đơn của Trung tá Wallace."

"Đêm nay muốn đi đâu vượt qua đây?" Một bàn tay của Jane đã chạm đến thắt lưng Tiêu Nham, ngón tay dọc theo sống lưng cậu không ngừng trượt xuống, mà Tiêu Nham lại vừa cười vừa lui qua một bên nửa bước.

"Xin lỗi, đêm nay tôi muốn tự mình vượt qua. Tôi tới đây, là muốn nói cho anh biết, Trung tá Casey có nguyên tắc của cậu ấy, bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ với đối tượng nghiên cứu, đều phải rời khỏi phòng nghiên cứu của cậu ấy."

"Như vậy mục đích của cậu tới đây là gì? Không phải chỉ là vì một ly Croatia chứ?"

"Đúng, đây chính là mục đích thật sự của tôi khi tới đây, loại rượu đắt nhất toàn Shire —— Croatia. Tôi đã cho là đời này tôi cũng không có cơ hội uống được, cám ơn anh, Trung tá Wallace." Tiêu Nham nâng ly tiêu sái mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một hơi dòng chất lỏng nâu sắc hơi gợn màu vàng kim.

"Cự tuyệt tôi cậu sẽ hối hận. Cậu sẽ ngày đêm tưởng nhớ nụ hôn của tôi." Ánh sáng lưu chuyển giữa mặt mày của Jane Wallace, đó là một loại mỹ cảm hoàn toàn bất đồng với nét lạnh lùng cường hãn của Đại tá Burton. Hein càng giống như một dãy núi ngạo nghễ giữa đám mây, mà Jane Wallace lại là màn sương mù mê hoặc lòng người.

"Tôi sẽ tưởng nhớ virus X, sau đó càng thêm chú tâm vào việc nghiên cứu nó, tôi muốn trợ giúp Casey chế tạo thành X—, cho nên vô luận thế nào tôi cũng không thể rời khỏi phòng thí nghiệm kia."

Tiêu Nham nhìn ngũ quan tuấn mỹ của đối phương, ở trong lòng cậu, đây là đàn ông và đàn ông nói chuyện, cậu hy vọng có thể được Jane Wallace tán thành, đối phương có thể tôn trọng cậu như tôn trọng chiến hữu của mình.

"Cậu xác định? Ban đêm tôi chỉ ở đây vào lúc này thôi đấy." Jane hơi nghiêng đầu, từ trong đôi mắt hẹp dài tựa như có điện lưu dũng mãnh đánh về hướng Tiêu Nham, người này thật biết cách làm thế nào để trêu chọc nỗi lòng người khác.

Một khắc đó, Tiêu Nham bị mạnh mẽ đặt lên trên quầy bar, ngón tay đối phương lướt qua gò má của cậu, đầu ngón tay nhẹ vuốt vành tai cậu, rất có ý khiêu khích mà hạ môi hôn xuống, ngay tại khi đầu lưỡi đối phương chạm đến, thế giới của Tiêu Nham hoàn toàn đảo lộn, không thể tìm ra phương hướng thuộc về mình. Bàn tay nhiệt liệt mà không ngừng vuốt ve phía sau lưng cậu, lập tức dọc theo thắt lưng chen vào bên trong, kiêu ngạo mà vuốt ve cánh mông cậu.

Tiêu Nham hít ngược một hơi.

Thảnh tỉnh! Tiêu Nham! Thanh tỉnh! Đây không phải là chuyện chân thật đã xảy ra! Đây đều là... ảo giác mày sinh ra bởi vì Jane Wallace!

Tiêu Nham xiết chặt nắm tay, một khắc kia đau đớn khi ngón tay đâm vào lòng bàn tay làm thần trí cậu thanh tỉnh một chút. Virus X tựa như lực vạn vật hấp dẫn vậy, kích phát thiên tính nguyên thủy nhất của con người, mà Tiêu Nham biết mình phải thoát ra từ trong lực hấp dẫn này!

Cậu lui về phía sau nửa bước, Jane Wallace ở trước mắt vẫn như cũ nhàn nhã ngồi trên ghế, nửa híp mắt, tao nhã mà biếng nhác.

Quả nhiên, hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tiêu Nham nâng ly rượu Croatia lên uống một hơi cạn sạch, sắc mặt trầm lạnh xuống, xem ra cậu đàm phán không có hiệu quả rồi. Một kỹ thuật binh muốn giành được sự tôn trọng từ một bộ đội đặc chủng chưa bao giờ là việc hai ba câu là có thể làm được.

"Cám ơn anh đã khoản đãi, Trung tá. Hiện tại đã khuya, ngày mai tôi còn có việc cần phải hoàn thành."

Ngay tại thời khắc cậu xoay người, cổ tay đã bị túm lại.

"Cậu xác định không cùng tôi hưởng thụ đêm nay sao?" Jane hơi hơi ngẩng đầu lên, anh có khuôn mặt có thể mê hoặc nhân tâm, nhưng hết thảy vừa rồi khiến Tiêu Nham càng thêm rõ ràng bản chất thật của anh.

"Tôi không có ý định trở thành trò tiêu khiển của anh. Huống hồ, ban đêm của anh rất quý giá, mỗi phút mỗi giây đều đáng giá được nghiêm túc đối đãi."

Trong nháy mắt đó, trong đầu Tiêu Nham xuất hiện thân ảnh của Hein Burton, anh đứng bên cạnh vách đá, rõ ràng cực kỳ nguy hiểm, lại chưa bao giờ ngã xuống.

Tiêu Nham mím chặt môi, cậu ngẫu nhiên sẽ cảm thấy nội tâm Jane Wallace và Hein rất giống nhau, bọn họ đều lạnh lùng xa cách, anh phóng đãng không kềm chế được càng giống như là trào phúng đối với thế giới này, nhưng Tiêu Nham sẽ không tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, bởi vì cậu biết người đàn ông này sẽ tại một thời khắc nào đó cởi bỏ ngụy trang của mình, tàn nhẫn vô cùng. Mà giờ khắc này, Tiêu Nham vì sự ngây thơ của mình mà cảm thấy buồn cười. Không phải mỗi người đều giống Hein và thuộc hạ của anh, biết cách tôn trọng lập trường của người khác.

Tiêu Nham đặt ly rượu xuống, dưới ánh mắt của mọi người đi ra khỏi quán bar.

"Jane? Anh làm sao vậy?" Thiếu niên vươn cánh tay vòng quanh cổ Jane, thân mật mà cọ cọ vào Thái Dương anh.

Bả vai Jane khẽ run lên, phảng phất như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng.

"Không có gì."

"Tên nhóc kia thật không thú vị, đêm nay hãy để cho em cùng anh có được không?"

"... Ngày mai tôi có nhiệm vụ, hôm nay phải làm bé ngoan đi ngủ sớm một chút." Jane đứng dậy, lười biếng vươn vai một cái.

Khi đi ngang qua quầy bar, ánh mắt anh theo bản năng lướt qua ly rượu Tiêu Nham lưu lại, đôi mắt lập tức trầm xuống, đi ra ngoài.

Trong quán bar liên tiếp truyền ra tiếng than tiếc nuối.

Khi Tiêu Nham đi ra cửa quán bar, một tràng tiếng vỗ tay vang lên, một thân ảnh từ trong bóng đêm chậm rãi đến gần.

"Có rất ít người toàn thân trở ra từ chỗ của Jane Wallace! Anh ta nổi tiếng là thanh danh bừa bãi trong bộ đội đặc chủng đó!"

Tiêu Nham nheo mắt lại, không phải là Denzel lại phái người nào đến tìm phiền toái cho mình nữa chứ?

Thân ảnh kia càng ngày càng tiếp cận, ánh mắt Tiêu Nham sáng rực lên.

Mái tóc dài màu nâu nhu hòa cột lại phía sau đầu, một thân chế phục quân đội càng tôn lên dáng người cao ngất tuấn mỹ của đối phương, còn có tươi cười ẩn ẩn vài phần thiếu đánh kia, Tiêu Nham có muốn quên cũng không thể quên được!

"Oh My God! Maya! Maya!" Tiêu Nham giang rộng hai tay, nhảy dựng lên ôm lấy đối phương.

Maya thuận thế nhấc bổng Tiêu Nham lên, vỗ vỗ sau lưng cậu, cười nói, "Tên nhóc cậu! Nếu không phải tôi đến tìm cậu, phỏng chừng cậu liền quẳng tôi lên chính tầng mây phải không!"

"Sao có thể chứ!" Tiêu Nham cẩn thận đánh giá Maya, cậu không thể không sợ hãi than về kỹ thuật chữa trị tay chân giả của Shire, tay và chân Maya hoàn toàn nhìn không ra là được trang bị vào.

"Giống y như thật phải không?" Maya nâng tay mình lên, ngón tay tùy ý chuyển động, "Mặc dù là tay chân giả, lại có thể kỳ diệu mà truyền đến tất cả cảm giác, độ ấm của cậu, xúc cảm của cậu, tôi đều cảm nhận rành mạch! Nếu không ngại lên giường cùng tôi hưởng thụ mọi thứ đi!"

"Thật tốt quá!" Tiêu Nham phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, tự động xem nhẹ câu nói sau cùng của đối phương.

"Bé cưng, chúng ta có phải là nên đi uống một chén hay không!" Maya đá lông nheo, cố ý dùng biểu tình để câu dẫn Tiêu Nham, nhưng cố tình Tiêu Nham lại không sinh ra bất luận xúc động hay ảo giác gì, Maya đang nói giỡn, Tiêu Nham tự nhiên cũng sẽ hưởng ứng anh ta.

"Đó là dĩ nhiên, đêm còn dài, không có anh bên cạnh tôi, tôi sẽ không ngủ được." Tiêu Nham tận lực dùng biểu tình phong lưu mà nháy mắt với Maya, mà Maya rõ ràng cao hơn Tiêu Nham rất nhiều lại còn muốn làm một bộ dạng chim nhỏ nép vào người mà nấp dưới cánh tay Tiêu Nham.

"Thật vậy sao? Đêm nay tôi nhất định sẽ làm cho cậu thích."

"Này! Anh thật ghê tởm! Thích cái gì chứ!"

"Uống bia uống đến thích ấy!" Maya lộ ra biểu tình thập phần vô tội, "Người anh em, cậu càng ngày càng không thuần khiết nha!"

Lúc này, dưới ánh đèn đường, biểu tình bất cần đời trên mặt Jane Wallace chợt biến mất, hàn ý trong đôi mắt chậm rãi khuếch tán.

Tiêu Nham và Maya đi đến một quán bar khác, quán bar này có mười mấy màn hình ba chiều phát tin về các trận bóng chày, Tiêu Nham và Maya giơ ly bắt đầu chè chén, rất nhanh trên môi cậu đã hiện lên một vòng bọt bia màu trắng.

"Ha ha! Nghe nói sau đó cậu vẫn luôn đi theo sếp! Cảm giác thế nào?"

"Tất cả mọi người đối với tôi rất tốt." Tiêu Nham nhớ tới cảnh tượng lần cuối cùng bọn họ lên đỉnh núi nướng thịt chim, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Hiện tại ngẫm lại, so với việc suốt ngày vùi đầu trong phòng nghiên cứu, những việc kinh tâm động phách trước kia tựa hồ càng thú vị hơn, nhưng có một vấn đề vẫn luôn bị cậu để trong lòng, ở chỗ Casey không có được đáp án, có lẽ Maya có thể trả lời cho cậu.

"Maya... Tôi hỏi anh, nếu tôi ngẫu nhiên sinh ra ảo tưởng đối với một bộ đội đặc chủng nào đó..."

Một hơi bia trong miệng Maya mãnh liệt phun ra ngoài, "Cái gì? Sinh ra ảo tưởng? Ảo tưởng gì?"

"Được rồi... Là hôn môi lên giường." Tiêu Nham quyết định, lành làm gáo vỡ làm muôi, nếu trước mặt Maya còn giả vờ rụt rè, người này nhất định sẽ cười nhạo mình gấp bội.

"Cái gì hôn môi lên giường chứ! Thật không có mỹ cảm!" Maya tựa hồ nghĩ đến cái gì mà ha ha bậc cười, "Tôi biết rồi! Là Liv! Trước kia lúc tôi dụ dỗ cậu, Liv vẫn luôn nghĩa chính ngôn từ mà ngăn cản tôi! Hiện tại ngẫm lại, nhất định là có tư tâm!"

Tiêu Nham vẻ mặt hắc tuyến, sao lại nghĩ ra đối tượng ảo tượng của cậu là phụ nữ chứ... Không đúng, phải nói đối tượng của cậu sao có thể không phải phụ nữ chứ!

"Kỳ thật đối tượng ảo tưởng của tôi là Đại tá Burton." Tiêu Nham cố ý dùng ngữ khí thoải mái nói ra, nhân tiện dùng khuỷu tay chọt chọt Maya.

Cậu cho rằng Maya sẽ càng cười đến lợi hại, ai ngờ biểu tình của Maya lại nghiêm túc hẳn lên, "Cậu nói là sự thật sao? Nếu là như vậy, chính là sếp có ý tưởng đối với cậu... Tiêu Nham, việc này rất nguy hiểm, cậu ở chỗ sếp tuyệt đối sẽ không có gì hưởng thụ, cậu sẽ bị chết đó!"

Maya nói khiến sau lưng Tiêu Nham một mảnh lạnh lẽo. Phải chết sao... Lời đe dọa của Liv khi trêu đùa mình lần thứ hai dũng mãnh xông vào trong óc.

"Này! Biểu tình đó của cậu là gì chứ! Ha ha ha!" Maya rốt cục cười phá lên, "Tôi chẳng qua đùa cậu một chút thôi! Cậu yên tâm! Sếp tuyệt đối chướng mắt cậu! Sếp chướng mắt bắt kỳ ai mà!"

Tiêu Nham thở ra một hơi, vậy nguyên nhân mình sinh ra ảo giác là gì? Mấy vấn đề này vẫn như cũ không chiếm được giải quyết!

"Này, lần sau đừng lấy sếp ra vui đùa nhé, cậu không biết là vừa nhắc tới anh ấy liền trở nên tẻ ngắt sao hả?" Maya chạm vào ly rượu của Tiêu Nham, khiến cậu hồi phục tinh thần lại.

"... Maya, tôi hỏi anh... Anh và người thường đã từng hôn môi, người đó có phải sẽ đối với anh tiếp tục sinh ra ảo tưởng hay không?" Tiêu Nham vẫn luôn phỏng đoán là bởi vì mình đã nuốt nước bọt của Hein.

"Kỹ thuật hôn môi của tôi chính là thần cấp! Bọn họ đương nhiên sẽ tiếp tục ảo tưởng!" Maya chậm rãi chồm về hướng Tiêu Nham, khiến Tiêu Nham không tự chủ được mà ngữa ra phía sau, ngay tại lúc thiếu chút nữa té ngã từ trên ghế, Maya cười ha ha túm Tiêu Nham trở về.

"Đừng làm rộn! Tôi rất nghiêm túc hỏi anh đó!"

"Lúc cậu làm nghiên cứu sinh bộ chưa từng học về đặc tính cơ bản của virus X sao? Virus X trong nước bọt không có năng lực phục chế, sau khi chúng nó thông qua nước bọt tiến vào thân thể của người thường, không đến hai mươi phút sau liền bị thay thế. Loại hành vi hôn môi này sẽ không khiến cho cậu sinh ra ảo tưởng, nhưng rất nhiều người bị nghiện virus X, cậu cũng hiểu mà..."

"Là như thế sao..." Tiêu Nham chưa từng cũng vĩnh viễn không có khả năng cùng Hein Burton có loại trình tự "câu thông" bình tĩnh thoải mái thế này.

"Này, cậu làm sao vậy?" Maya nhíu mày, dùng sức xoa xoa đầu Tiêu Nham, "Nhìn biểu tình này của cậu kìa, sẽ không phải là thật sự có tên bộ đội đặc chủng nào đang theo đuổi cậu chứ? Jane Wallace?"

"Ha... Đừng nói tới cái tên kia nữa! Tôi đau đầu!" Tiêu Nham dùng sức ôm đầu.

Tối hôm đó, Tiêu Nham cơ hồ uống đến nôn ra, nhưng mà Maya lại vẫn tinh hần chấn hưng như trước.

Anh cõng Tiêu Nham rời khỏi quán bar, ngăn lại một chiếc xe bay. (kiểu xe bay được trong mấy truyện khoa học giả tưởng ý)

"Ê, Tiêu Nham! Đại chỉ nhà trọ của cậu là chỗ nào?" Maya bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Tiêu Nham, đáng tiếc người này rên rỉ một trận xong lại một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.

"Cậu còn không chịu nói tiếng nào, tôi liền khiêng cậu về nhà tôi đó!" Maya xoa xoa đầu Tiêu Nham.

"Ưm... Ư..." Tiêu Nham chỉ là nỉ non hai tiếng.

"Tên nhóc cậu... Tửu lượng không cao thì đừng có liều mạng chứ! Cậu vĩnh viễn không có khả năng liều mạng cụng rượu với bộ đội đặc chủng đâu!" Maya lắc lắc đầu, "Lại một chút ý thức nguy cơ cũng không có! May mắn tôi xem cậu là anh em, nếu không đêm nay xem tôi có làm cậu chết trên giường không cho biết!"

Một khắc kia, Maya cảm thấy bản thân thật sự rất vĩ đại.

Đưa Tiêu Nham trở về nhà trọ của mình, Maya đút Tiêu Nham uống chút nước, người này ngủ thật say, còn giang rộng chân tay thành nguyên hình chữ đại, chiếm trọn giường mình.

"May mắn tôi không bị bệnh sạch sẽ! Nếu là có sếp ở đây, nhất định sẽ xem cậu như con gián mà bóp chết!" Maya nằm trên giường, đẩy Tiêu Nham sang bên cạnh.

Thiết bị liên lạc trên cổ tay bỗng nhiên nhảy lên, khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo của Mark liền xuất hiện trước mặt Maya.

"Ha ha, Maya! Tên nhóc con nhà cậu sống ở Shire cũng thật thích ha!"

Đuôi lông mày của Maya nhướng lên, "Các cậu không phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao hơn nửa đêm lại có thời gian rảnh rỗi tìm tôi nói chuyện phiếm vậy?"

"Nhiệm vụ này chỉ là bữa ăn sáng! Bọn này phải trở về căn cứ! Lão tử ngay cả gân cốt còn chưa giãn ra hết đây này! Thật không có ý nghĩa!"

"Cho nên mới tới quấy rầy tôi?"

"Ha ha, đúng vậy! Bọn này hứng gió lạnh cậu lại ở Shire hưởng thụ ấm áp, nghĩ thế nào cũng thấy không công bằng!" Trêm màn ảnh, ánh mắt Mark híp lại, nhìn thấy bên cạnh Maya tựa hồ có một người đang nằm, "Giỏi quá ha! Maya! Cậu đang trên giường với ai? Không phải giết chết con người ta rồi đấy chứ!"

Maya hiện lên một tia cười xấu xa, "Cậu ấy bây giờ ngủ như chết, cậu muốn nhìn xem cậu ấy là ai không?"

ragm>1
Bình Luận (0)
Comment