Tuyết Y Công Tử

Chương 11

Vô cùng cảm ơn bạn MeteoraX vì đã giúp mình chú giải những đoạn thơ trong chương này.

Hai người trở lại thuyền lớn, Trầm Tĩnh Chu thủy chung ngơ ngác không nói lời nào, Khúc Thiên Hồng nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Thật sự không thể buông ngươi ra được.”

Trầm Tĩnh Chu tựa hồ không nghe thấy, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi thiên tân vạn khổ dẫn ta đến đây lại vì ta chịu nhiều khổ cực như vậy, có cái gì đối với ta không được?”

Khúc Thiên Hồng nghiêm mặt nói: “Tất cả việc này đều có nguyên nhân từ ta, bọn họ ngay từ đầu tìm người hại chính là ta không phải ngươi. Là ta làm phiền ngươi, ngươi không nên cảm kích ta.”

Trầm Tĩnh Chu hình như vẫn không nghe thấy.

Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Hạc Mai lão nhân nói như thế, ngươi cũng nghe thấy rồi, cho dù ngươi chán ghét ta đến thế nào trong ba tháng này  ta sẽ không thả ngươi đi. Ngươi luôn luôn ru rú trong nhà, vậy ta mang ngươi bước chân vào giang hồ, xem hết những chuyện kỳ lạ, thưởng thức những thú vui trong thiên hạ, thấy thế nào?”

Trầm Tĩnh Chu nghe y nói “Bước chân vào giang hồ “, trong lòng liền động.

Khúc Thiên Hồng còn nói thêm: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyện sau này để sau này tính.”

Trầm Tĩnh Chu miễn cưỡng gật đầu. Chỉ thấy hướng thuyền lớn đi không giống như lúc đến, thời gian đi hình như cũng dài hơn trước, không nhịn được hỏi: “Đang đi đâu vậy?”

Khúc Thiên Hồng cười nói: “Khi đi chúng ta chỉ một lòng muốn đến đây, bây giờ thay đổi mục tiêu, sẽ đi hướng khác. Từ nơi này nếu quay vế Tuyết y cung mặc dù xa hơn một chút nhưng nếu quay về Trầm viên đường đi sẽ gần hơn, khí hậu cũng ấm áp hơn nhiều, lại vừa náo nhiệt, ta mang ngươi hảo hảo đi chơi thưởng ngoạn.”

Trầm Tĩnh Chu nghe y nói “Trầm viên”, rốt cục cao hứng mỉm cười.

Hai người xuống thuyền, giáo chúng không nói một lời lập tức quay đầu thuyền rời đi, không biết hướng đến nơi nào.

Trầm Tĩnh Chu quay đầu nhìn, chỉ thấy hai người đang đứng ở một thị trấn thật lớn, tiếng người huyên náo, sôi động và náo nhiệt. So với Trầm viên nơi mình sinh sống có tiểu kiều nước chảy quả thật không giống chỗ nào, so với Tuyết y giáo u tĩnh thanh nhã lại càng khác biệt. Người đi đường chỉ mặc áo đơn, so với kia Thiên Vực Tuyết sơn quả thật ấm áp hơn nhiều.

Khúc Thiên Hồng đi mua hai con ngựa, cười nói với Trầm Tĩnh Chu: “Ngươi có thể lên ngựa không? Hay là để ta đỡ ngươi?” Trầm Tĩnh Chu bình thường thường luôn nhốt mình trong phòng, *** thần buồn bực, lúc này đi ra bên ngoài, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều mới mẻ, nói: “Để ta thử xem.” Cuối cùng nhớ lại khi còn bé đã từng nhìn thấy người khác cưỡi ngựa, vì vậy cũng dễ dàng leo lên lưng ngựa. Khúc Thiên Hồng vỗ tay khen ngợi, cười nói: “Hảo!” rồi bản thân cũng nhảy lên lưng ngựa, Trầm Tĩnh Chu chưa bao giờ nhìn thấy y kỵ mã, lúc này thấy tay áo y tung bay phấp phới, một tay nắm dây cương, thần thái tiêu sái tuấn dật, không khỏi nhìn không chớp mắt, Khúc Thiên Hồng hướng hắn mỉm cười, nói: “Đi thôi!”

Hai người chậm rãi mà đi, cưỡi ngựa một lúc, rồi lại xuống đi một đoạn, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy mọi chuyện đều mới mẻ, không hỏi không được, Khúc Thiên Hồng cũng rất kiên nhẫn trả lời. Trầm Tĩnh Chu càng nghe càng cao hứng, kỳ thật ở sâu trong nội tâm, đối với chuyện lấy vợ sinh con cũng không mấy để ý, nhưng nghĩ đến mình vốn là con trai độc nhất của cha mẹ, sợ cha mẹ chịu không được đả kích này mà thôi. Giờ phút này nghe  Khúc Thiên Hồng cùng mình nói chuyện trời đất, chuyện kia cũng không nghĩ đến nữa, nghĩ thầm trời không tuyệt đường người, cho dù nhận nuôi một hài tử cũng được.

Qua một lúc sau, Trầm Tĩnh Chu nói với Khúc Thiên Hồng: “Ngươi có biết ta thường mơ ước điều gì không?” Khúc Thiên Hồng nói: “Những chuyện này đoán không ra.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Bước chân vào giang hồ, bênh vực những kẻ yếu thế để mỗi người đều gọi ta là Trầm đại hiệp.” Khúc Thiên Hồng đột nhiên quay đầu đi, hai mắt nhìn mặt đất, Trầm Tĩnh Chu thấy bả vai y có chút run rẩy, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cảm giác có gì không ổn sao?” Khúc Thiên Hồng quay đầu, nghiêm mặt nói: “Trầm đại hiệp, người lương thiện, nhân từ, hành vi hiệp nghĩa khiến tại hạ bội phục.” Trầm Tĩnh Chu phá lên cười, thầm nghĩ chỉ có ở trước mặt y mới có thể nói như thế, nếu là ở nhà, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận nên thân.

Buổi tối hôm ấy, hai người ở tại khách ***, Khúc Thiên Hồng đang đọc sách, khi ngẩng đầu thấy Trầm Tĩnh Chu ngồi ở trước bàn, đối mặt với giấy Tuyên Thành mà suy nghĩ xuất thần, trong lòng có cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không hỏi.

Đột nhiên nghe Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ngươi lại đây một chút.” Khúc Thiên Hồng nghe vậy, liền buông sách đi tới.

Trên tay Trầm Tĩnh Chu cầm một cây bút, cũng không nhìn Khúc Thiên Hồng, thấp giọng hỏi: “Ngươi buồn ngủ sao? Ta ngủ không được.” Khúc Thiên Hồng hỏi: “Có phải không thoải mái?” Trầm Tĩnh Chu khẽ lắc đầu, vẫn kiên trì hỏi: “Ngươi muốn nghỉ một chút sao?” Khúc Thiên Hồng thấy lúc nói chuyện hắn vẫn không nhìn mình, đang định trêu chọc hai câu, nghĩ lại, liền nhịn xuống không nói, chỉ ôn tồn hỏi: “Có phải muốn ta cùng ngươi ngủ?” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt lên, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải! Ta nghĩ mời ngươi viết chữ cho ta, lại sợ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của ngươi.” Khúc Thiên Hồng nghe hắn nói như vậy, liền ngồi ở hắn bên cạnh, nói: “Ta sẽ không ngủ sớm như vậy, ngươi muốn cùng ta nói chuyện đến khuya cũng được.” Cầm lấy bút trong tay Trầm Tĩnh Chu hỏi: “Viết cái gì?” Trầm Tĩnh Chu hơi do dự, nói: “Ngày đó tại Cầm Tâm các, ta thấy trên tường ngươi có trên một bức tự. Sau lại thấy chữ ngươi viết trên cây. Ta rất thích, chỉ không biết ngươi dùng loại này bút pháp nào để viết ra?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Chữ ta viết cũng không đẹp, cũng chỉ có ngươi mới thích.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng giật mình, rồi lại không biết phản bác như thế nào, trong lòng nói: “Chữ viết của ngươi thật sự rất đẹp đó.”

Khúc Thiên Hồng cầm bút trong tay, không bao lâu múa trên mặt giấy, Trầm Tĩnh Chu ngồi một bên, cẩn thận nhìn nét bút đưa qua, chờ y viết xong, liền cầm lấy bút, phỏng theo như vậy mà tập viết. Khúc Thiên Hồng thấy bộ dạng hắn nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này chỉ cần xem cho biết, không cần chăm chú như vậy. Ngàn vạn lần không nên quá mệt mỏi.” Trầm Tĩnh Chu hình như không nghe thấy, vẫn từng chút từng chút luyện tập.

Khúc Thiên Hồng yên lặng nhìn hắn, qua một trận, thấy hắn vẫn ở nơi đó cẩn thận tập chép tự, đột nhiên hai tròng mắt nóng lên, vội vàng quay đầu.

Qua hồi lâu, Trầm Tĩnh Chu thở dài, nói: “Tại sao học như thế nào cũng không giống.” Lời tuy nói như thế, nhưng tay lại thủy chung không dừng lại.

Trầm Tĩnh Chu ở trên bàn cẩn thận viết, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng nắm tay mình, chậm rãi từng nét từng nét đưa tới. Trên mặt Trầm Tĩnh Chu nóng lên, cảm thây mơ hồ không nhận ra là đang viết cái gì. Qua một trận, Khúc Thiên Hồng buông xuống bút, thấp giọng nói: “Không cẩn khổ cực như vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Trầm Tĩnh Chu gật đầu.

Ngày kế, hai người lại bắt đầu đi, khi bóng tối buông xuống đã tới rồi một thị trấn thật lớn.

Hai người tại khách *** sắp xếp hành lý, phân phó chủ quán hảo hảo cho ngựa ăn, rồi lững thững đi ra ngoài.

Trên đường đi loanh quanh một hồi, thấy thị trấn này rất lớn, cực kỳ phồn hoa, thuận miệng hướng người qua đường hỏi thăm, nguyên lai nơi đây tên là Thạch Kiều trấn, người qua đường kia có chút miệng lưỡi, thao thao bất tuyệt nói: “Nhị vị công tử ước chừng không phải người địa phương? Các ngươi có điều không biết, ngày mai bổn thành mười hai tài tử đẹp nhất sẽ ở Yên đình tỷ thí, mười hai vị công tử này đều là những người nổi danh phong lưu, văn nhã. Bất quá ta hôm nay nhìn thấy nhị vị, mới biết được tuấn mỹ thiếu niên đích thực là như thế nào. Nhị vị công tử nếu không tin, ngày mai nhân tiện đi qua xem thử thế nào? Ta tin rằng nhị vị so với bọn họ chắc chắn hơn xa.” nói một phen khiến cả hai người đều mỉm cười.

Trở lại khách ***, tắm rửa sạch sẽ, Khúc Thiên Hồng ở trong phòng đọc sách, thấy Trầm Tĩnh Chu vẫn muốn viết chữ, liền nói: “Ngươi khó có khi nào xuất môn, ngày mai còn không mau chân đến xem náo nhiệt?” Trầm Tĩnh Chu cũng có chút động tâm, gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói: “Ngươi ngoài hành tẩu ở bên như vậy, không sợ nhân vật giang hồ nhận ra ngươi?” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Không dễ dàng như vậy, người từng gặp qua ta  không phải bang chủ thì cũng là môn chủ, bọn họ cũng có chuyện khó lòng mà rong chơi được như thế này. Đều là tọa trấn một phương, tác uy tác phúc*.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Ngươi cũng không phải giống họ sao? Chỉ sợ mấy người tác uy tác phúc này thấy ngươi ngay cả thở mạnh cũng không dám.” Khúc Thiên Hồng cũng cười nói: “Chúng ta dĩ nhiên đều là những kẻ tà ác. Cho nên Trầm đại hiệp càng phải đảm nhận trọng trách nặng nề, diệt ác trừ gian, vì dân trừ hại a.” Trầm Tĩnh Chu rốt cục không nhịn được phá lên cười ha ha.

* tác uy tác phúc: làm mưa làm gió

Ngày kế tỉnh lại, hai người thay đổi một chút, chọn mặc tố y, rồi đi đến Yên đình. Thấy trước đình là một mảnh đất trống thật lớn, người đứng không ít. Trầm Tĩnh Chu cùng Khúc Thiên Hồng ăn mặc cực kỳ mộc mạc, lại trốn trong đám người, cũng không ai chú ý. Sau một lúc lâu, chỉ thấy mọi người xôn xao một trận thật lớn, nguyên lai trên đài cao một nữ tử thướt tha đi ra.

Mặc dù dung mạo nữ tử này đến mức thập phần xinh đẹp, nhưng cũng có bảy tám phần  tư sắc, cũng xem như là một mỹ nhân. Nàng mặc sa la y* mỏng manh, ôm tỳ bà lẳng lặng ngồi xuống, mặc dù không phải rất đẹp nhưng lại có một loại phong tư riêng. Thấy mọi người phía dưới xôn xao, ồn ào không cách nào có thể đàn được, chỉ thấy nàng che miệng cười khẽ, nhất thời phong thái quyến rũ, xinh đẹp lộ ra khiến những người phía dưới đang xôn xao cũng nhanh chóng trở nên yên lặng.

*sa la y: một loại vải làm bằng lụa

Nữ tử sửa sang lại la y, nhẹ nhàng, uyển chuyển đứng lên cúi chào, rồi lại ngồi xuống, nghiêng đầu yên lặng xuất thần, sau một lát, những ngón tay mang ngân giáp bắt đầu lay động, tiếng tỳ bà vang lên, giống như tiếng suối trong vắt đang chảy qua, cực kỳ êm tai.

Tiếng nàng ngân nga vang lên trong gió: “Lâu tiền tương vọng bất tương tri, mạch thượng tương phùng cự tương thức? Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên, tằng kinh học vũ độ phương niên. Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện tố uyên ương bất tiện tiên. Bỉ mục uyên ương chân khả tiện, song khứ song lai quân bất kiến?...”*

*Đây là một đoạn trong 长安古意 Trường An cổ ý của 卢照邻 Lư Chiếu Lân. Vì không tìm thấy bản dịch thơ nên ta để nguyên phần Hán Việt.

Đây vốn là một bản trưởng thi, nàng lại chỉ chọn đoạn này chậm rãi xướng lên. Nghe giọng xướng nhu mị, uyển chuyển như gió nhẹ thổi trên mặt nước tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn, hơn nữa nữ tử này rất có phong tình, trời sinh một cỗ mỵ thái, dưới đài có lẽ một hơn phân nửa người ở đây tuy không hiểu nàng xướng gì, nhưng đều nhìn không chớp mắt, im lặng như tờ.

Trầm Tĩnh Chu yên lặng lắng nghe, trong lòng xuất hiện những xung động nhỏ triền miên không dứt, cũng không biết loại tâm tư này từ đâu mà có, vừa quay đầu thấy Khúc Thiên Hồng nhìn lướt qua mình liền đỏ mặt.

Nàng xướng hết một khúc, dưới đài nổi lên một trận hưởng ứng sôi nổi. Nàng cúi đầu tạ ơn rồi lập tức lui ra.

Tiếp theo một nữ tử khác đi lên, tướng mạo tuy bình thường, nhưng có làn da trắng muốt, đứng trên đài cất lên tiếng nói líu lo: “Mời Vương công tử.”

Có tiến ti trúc vang lên, sau đó một vị thiếu niên công tử tay cầm chiết phiến nhũ vàng từ từ  đi lên, ấn tượng đầu tiên khi vừa nhìn vị công tử này là một người màu mè, nhìn kỹ thì thấy ngũ quan cũng không mấy đoan chính.

Vị Vương công tử kia buông chiết phiến, đưa tay cầm lấy cây sáo bằng bạch ngọc, lắc đầu ảo não ngâm: “Nhà ai sáo ngọc tiếng mơ màng, theo gió xuân vào khắp Lạc-dương.”* Ngâm xong, liền ung dung thổi sao.

*Đây là là 2 câu đầu trong bài 春夜洛城闻笛 Xuân dạ Lạc thành văn địch của Lý Bạch, bản dịch thơ của Đỗ Bằng Đoàn & Bùi Khánh Đản. Nguồn: http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=285

Tuy rằng Trầm Tĩnh Chu không xuất thân trong gia đình quan lại, nhưng cũng là con nhà gia thế, từ nhỏ đã hưởng sự giáo dục từ những sư phụ giỏi nhất, mặc dù hắn không học võ, nhưng cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú đều *** thông. Lúc này nghe vị công tử kia thổi một khúc nhạc, rõ ràng là bài “Lạc Mai”, không khỏi mỉm cười. Đây cũng chính là khúc nhạc mà hắn thường thổi, chỉ không biết đã bao lâu không chạm vào cây sáo, nhớ tới ngày ấy Khúc Thiên Hồng thần hồ kỳ kỹ, lại vô ý mà quay sang nhìn.

Nghe xong một đoạn lại có cảm giác kỳ quái, nói khẽ với Khúc Thiên Hồng nói: “Sao ta thấy đoạn nhạc này hình như có chút kỳ quái.” Khúc Thiên Hồng nhịn cười, thấp giọng nói: “Ta biết “Lạc Mai “, chỉ không biết khúc nhạc vị công tử này thổi tên là gì.” Trầm Tĩnh Chu thấy hắn nói như vậy, nhất thời không nhịn được chút nữa là cười thành tiếng, may mà cuối cùng kịp thời nhịn xuống.

Sau khi kết thúc khúc nhạc, bên dưới cũng có một trận vỗ tay hoan hô, cô nương kia nói: “Khúc nhạc này quả thật chỉ có ở trên trời, nhân gian đâu mấy người có diễm phúc được nghe. Đa tạ diệu khúc của Vương công tử.” Vương công tử chắp tay tạ ơn, trên mặt thần sắc cực kỳ đắc ý.

Cô nương kia lại nói: “Mời Lý công tử.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một vị công tử cao gầy đi lên, vị này sầu mi khổ kiểm, nàng mỉm cười nói: “Lý công tử đã nhiều năm mặt ủ mày chau, bổn thành mọi người đều biết. Xin hỏi công tử có chuyện gì buồn bực không vui sao?” Lý công tử thở dài, nói: “Ta chán ghét trần thế nhiễu nhương, chỉ hy vọng tìm một nơi núi rừng yên tĩnh, trở thành một ẩn sĩ thanh cao.” Nàng nghiêm nghị nói: “Công tử quyết tâm lớn lao, thật sự khiến kẻ khác bội phục. Chỉ không biết hôm nay công tử dâng lên tài nghệ là…?” Lý công tử vẫn thở dài một tiếng, nói: “Ta sẽ vẽ một bức tranh thúy trúc, ký thác chí hường cuộc đời này.” Sau đó gia phó của vị Lý công tử này đưa lên văn phòng tứ bảo, Lý công tử liền chấm mực, bắt đầu vẽ tranh.

Trầm Tĩnh Chu thấy bức tranh thúy trúc kia hình thù lạ lùng, vô cùng kỳ dị, thật sự không thể nhịn được nữa, nói với Khúc Thiên Hồng: “Ngươi đứng che phía trước ta đi.” Khúc Thiên Hồng không biết hắn muốn làm gì, theo lời hắn đứng che phía trước, Trầm Tĩnh Chu chậm rãi dựa vào lưng y, Khúc Thiên Hồng trong lòng lay động, không rõ kẻ luôn ngượng ngùng như hắn vì sao lại đột nhiên thân mật với mình trước bàn dân thiên hạ như thế này. Nhưng y phát hiện Trầm Tĩnh Chu dựa trên lưng mình cười không dứt, nguyên lai hắn không muốn ở trước mặt mọi người thất lễ cười to, không thể làm gì khác hơn là nhờ Khúc Thiên Hồng làm tấm bia chắn phía trước.

Khi đang cầm lấy quần áo Khúc Thiên Hồng cười đến phát run, chợt nghe Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Có trò hay, có trò hay, không nên bỏ qua, mau nhìn.” Trầm Tĩnh Chu tò mò, lại ngước mắt nhìn lên, rốt cục cũng không nhịn được, cười thành tiếng.

Trên đài xuất hiện một vị công tử trên người kim quang lấp lánh khiến hai mắt mọi người không mở lên nổi, vị công tử này mặt ngăm đen, tướng mạo thật sự không thể nói đẹp mắt, chỉ nghe vị công tử lớn tiếng nói: “Các ngươi đều là công tử văn nhược, tay trói gà không chặt. Tống khuê ta tuy không phải xuất thân từ võ lâm thế gia, nhưng bái được sư phụ, từ khi bước chân vào giang hồ tới nay chưa từng có địch thủ.” Cô nương kia hé miệng cười nói: “Tin tưởng không bao lâu sau, thiên hạ đệ nhất võ công không phải ai khác ngoài Tống công tử. Chỉ là không biết hôm nay công tử dâng lên tài nghệ gì làm cho chúng ta đại khai nhãn giới?” Tống Khuê lớn tiếng nói: “Ta sẽ tự mình múa một bộ kiếm pháp kinh thế*.” Nói xong hào khí tận trời đích uống một chén rượu, sau đó tiện tay ném xuống đất, lớn tiếng quát to rồi bắt đầu múa kiếm.

*kinh thế: ta nghĩ là nó nằm trong cụm “kinh thế hãi tục” tức là muốn kẻ khác phải kinh ngạc, sợ hãi

Trầm Tĩnh Chu nhịn cười nói với Khúc Thiên Hồng: “Người này võ công như thế nào?” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ta dạy cho ngươi một canh giờ, ngươi có thể đánh hắn tan tác tơi bời.”

Hai người đứng ở đó vừa xem vừa cười, thật là vui vẻ. Trầm Tĩnh Chu nhìn xung quanh một hồi, rồi liếc mắt một cái nhìn Khúc Thiên Hồng, gặp y vẫn đang nhìn trên đài, cười không dứt, trong lòng thầm nghĩ: “Nguyên lai khi người này cười rộ lên, lại trong sáng đáng yêu như vậy, không còn một chút bóng dáng nào của ma giáo giáo chủ cả.”

Hai người xem hơn nửa canh giờ, chỉ thấy trò hay thay nhau nổi lên, kẻ khác ôm bụng cười, cũng thấy rằng chuyến đi này không tệ. Thật vất vả mười hai vị công tử cũng diễn xong, lại một trận vỗ tay rung trời vang lên, sau đó khi mọi người đang chuẩn bị đi về, chợt nghe một âm thanh trong trẻo: “Cái đám tài tử vô dụng như thế này, cả đám người không đáng giá một văn!” Lời còn chưa dứt, trước mắt một bóng người mặc hoa phục phi thân lên đài. Mọi người chăm chú nhìn lên, chỉ thấy nam tử kia mặt như quan ngọc, tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt hăng hái. Mười nhị công tử kia nhất thời cùng lộ ra vẻ mặt khinh thường. Những người đang đứng dưới đài nghe nam tử này ăn nói kiêu ngạo, không lưu tình, không ít người bắt đầu nhíu mày. Tuy nói mười hai vị công tử này không ra sao, nhưng đều là con nhà quyền quý tại nơi này, nói sao thì cũng muốn tán tụng một chút, dù gì khen một tiếng cũng không chết ai, cũng không ảnh hưởng gì tới mình, hà tất nhất định phải nói thật ra? Trầm Tĩnh Chu vốn bản tính thiện lương, đồng thời có giáo dục cao, tuy nói đối với mười hai người này khinh thường, nhưng cũng không muốn dạy dỗ người khác, ra mặt chỉ trích, lúc này thấy vị công tử kia nói chuyện sảng khoái, cũng hiểu được có chút thú vị, khi quay sang nhìn Khúc Thiên Hồng, thấy y cũng đang mỉm cười nhìn vị công tử trên đài kia.

Vị công tử kia mặc dù trên người mặc quần áo hoa diễm, nhưng không tục khí, đưa mắt lạnh lùng nhìn mười hai vị công tử đang ngồi trên đài, cười lạnh không nói. Tiểu cô nương có làn da trắng muốt kia lại không sợ chút nào, hé miệng cười nói: “Vị công tử này khẩu khí thật lớn, vậy cũng mời ngươi hiến  nghệ, để cho mọi người được thưởng thức.” Lời nói này rất sắc sảo, vị công tử trẻ tuổi vừa cười lạnh vừa nói: “Ta cũng không có tài nghệ gì khác, chỉ là đem những tài nghệ đã thể hiện lúc trước của những vị tài tử này thể hiện lại thôi!” Tất cả mọi người đều xôn xao.

Chỉ thấy vị công tử kia thật sự diễn lại từ đầu, đem những thứ tài nghệ loạn thất bát tao từng cái từng cái thể hiện lại, nhưng người này quả thật cao thủ, những tài nghệ loạn thất bát tao này dưới sự thể hiện của hắn lại trở nên cực kỳ đặc sắc. Nhất là bộ kiếm pháp của Tống công tử, lại càng làm cho mọi người không thể dứt mắt ra, múa đến cuối cùng, dưới đài nổi lên một tràng pháo tay kinh thiên động địa.

Khúc Thiên Hồng vẫn mỉm cười nhìn, đột nhiên nói với Trầm Tĩnh Chu: “Chúng ta trở về đi thôi.” Trầm Tĩnh Chu cũng cảm giác bắt đầu nóng không chịu, liền theo y đi ra khỏi đám người, lúc đi ngang qua đài, hình như cảm thấy Khúc Thiên Hồng liếc mắt một cái nhìn về hướng đài cao.
Bình Luận (0)
Comment